Nơi này lan ra một loại mê hoặc, khiến Phương Thê đột nhiên hơi chột dạ.
Cái thế giới này, giống như không phải nơi cô nên tới.
Doãn Văn Trụ làm như biết được sự lo lắng của cô, đưa tay nắm tay cô lại, nghiêng đầu cho cô một nụ cười an ủi.
Lúc đi vào, Doãn Văn Thận đang trong phòng khách, Thím Vương đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, chỉ chờ bọn họ tới.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đã tới, có thể ăn cơm."
Thím Vương rất nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Phương Thê vẫn cảm thấy Thím Vương rất tốt, một chút cũng không có cái loại nịnh bợ đó, cũng không có xem thường cô.
Cho nên cô cũng rất thích gần gũi Thím Vương.
"Dạ, cám ơn Thím Vương."
Sau đó nhìn Doãn Văn Thận ngồi ở một bên, lễ phép kêu một tiếng, "Doãn Văn tiên sinh."
Doãn Văn Thận ho nhẹ, "Ăn cơm đi."
Ông vẫn còn hơi lúng túng.
Cùng nhau ăn xong bữa cơm, Doãn Văn Trụ liền kéo Phương Thê lên lầu, nói rằng cô cần nghỉ ngơi cho tốt.
Trước khi đi, Thím Vương còn cười trộm nhìn bọn họ hai người, Doãn Văn Thận cũng nở nụ cười.
Điều này làm cho Phương Thê cảm thấy rất thẹn thùng.
Này ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy?
Cho nên vừa đến gian phòng, Phương Thê liền theo lời mới rồi của anh: "Em phải nghỉ ngơi thật tốt rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi đi."
Cũng không đợi Doãn Văn Trụ trả lời, Cô liền nằm lên trên giường.
Nói thật, thật ra thì cô tuyệt đối không ngủ.
Khi ở bệnh viện, đã ngủ rất nhiều.
"Ừ, anh cũng nghỉ ngơi vậy."
Doãn Văn Trụ cười đáp một tiếng, cũng bò lên giường.
"Anh làm gì đấy?"
Phương Thê quay đầu lại liếc anh một cái.
"Nghỉ ngơi á."
Doãn Văn Trụ vô tội trả lời.
"Vậy anh không về phòng của mình đi."
Anh ở nơi này, cô càng không ngủ được.
"Nơi này chính là phòng của anh đó."
Doãn Văn Trụ càng thêm vô tội, trong tiếng nói mang theo vài phần lười nhác thêm nở nụ cười.
"Vậy phòng em đâu? Em về phòng mình."
Phương Thê ngồi dậy, hỏi Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ lại đưa tay kéo cô lại, trở ngừoi, tay đỡ đầu Phương Thê, cắt đường lui của Phương Thê.