Chỉ là không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, thế nhưng cô lại thành vợ của ân nhân thật sự.
Nhìn Doãn Văn Trụ một cái, Phương Thê có chút nói không nên lời.
Ban đầu mình rất dũng cảm, rất trực tiếp, cho nên đem tất cả tấm lòng trở thành hành động, vẫn điều đối xử với Tần Tiêu Nhiên thật tốt.
Nhưng bây giờ cô lại không biết nên làm sao nữa, không có sự gan dạ của thời niên thiếu.
Nhưng cô biết, có lẽ mình sẽ không rời đi.
"Đi thôi. Chúng ta đi nhà cha anh."
Doãn Văn Trụ sắp xếp quần áo của mình xong, liền kéo tay Phương Thê.
"Vậy của em đâu?"
Quần áo của cô còn chưa lấy nữa.
"Anh sai người mua mới cho em rồi, cho nên không cần lấy nữa."
Anh muốn đối với cô tốt, cho nên sẽ cho cô tất cả những thứ tốt nhất.
"Không cần, em mặc ——"
Phương Thê lời còn chưa nói xong, đã bị Doãn Văn Trụ chặn miệng lại.
Anh nhẹ nhàng cắn cô một cái, lúc này mới nói: "Cũng nhiều lần như vậy rồi, còn chưa học nghe lời sao? Hay là nói Thê Thê rất thích anh trừng phạt như vậy?"
Doãn Văn Trụ rất bá đạo, chỉ cần Phương Thê cự tuyệt anh một chút ý tốt, anh sẽ dùng nụ hôn tới để trừng phạt cô.
"Mới không phải."
Phương Thê có chút ảo não liếc anh một cái.
Người này thật là ngày càng ghê tởm rồi.
Ban đầu cô còn cảm thấy anh tao nhã ấy.
"Đúng là. Em xem em mặt đều đỏ hết rồi."
Doãn Văn Trụ lại không nhịn được trêu Phương Thê.
Anh rất thích nhìn mặt cô đỏ rồi lại ảo não, như một con mèo xù lông.
Hơn nữa hiện nay người chỉ vì một câu nói sẽ đỏ mặt đã hiếm lắm rồi.
Rõ ràng tuổi không được xem là nhỏ nữa, nhưng người phụ nữ trong lòng anh còn đơn thuần như thiếu nữ.
"Doãn Văn Trụ."
Phương Thê trợn mắt kêu tên anh.
Người này thiệt là ——
"Được rồi, không đùa em nữa, chúng ta đi thôi."
Hai người một đường đến ngôi nhà lớn của gia đình Doãn Văn, lúc này Phương Thê mới cảm nhận được cái gì gọi là khu nhà cao cấp.
Một cảm giác chính là lớn.
Hiên nay một miếng đất như vậy ở thành phố H, sợ cũng chỉ có như gia đình họ Doãn Văn này mới có thể ở một tòa nhà lớn đến vậy.
Còn có một cảm giác chính là cổ xưa.
Rất rõ ràng tòa nhà này cũng có chút cũ rồi.