Thím Vương vỗ tay Doãn Văn Trụ nói, lại nháy mắt mấy cái với Phương Thê mới rời đi. Phương Thê mới biết Thím Vương nói chuyện lại dũng mãnh đến vậy. Đợi Thím Vương rời đi, Doãn Văn Trụ mới trở lại bên giường, thái độ vẫn không thay đổi, cũng thúi như vậy. Nếu không phải biết anh ở mép giường cô lâu vậy, cô sẽ cho rằng anh tới để đòi nợ. Suy nghĩ một chút, Phương Thê cảm thấy bây giờ vẫn không nên chọc anh thì tốt hơn, cho nên liền nhắm hai mắt lại, tính nghỉ ngơi một tý. Doãn Văn Trụ vẫn chờ Phương Thê mở miệng, lại không nghĩ rằng người đàn bà này lại nhắm mắt ngủ, không nhìn thẳng anh. Cảm giác như thế thật không dễ chịu tý nào. Vì vậy đến gần, cúi đầu, môi trực tiếp dừng trên môi cô, cho cô biết sự tồn tại của mình. Vốn chỉ có mục đích như thế, nhưng sau khi chạm môi cô, anh liền muốn nhiều hơn. Nhưng anh nhớ đến vết thương của cô, anh vẫn là không đi sâu vào, chẳng qua là chống thân thể nhìn cô. Phương Thê đột nhiên bị hôn, giờ phút này còn có chút ngỡ ngàng, không tự chủ được lên tiếng nói: "Anh không phải nói là anh không phải sắc lang sao?" Nhìn vẻ mặt Phương Thê có chút vô tội, Doãn Văn Trụ lại nở nụ cười, lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô. "Thím Vương nói qua, cái này gọi là không kìm lòng nổi." Đợi đến phục hồi tinh thần lại, Phương Thê lúc này mới biết mình đang nói cái gì. Nhưng nhìn đến Doãn Văn Trụ cười, vậy có nghĩa là anh không còn tức giận nữa. "Thê Thê." Lúc Phương Thê đang cẩn thận từng li từng tí nhìn lén anh, lại nghe thấy Doãn Văn Trụ nhẹ giọng kêu cô. Tiếng nói anh khàn khàn trong mang theo vài phần lười biếng, cực kỳ hấp dẫn. "Ừ?" Phương Thê cảm thấy mình có phần không bình tĩnh. Tư thế như vậy, thấy thế nào cũng rất mập mờ. Nhưng bây giờ cô không có cách nào chống lại, thân thể không có hơi sức, vết thương vẫn còn âm ỷ đau. "Chúng ta về sau hãy hòa thuận ở chung đi." Doãn Văn Trụ chăm chú Phương Thê, nghiêm túc nói. Anh sẽ đau lòng cô, cũng sẽ bị cô làm ảnh hưởng, mặc dù lúc này không cách nào hiểu đây rốt cuộc là loại tình cảm nào, nhưng nếu như hòa thuận ở chung, anh sẽ biết rõ. Rốt cuộc là thật sự thích cô, hay chỉ vì Hạ Sơ. Chỉ là trong khoảng thời gian này, anh mới biết thời gian nhớ đến Hạ Sơ dường như ít đi. |