Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê cầm chiếc khăn vuông kia ngẩn người, có chút kỳ quái hỏi: "Thê Thê, làm sao vậy?"
Vật này hẳn là mấy năm trước rơi ở trong góc đi.
Hơn nữa nhìn dạng này, hình như là mười mấy năm trước.
Đây rốt cuộc là ở đâu ra?
"Doãn văn, có phải sáu năm trước anh đã cứu một cô gái không?"
Phương Thê do dự một lúc, mở miệng hỏi.
Nếu như không hỏi, Cô sẽ khó chịu.
"Sáu năm trước?"
Doãn Văn Trụ suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Đúng rồi, anh biết chiếc khăn này từ đâu ra rồi. Sáu năm trước, anh uống say, vừa lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, sau đó bắt gặp có mấy người đang muốn cưỡng dâm một cô gái. Anh liền vừa vặn lấy mấy người đó trút. Sau tay lại bị thương, liền cởi chiếc khăn trên cổ cô gái đó xuống để băng vết thương lại. Có thể Thím Vương rửa sạch để lại."
Đoạn thời gian đó, Doãn Văn Trụ rất suy sút, bởi vì Hạ Sơ rời anh đi.
Anh thường uống rượu, sau đó đánh nhau, giống như taekwondo gì đó, cũng là khi đó học được.
Nói tới chỗ này, anh lại có chút kỳ quái, "Thê Thê, làm sao em biết chuyện sáu năm trước của anh?"
Phương Thê đã sớm ngây dại.
Dĩ nhiên là thật.
Sáu năm trước, người cứu cô thực sự là Doãn Văn Trụ.
Mà không phải là Tần Tiêu Nhiên.
Ban đầu lúc tỉnh lại, thấy người là Tần Tiêu Nhiên, Cô liền cho rằng là Tần Tiêu Nhiên cứu cô.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, trên người Tần Tiêu Nhiên một chút vết thương cũng không có.
Này căn bản rất không có khả năng.
Nhưng lúc đó cô căn bản không nghĩ tới chuyện này, một lòng liền cho rằng Tần Tiêu Nhiên cứu cô.
Như vậy ——năm năm nay cô nhẫn nại và báo ân vì cái gì?
Cô rất rõ ràng, thích Tần Tiêu Nhiên cũng là bởi vì muốn báo ân, cho nên mới đến gần anh, tiến tới thích.
Nhưng không nghĩ tới cô sai rồi.
Nhưng bây giờ biết, hình như đã không còn liên quan gì nữa.
Thời gian 5 năm, Cô thật sự từng thích qua Tần Tiêu Nhiên, nhưng bây giờ đã phai nhạt đi rất nhiều.
Bị thương quá nhiều, đến cuối cùng trở nên chết lặng.
Trời cao dường như đã chơi cô một vố thật lớn.