Nhìn hình, cô hoảng hốt cảm thấy bọn họ đang ngay lúc này yêu thương cô, nói cho cô biết không cần sợ.
Nghĩ như thế, nước mắt lại không ngừng được, tiếng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, vì sao cha cô như thế, mẹ lại không chịu rời ông đi, đến nổi còn đứng ở bên anh.
Bởi vì là yêu, cũng có lẽ là mẹ cảm thấy nợ cha cô.
Vì cô, bỏ qua nhiều như vậy.
Cô đã từng oán cha, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy đau lòng, có chút tiếc hận.
Đang khóc đến thương tâm, mình đột nhiên lại bị ôm vào một lồng ngực.
Tim đột nhiên đập mạnh.
Doãn Văn Trụ không đi?
Nhưng ngay sau đó, cô biết cô sai lầm rồi.
Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Thê Thê."
Đó là tiếng của Tần Tiêu Nhiên.
Cô không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
"Tiêu Nhiên, làm sao anh lại ở chỗ này?"
Phương Thê muốn thoát khỏi lồng ngực anh, nhưng Tần Tiêu Nhiên ôm rất chặt.
"Thê Thê, thật xin lỗi, anh tới chậm, chuyện của bác trai bác gái thật đáng tiếc."
Tần Tiêu Nhiên lẩm bẩm, dùng sự dịu dàng mà Phương Thê chưa bao giờ từ trên người anh cảm nhận qua.
"Tiêu Nhiên, anh trước tiên buông em ra đã."
Phương Thê cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô và Tần Tiêu Nhiên quen biết năm năm, nhưng lúc bọn họ thân mật cũng rất ít, đến nỗi rất ít có lúc dựa vào gần nhau.
Tần Tiêu Nhiên buông Phương Thê ra, nhưng xoay người cô lại, để mặt cô đối diện anh.
Anh tự tay, muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng Phương Thê đã tránh đi.
Vì vậy tay Tần Tiêu Nhiên cứ như vậy dừng ở lưng chừng trời, ánh mắt của anh có mấy phần cô đơn.
"Thê Thê, em thật sự không chịu tha thứ anh sao?"
Nhìn vẻ mặt Tần Tiêu Nhiên, Phương Thê biết tim mình vẫn còn có chút khó chịu, xem ra cô vẫn còn để ý anh.
Dù sao cô đã thích anh lâu như vậy.
Cho nên Tần Tiêu Nhiên đưa tay lần nữa, Phương Thê không cự tuyệt nữa.
Tay anh xẹt qua gương mặt của cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, rồi ngay sau đó, lúc ở trán của cô ấn xuống một nụ hôn.