Phương Thê nằm ở trên giường vẫn không có ngủ, Cô cho rằng Doãn Văn Trụ sẽ rất nhanh trở về phòng. Nhưng là chờ đến nửa đêm, anh chưa có trở về. Là ở Hạ Sơ nơi đó sao? Cô vốn tưởng rằng ít nhất anh còn quan tâm Cô. Thế nhưng coi là cái gì? Cô chui ở trong chăn, nước mắt không tự chủ chảy xuống. Thì ra là bất tri bất giác, mình đã để ý như vậy. Phương Thê cả đêm chưa ngủ, đợi cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được Doãn Văn Trụ. Cô đã không biết mình còn cảm giác gì nữa. Là thất vọng, là đau lòng, hay là sợ? Có lẽ đều là. Một mình trong phòng lạnh lẽo, nhưng trong chăn vẫn còn có mùi vị thuộc về anh. Như vậy mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, khiến Phương Thê càng thêm cảm thấy khó chịu. Cô không tự chủ được ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài muốn tìm chút gì có thể giải đói. Hôm nay tâm sự quá nặng, cho tới giờ cũng chưa ăn cơm qua. Lúc này đã không còn chịu nổi. Có đôi khi, luôn là đúng lúc như vậy. Phương Thê mở cửa nháy mắt kia, Doãn Văn Trụ lại mở cửa từ phòng Hạ Sơ đi ra. Cách mười mấy bước, bọn họ xa xa nhìn nhau, song phương cũng có chút sững sờ. Sau một khắc, Phương Thê chợt trở lại trong phòng, đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa, thân thể từ từ trượt xuống. Mặc dù đáy lòng đã đoán trước, nhưng là đợi đến chân chính thấy, tim thì ra lại đau như vậy. Lần này, liền lý do lừa mình dối người cũng bị mất. Doãn Văn Trụ nhìn thấy Phương Thê, vội vàng đuổi theo, nhưng lúc đi tới cửa lại dừng bước. Anh chính là sợ người khác nhìn thấy hiểu lầm cái gì, cho nên mới sớm như vậy ra ngoài. Nhưng là không nghĩ tới vẫn là bị Phương Thê nhìn thấy. Nhìn mắt cô hơi sưng đỏ, tim của anh bỗng nhiên nhói đau. Đêm qua vốn nên đi nói rõ ràng với cô, nhưng anh sợ mình đến gần phía sau cô mình sẽ khống chế không được tâm tình của mình. Tại sao phải như vậy? Anh tự tay muốn gõ cửa, nhưng thế nào cũng gõ không được, xoay người, anh cũng dựa vào cửa lưng ngồi xuống. Thê Thê, cho anh chút thời gian. Anh mặc niệm trong lòng. Hai người cách gần như vậy, gần đến chỉ cách một cánh cửa, Nhưng lại là giống như cách một thế giới. Phương Thê nghe được tiếng bước chân dừng lại nơi cửa, nhưng là đợi rất lâu, anh vẫn không gõ cửa. Từ tối hôm qua đến bây giờ, Cô vẫn luôn đợi, nhưng thế nhưng anh lại vẫn khiến cô thất vọng. Tâm tình cũng khống chế không nổi nữa, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng cô lại không muốn làm cho anh biết. Tay gắt gao che miệng mình, không để cho thanh âm phát ra, khóc thút thít không tiếng động. Cô có dũng khí, nhưng anh lại chưa cho cô cơ hội. Như vậy cô lại nên làm cái gì bây giờ? Muốn khai phá cánh cửa này sao? Muốn đem mình giờ phút mềm yếu này toàn bộ bại lộ ở trước mặt của anh, mặc kệ thế nào cũng kéo tay của anh sao? |