Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 143: Chúng mình sinh đứa bé đi (1)




"Lão gia, ngài cũng là người từng trải, thì làm gì phải thẹn thùng? Chẳng lẽ ngài không muốn bồng cháu?"

Thím Vương vẫn thẳng thắn trước sau như một.

Bồng cháu?

Doãn Văn Trụ nghe vậy, chợt sáng tỏ thông suốt.

Có lẽ với cô ấy sinh một đứa bé không tồi đấy.

Đứa con của hai người.

"Thím Vương, cho nên thím nhớ bồi bổ cô ấy nhiều hơn, biết không?"

"Biết, thiếu phu nhân quả là quá gầy, Thím Vương tôi nhất định sẽ đem thiếu phu nhân nuôi thành trắng trẻo mập mạp, thiếu gia cũng phải cố gắng, tôi chờ bồng tiểu thiếu gia đấy."

Vì vậy ở Phương Thê không biết tình hình gì, số mạng của cô liền bị quyết định như vậy rồi.

Cho tới sau này cô thấy những chén bổ canh của thím Vương liền sợ hãi.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========

"Lạc Ương, công trình này chú phải xem cẩn thận một chút."

Doãn Văn Trụ ký xong tên, đem một phần tài liệu giao cho người đàn ông trước mắt.

"Vâng, tôi hiểu."

Lạc Ương gật đầu một cái nói.

Đây là trợ lý Doãn Văn Trụ mới đề cử lên, dáng dấp lịch sự ôn hòa, nhưng xử lý công việc thì đâu ra đó.

Trong một tháng này, phần lớn chuyện của Doãn Văn Trụ, anh đều sắp đặt vào chuyện có con.

Từ trước đến giờ Doãn Văn Trụ lo liệu nguyên tắc dùng người hợp lý, cho nên ở một lần trong dự án marketing đã phát hiện tài năng của Lạc Ương, sau liền đề xuất ra.

Lúc đầu, rất nhiều người không phục.

Nhưng sau khi biết năng lực của Lạc Ương, những tiếng phản đối đã tan biến.

Cường độ công việc cao không phải là người nào cũng có thể đảm nhiệm được.

Sau khi Lạc Ương lui ra ngoài, Doãn Văn Trụ nhìn thời gian, đã qua giờ tan sở.

Sau chuyện lần kia, anh đã thẳng thừng cảnh cáo Âu Nhã Nhi.

Cho nên mối quan hệ với Âu gia cũng triệt để tan vỡ.

Cái công trình này, Âu gia cũng có lòng tranh đoạt, vì phòng ngừa bọn họ âm thầm ra tay, những ngày này anh đều rất khuya mới trở về.

Chỉ là bên thành phố A kia ngược lại không có động tĩnh gì.

Cũng không còn phái người tới đuổi giết Phương Thê nữa.

Nhưng bình tĩnh đến vậy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy lo lắng.