Thật xin lỗi, thật xin lỗi trễ như vậy em mới gặp được anh.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi em không có cách nào tham gia vào quá khứ của anh.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi em không nên muốn chiếm đoạt hết thảy, muốn nhúng tay vào tất cả.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi nhưng thật sự em không thể kìm chế nổi, em chỉ muốn biết hết thảy những chuyện của anh.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi em không muốn loại cảm giác bị ngăn cách bên ngoài.
Cho nên, thật thật xin lỗi, em chỉ vì yêu anh.
Phương Thê chỉ cảm thấy trong nội tâm lúc này... Cảm giác cùng người kia rất giống.
Nhìn hình, nghĩ tới những chuyện quá khứ cô không thể nhúng tay vào, cô sẽ có loại cảm giác bị ngăn cách bên ngoài.
Mà cô không muốn có loại cảm giác này.
Cô biết mình rất muốn hiểu rõ, biết tất cả thuộc về anh.
Mình giống như thật sự mê muội rồi.
Rõ ràng chỉ hơn một tháng, lại cảm giác như mình đã hãm rất sâu.
Loại cảm giác này, lại khác biệt khi đối với Tần Tiêu Nhiên.
Khi đó, một mặt trả giá, nhưng lại có thể tự động kìm chế.
Nhưng bây giờ, lại không có cách nào có thể kìm chế nổi.
Là bởi vì biết anh là ân nhân của cô, cho nên liền bỏ mình trầm luân sao?
Phương Thê không biết, thật sự không biết.
"Thê Thê, đánh cờ với cha nào."
Doãn Văn Thận gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.
Phương Thê hơi ngẩn ngơ, cho nên khẽ buông tay, tấm hình kia liền rơi xuống mặt đất.
Doãn Văn Thận thấy được tấm hình, hơi nhíu mày lại.
"Thê Thê, Hạ Sơ đã là quá khứ."
Anh không thích nhắc tới người này.
Phương Thê lại nhìn Doãn Văn Thận hỏi: "Cha, có thể nói cho con biết một chút chuyện giữa bọn họ không?"
Cô muốn biết, biết về tất cả chuyện giữa bọn họ.
Không phải cô không có tự tin, mà chỉ vì anh nói quá nhiều những lời về cô là thế thân của Hạ Sơ.
"Thê Thê."
Doãn Văn Thận khẽ than một tiếng, muốn khuyên, lại không biết mình nên nói gì.
"Con không sao, chỉ là muốn nghe một chút về chuyện của bọn họ."
Rốt cuộc là câu chuyện tình yêu thế nào?