"Quý Thư, giữa chúng ta cái gì cũng không có xảy ra."
Phương Thê hất đầu, nói một cách chắc chắc.
"Nhưng nếu ta nói chúng ta đã có chuyện gì thì sao?"
Quý Thư đưa tay, vặn mặt của Phương Thê, để cho cô không cách nào thoát đi tầm mắt của anh.
Tầm mắt của anh thản nhiên, bên trong cũng là mang theo vài phần đùa giỡn, mấy phần giễu cợt.
"Tôi nói, nếu như chị dâu nói không có, tôi lại nói có, trụ có thể tin người nào hơn?"
Nếu không cách nào thoát đi, như vậy liền tiến lên tầm mắt của anh ta.
"Quý Thư, tại sao anh lại làm như vậy? Vì sao lại chán ghét tôi như vậy? Là vì cảm thấy tôi không xứng với trụ sao?"
Không phải cô tự ti, chẳng qua là Doãn Văn Trụ quá mức hoàn mỹ.
Gia thế, dung mạo, còn có thế lực.
Cùng anh vừa so sánh với, thật sự của cô rất bình thường.
"Chị dâu, chị quá tự ti rồi, em làm sao lại chán ghét chị. Em thích chị a, cảm thấy Doãn Văn Trụ không xứng với chị."
Nụ cười Quý Thư của chưa thay đổi, nhưng nụ cười kia dĩ nhiên đã nhuộm dần không tới đáy mắt.
Anh nói thích Cô, Phương Thê đương nhiên sẽ không tin.
Vừa thấy đã yêu cái gì, vốn chính là một lời nói dối.
Mà cô tự nhận mình không phải là người có thể khiến người khác mới gặp đã thương.
Cho nên duy nhất xác định là Quý Thư có lẽ không như biểu hiện bên ngoài là thích Doãn Văn Trụ.
Cô thậm chí cảm thấy anh ta còn ghét Trụ.
Bọn họ không phải bạn bè tốt nhất sao?
Phương Thê cảm thấy khó hiểu.
Nếu như ghét, lại vì sao nhất định làm bộ như thích?
Hơn nữa còn là bạn bè nhiều năm như vậy.
"Anh ghét Trụ?"
Phương Thê không hiểu, cho nên cuối cùng hỏi ra miệng.
"Ta chưa nói như vậy, chị cũng đừng nói lung tung với Trụ a, anh ấy sẽ không tin."
Quý Thư cười cười nói với Phương Thê.
Nhưng Phương Thê lại cảm thấy anh ta thật sự ghét Trụ.
Anh ta ở bên cạnh Trụ có mục đích gì ư?
Sẽ đối với trụ bất lợi sao?
Nhưng theo như lời anh ta nói, cho dù cô có nói, Doãn Văn Trụ cũng sẽ không tin đi.
Phương Thê cảm giác mình lọt vào trong hỗn loạn.
"Quý Thư, tại sao?"
Cô vẫn nghĩ không hiểu, nếu ghét, như vậy liền cách xa.
Vì sao lại ép bản thân ở gần người mình không thích nhiều năm như vậy.
Hơn nữa nhìn bọn họ mới vừa rồi đùa giỡn lại tự nhiên như vậy.
Lại không nghĩ rằng đây chỉ là diễn kỹ?
Doãn Văn Trụ rốt cuộc là đắc tội với ai?
Vì sao những người ở bên cạnh anh đều đeo mặt nạ?
Một là bạn tốt nhiều năm, một là cô gái mình đã từng thích.
Quý Thư không trả lời, nhưng chỉ là mang theo vài phần mập mờ hỏi: "Muốn ở chung một chỗ với anh không?"
"Không."
Phương Thê quả quyết cự tuyệt.
Người là có cảm tình, cũng không phải nói muốn ở chung với ai một chỗ liền ở cùng nhau.
Hơn nữa cô không thích Quý Thư, rất không thích.
Cô ghét kẻ dối trá.
"Cứ thích Doãn Văn Trụ như vậy?"
Quý Thư cười, cũng là mấy phần giễu cợt, "Nhưng là tối hôm qua đến bây giờ, anh ta một cú điện thoại cũng không gọi tới đây. Không có gọi cho em, cũng không có gọi điện cho anh. Anh ta thật thích em sao? Anh xem vẫn tương đối thích Hạ Sơ hơn."