Phương Thê ngẩng đầu nhìn anh, anh tự tay lau sạch nước mắt trên mặt cô: "Ngoan, ngủ đi."
Cô không muốn đến gần anh, nhưng bây giờ ngăn cản cũng không được nữa.
Nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt anh, lời cự tuyệt cô cũng không thể nói ra miệng.
Gật đầu một cái, Cô nhắm hai mắt lại.
Mười lăm phút sau, Doãn Văn Trụ đưa tay kéo cô qua, đem cô ôm vào trong ngực.
Lúc này, cô yếu ớt đến làm cho người khác không tự chủ được mà đau lòng.
Thân thể Phương Thê cứng đờ, nhưng cuối cùng không có cự tuyệt, rúc vào ngực ấm áp của anh.
Cô tự nói với mình, liền một lần như vậy, phóng túng chính mình một lần thôi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có lẽ là ngực của anh quá ấm áp, Phương Thê rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái trong lòng anh, khóe miệng Doãn Văn Trụ không tự biết đã giương lên một độ cong đẹp mắt.
Đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt cô, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một số: "Quý Thư, khiến người ở thành phố C tới gặp tôi, tôi muốn tra chút chuyện."
Cúp máy, rất nhanh điện thoại Doãn Văn Trụ lại vang lên.
Anh nhận điện thoại, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Phương Thê lúc tỉnh lại, phát hiện Doãn Văn Trụ không còn ở trong phòng, trong lòng không khỏi nổi lên một tia rối ren, một tia cô đơn.
Anh rời đi sao?
Nhưng ngay sau đó lại lập tức bình tĩnh lại.
Nhưng mà chỉ với một ánh mắt dịu dàng thôi, vì sao mình liền muốn đi dựa vào anh?
Cô không nên làm như vậy.
Một ngày nào đó cô sẽ rời đi.
Như vậy đến lúc đó, cô có thể dựa vào ai?
Nghĩ như thế, nên đã bình tĩnh lại.
Bắt đầu từ nhỏ, Cô cũng không biết nhà mình có họ hàng nào, tựa hồ cũng chỉ có ba người bọn họ.
Cha mẹ cô hẳn không có kẻ thù, chẳng lẽ cha cô lại nợ tiền nữa?
Sẽ không, nếu thật sự là bọn vay tiền làm, sẽ không có dấu vết nào cũng không có, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua.
Vẫn là nói cha mẹ cô thật sự tự sát?
Nhưng tại sao lại muốn tự sát? Thật sự nhẫn tâm làm cho cô ở lại một mình sao?
Lúc này lòng Phương Thê rất rối.