Cô cười nói: trụ, nếu như mà em không thấy nữa, anh liền nuôi tóc dài đi, chờ đến lúc em trở về, em có thể biết anh đợi em bao lâu, vậy thời gian trong lúc đó đã qua bao lâu.
Anh nói: được, nếu như em không thấy nữa, anh liền nuôi tóc dài, chờ em về giúp anh vấn lên.
Lúc còn trẻ, luôn lãng mạn mơ mộng.
Mà cô không nghĩ tới anh vẫn luôn nhớ tới.
Bảy năm rồi, cứ tưởng rằng anh sẽ sớm đã quên cô, lại không nghĩ rằng còn không có.
Hạ Sơ rất vui, người lại tiến sát vào lồng Doãn Văn Trụ.
Ngón tay quấn quanh sợi tóc Doãn Văn Trụ, Cô nhẹ giọng nói: "Vậy em cũng tới thực hiện lời hứa hẹn của mình. Trụ, em giúp anh vấn tóc lên được không?"
Anh gật đầu, sau đó cô cầm lược lên bắt đầu chải mái tóc dài của anh.
=== ====== ====== ====== ====== ====
Trong hình, thiếu niên nở nụ cười rực rỡ, thiếu nữ cười yếu ớt nhẹ nhàng, một bức hài hòa ấm áp.
Đây là bọn họ khi còn trẻ, đây là quá khứ cô vĩnh viễn không thể chạm tới được.
Ngón tay Phương Thê xẹt qua tấm hình, trong lòng có chút chua sót.
Cô muốn biết Hạ Sơ rốt cuộc trông ra sao, muốn biết mình rốt cuộc giống cô mấy phần, cho nên cô tìm được tấm hình này.
Nói thật, Hạ Sơ thực sự có mấy phần giống cô.
Nhưng nhìn kỹ, rồi lại dường như tuyệt không giống.
Phương Thê cũng không biết rõ loại cảm giác này.
Chỉ là đáp án này khiến cô có chút thất vọng.
Cô hi vọng mình tuyệt không giống như Hạ Sơ, như vậy cô sẽ nói với bản thân, cô không phải là thế thân.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô không biết mình còn có thể nói gì.
Hai ngày nay, cuối cùng cô vẫn chưa giải thích, liền câu nói thích anh vẫn chưa nói anh biết.
Anh không còn về muộn nữa, cũng không có đối với cô bá đạo như lúc ban đầu.
Nhưng thế nhưng anh lại không hỏi cô cái gì.
Lúc ngủ, anh vẫn sẽ ôm cô, nhưng cảm giác khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn.
Hình như lại trở về lúc ban đầu.
Cảm giác như thế, khiến cô cảm thấy đau lòng.
Phương Thê đã không còn nhớ rõ chính mình ở nơi nào đã thấy qua những câu nói thế này.