Phương ông cụ ngã bệnh, tự nhiên có không ít người tới hiến ân tình.
Lúc Phương Thê đến, ánh mắt của mọi người cũng không khỏi hướng trên người cô.
Cô cảm thấy mình bị vây xem như động vật quý hiếm.
"Tiểu thư, đây chính là ông nội của cô."
Người trung niên một đường đi qua, đem Phương Thê dẫn tới bên giường.
Rồi hướng Phương ông cụ nói: "Lão gia, tiểu thư đã trở về."
Người trên giường tuổi hơi lớn, tóc cũng đã hoa râm, có lẽ là nguyên nhân ngã bệnh, sắc mặt cũng biến thành khó coi.
Lúc Phương ông cụ sinh ra Phương Niệm Hoa, vốn được xem đã lớn tuổi, cho nên luôn luôn đối với đứa con ôm rất lớn mong đợi.
Chẳng qua là sau lại, anh ta vì một người đàn bà đã bỏ qua tất cả.
Ông tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ cha con với đứa con trai mình, hơn hai mươi năm, chưa từng gặp mặt.
Nhưng không nghĩ tới sau này cũng không thể gặp mặt nữa.
Tin Phương Niệm Hoa chết, đả kích rất lớn với Phương ông cụ, vì vậy bệnh một cái liền không dậy nổi.
Sau lại, có người tới bái phỏng, ông mới nhớ tới mình còn có một cháu gái.
Mặc dù rất bất mãn với Lương Mộng Cầm, nhưng dù sao cũng là con gái của đứa con trai mình.
Trong lòng vẫn buông ra một chút chấp niệm, muốn đem cô mang về.
Hơn nữa người đã già, tóm lại muốn hưởng thụ một chút tình thân.
Thu nuôi mấy người kia mặc dù không tồi, nhưng dù sao so ra kém cháu gái ruột thịt.
Phương ông cụ nghe thấy, mở mắt, nhìn Phương Thê từ trên xuống dưới.
Người trung niên lấy tay nhẹ nhàng đụng Phương Thê một cái, Phương Thê hiểu rõ, nhẹ nhàng lên tiếng gọi, "Ông nội."
Chưa bao giờ gọi ra miệng, kêu lên cuối cùng có chút xấu hổ.
Phương ông cụ gật đầu một cái, "Trở về là tốt rồi."
Dù sao chưa từng thấy qua, hai người vẫn có khoảng cách, ngược lại mang theo vài phần lạnh nhạt.
"Đúng vậy, trở về là tốt rồi."
Một người đàn bà mập mạp sau lưng Phương Thê tươi cười đi tới, kéo tay Phương Thê lại, "Phương Thê đúng không? Dì là dì của con."
Nói là dì, cũng chỉ là kêu kêu.
Huyết thống của hai người cũng không gọi là thân.
Người nơi này không sai biệt lắm đều là như vậy.
Phương Niệm Hoa là con trai độc nhất, cho nên Phương Thê cũng không cô cô dì dì thật sự.
Phương Thê cười cười, kêu một tiếng dì.
Mặc dù cô cảm thấy nụ cười của người đàn bà này rất giả dối.
Cô cũng là một người từng ở trên thương trường ngốc qua mấy năm, làm sao không nhìn ra nơi này thực giả.
Vì vậy những người còn lại cũng không yếu thế, lần lượt đi tới, chào hỏi thân thiết.
Duy nhất ba người đàn ông đứng ở nơi đó, một thân khí thế, cười như không cười nhìn đây tất cả.
Khí thế của bọn họ quá cường liệt, Phương Thê muốn không xem tới cũng không được.
Ba người kia, lớn hơn Phương Thê mất tuổi, chính là ba người con nuôi của Phương ông cụ.
Phương Thê cảm thấy ánh mắt của mấy người này khiến người khác khó chịu, trong tiềm thức cô không thích bọn họ.
Phương ông cụ nâng nâng tay, người trung niên liền hiểu ý cúi đầu, nghe Phương ông cụ giao phó xong, người trung niên liền đem những người khác trừ bỏ Phương Thê ra ngoài.
Trong phòng lập tức im ắng xuống, chỉ còn lại có Phương Thê và phương ông cụ nằm trên giường.
Phương Thê cảm thấy hồi hộp.
Phương ông cụ vẫy tay về phía cô, muốn cô tới gần, ngồi ở bên cạnh ông.
"Ông nội."
Phương Thê kêu một tiếng.
Nhìn phương ông cụ nằm ở trên giường, oán khí trong lòng Phương Thê vẫn là tiêu tán đi.
Cô luôn cảm giác mình có lúc rất lãnh khốc, thật ra thì so với ai khác mềm lòng hơn.
Nhưng sẽ không cố ý thể hiện ra ngoài, cũng sẽ không nói những lời cảm động.
Chỉ có ở chung được lâu mới có thể phát hiện.
Tay Phương ông cụ đắp lên tay Phương Thê, vui mừng gật gật đầu.
Thì ra là người cường hãn hơn nữa, khi già rồi đều cảm thấy cô đơn.
"Về sau ở lại đây đi, bồi ông nội trò chuyện nhiều hơn."
Phương ông cụ là ai, có một số việc tự nhiên sẽ hiểu ít nhiều.
Chỉ là lúc này, ông có tâm nhưng vô lực.
Nhưng nếu như tra ra chân tướng, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua như thế.