Nhóm phóng viên theo mẹ Du Chu tới đây hầu hết đều là do bên truyền thông trái phép cử đi, trong tay chỉ có vài tài khoản weibo hơi nhiều lượt theo dõi còn thích thể hiện ta đây.
Họ vốn được thuê đến gây sự, chỉ cần chụp vài bức ảnh xung đột, viết tiêu đề giật tít nhằm dắt mũi dư luận và ké tí fame là xong, kết quả Thiệu Vinh vừa bước ra, ống kính của tất cả mọi người đều kìm lòng không đậu dời sang chỗ hắn.
Khắp toàn thân chàng trai này toát ra một loại kiêu ngạo phách lối “Tao có tiền tao thích làm gì thì làm”, mà lời lẽ của hắn cũng hết sức táo bạo —— “Bác muốn đòi tiền hay muốn cắt thận”!
Thực sự quá dễ hiểu mà, bọn họ xuất hiện ở đây là để quay chụp cảnh tượng máu chó luân lí “Em trai ngã bệnh anh trai không muốn hiến tủy”. Có kẻ sai bọn họ dồn đứa con trai của mụ đàn bà này vào chỗ chết, nhất định phải bôi nhọ cậu ta tới khi bị đuổi việc và chẳng ngóc đầu lên được nữa!
Đối phương vung tiền hào phóng, lại là tiền bối trong ngành, bọn họ chả có lí do gì để từ chối cả.
Chàng trai này vừa xuống xe, lũ phóng viên biết ngay mình đã tìm được trung tâm thu hút sự chú ý, chẳng những có thể phốt cậu anh trai mặc kệ em mình sống chết mà còn có thể phốt cậu ta được công tử nhà giàu bao nuôi. Quả nhiên cầm trọn số tiền này đúng là dễ như bỡn!
Tuy nhiên chàng trai này nom hơi quen mắt, hơn nữa trông có vẻ rất khó giải quyết.
Chính vì thế mặc dù tất cả phóng viên đều chụp ảnh, lại thống nhất giữ im lặng đầy bất thường.
Thoạt đầu mẹ Du Chu đứng sững ở đằng trước, kế đó sợ hãi mà lùi về sau một bước, ấp úng bảo: “Tôi, tôi tìm thằng Du Chu. Em nó bị ốm nặng, cần cấy ghép tủy xương.”
Bà rơi nước mắt lã chã, “Tôi cũng đâu còn cách nào khác, tủy trong kho hoàn toàn chả phù hợp…”
Thiệu Vinh cười nhạt đáp: “Ồ, cần ghép tủy ư? Cần ghép tủy bác dẫn người chặn đường ở đây làm gì? Chẳng biết gọi điện cho Du Chu sao? Hay để cháu đoán xem nhé…” Hắn nhìn về phía mụ đàn bà bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Chắc hẳn gia đình bác từng làm chuyện trái lương tâm nào rồi, nên mới muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi này ép Du Chu đi vào khuôn khổ đúng không? Bác đã mất công điều động binh lực đông nhường này thì cháu cũng nên mời vài người tới cho công bằng chứ nhỉ?”
Mẹ Du Chu hơi run rẩy.
Thiệu Vinh rút di động ra gọi điện thoại, đoạn nhấc tay xem đồng hồ, hắn mỉm cười nhìn mẹ Du Chu: “Mọi người khoan hãy đi nhé, trong vòng mười phút chắc chắn người phía tôi sẽ tới nơi, đến lúc đó có gì cần nói cứ việc ba mặt một lời. Bác đã cư xử chẳng màng hậu quả như vầy rồi, hẳn cũng không ngại cho kẻ khác biết gia đình bác từng đối xử với Du Chu thế nào nhỉ?”
Mặt mẹ Du Chu bắt đầu tái mét: “Đừng, đừng mà, đã cam kết là không phải vậy mà, Từ Thành Lễ bảo chỉ cần tôi dẫn người theo chung thì Du Chu sẽ ngoan ngoãn trở về cùng tôi.”
“Bác đúng là hiểu Du Chu ghê.” Thiệu Vinh mỉa mai, “Cho dù bác không dẫn bọn họ tới, Du Chu vẫn sẽ trở về cùng bác thôi, bởi vì em trai em ấy chẳng giống bác, em trai em ấy còn có lương tâm.” Ban nãy hắn có nghe thấy tiếng kêu “Anh ơi” và câu hỏi lo lắng gấp rút kia khi ngồi cạnh Du Chu.
Tia sáng hi vọng vụt qua đôi mắt mẹ Du Chu, bà nhìn về phía Du Chu đương run lập cập vùi mặt vào giữa đầu gối.
Thiệu Vinh cũng trông thấy tình trạng của Du Chu.
Nếu chẳng phải do lũ người này chặn kín xe hắn, hắn đã lái xe đưa Du Chu tránh xa đám cặn bã này từ sớm rồi.
Hắn nghiêng người đứng trước cửa sổ xe, không để mẹ Du Chu có cơ hội tiếp cận cậu nữa, hắn cười nhạt nói: “Nếu như cháu chưa biết gì thì có lẽ em ấy sẽ theo bác thật đấy, nhưng hiện tại ấy à, cần phải thông qua sự đồng ý từ cháu mới được phép đi.”
Bấy giờ mẹ Du Chu bỗng sực nhớ một vấn đề mình chưa dám hỏi từ đầu chí cuối: “Cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà quyết định thay nó?”
“Cháu là bạn trai Du Chu.” Thiệu Vinh dõng dạc giới thiệu thân phận của mình, nhìn xuống mẹ Du Chu thấp hơn mình cả cái đầu và đương trợn trừng mình, “Hay vầy đi, chờ phóng viên cháu mời ban nãy đến đây bác hãy kể rõ gia đình bác đã làm gì với Du Chu cho phóng viên phía bác cùng phía cháu nghe, bao giờ bác trung thực khai hết, cháu sẽ cân nhắc về việc mang Du Chu bay tới thủ đô một chuyến. Sao nào? Điều kiện này đâu khó lắm nhỉ?”
Mẹ Du Chu gian nan phản bác: “Chúng tôi chả làm gì hết…”
Thiệu Vinh hỏi: “Nếu gia đình bác chả làm điều gì sai, vậy tại sao ngay cả gọi điện cho Du Chu cũng không dám gọi mà còn giở thủ đoạn bỉ ổi này?” Hắn khoan thai tựa trước cửa xe, “Và cả, ban nãy bác nhắc đến tên Từ Thành Lễ. Chà, quản lí cũ của một ca sĩ nổi tiếng đấy, đây mới là tin tức sốt dẻo. Hắn quan hệ rộng thế kia, có thể mời nhiều người tới giúp bác thế kia, nhưng tại sao chả tìm nổi một người hiến tủy cho con trai bác, trái lại phải đưa ra biện pháp tồi tệ như vậy?”
Sắc mặt mẹ Du Chu trắng bệch. Đây rõ là cõng rắn cắn gà nhà, do bà thấy mãi chưa tìm được tủy hợp với con trai út nên mới bị Từ Thành Lễ giật dây.
Hiện tại nghe Thiệu Vinh nói kiểu này, bà bỗng dưng nhận ra: Hành động của bà chẳng những khiến gia đình mình mất mặt, mà còn có khả năng biến khéo thành vụng khiến Du Chu vốn bằng lòng về thủ đô cùng bà từ chối trở về.
Lòng mẹ Du Chu rối ren, chẳng biết nên xử lí kiểu gì mới ổn.
Bấy giờ phóng viên do Thiệu Vinh mời lần lượt đến nơi, cổng trường càng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, rất nhiều học sinh đang la cà lần lượt xúm lại hóng hớt.
Thiệu Vinh sẽ chẳng mềm lòng bởi bộ dạng bất lực của mẹ Du Chu, chỉ có duy nhất một người có thể khiến hắn mềm lòng, về phần những người khác, hắn mặc kệ bọn họ sống chết ra sao.
Thiệu Vinh xem đồng hồ đeo tay, cười nhạt bảo: “Phóng viên có mặt đông đủ cả rồi, cháu cho bác ba phút cân nhắc. Nếu bác đồng ý kể, cháu sẽ tìm tủy thích hợp giúp bác, nếu bác không đồng ý, vậy hãy để con trai bác chờ tiếp đi, nhưng chả biết nó còn chờ thêm được bao lâu đâu. Bác đã dám làm đến mức này rồi, cũng đừng hòng mơ tưởng tới thể diện nữa, bác bảo vệ thể diện của mình với bọn họ, bọn họ có xem gia đình bác ra thể thống gì không?”
Từng lời Thiệu Vinh thốt ra đều tựa mũi kim găm mạnh vào trái tim mẹ Du Chu.
Đúng thế, bà bảo vệ thể diện cho bọn họ, bà muốn giữ công việc của chồng mình nên vẫn luôn giấu giếm chuyện năm xưa, song bọn họ có xem gia đình bà ra thể thống gì không?
Cuối cùng mẹ Du Chu bèn nghẹn ngào nói: “Là Từ Thành Lễ, là Từ Thành Lễ gọi tôi tới. Hồi đó Từ Thành Lễ ngầm mách gia đình tôi việc Du Chu hẹn hò với Tề Minh Dập. Trong lúc Tề Minh Dập bỏ trốn khỏi nhà bỗng gặp tai nạn giao thông, sau khi tỉnh lại thì, thì quên mất Du Chu, bố mẹ thằng nhóc dẫn nó ra nước ngoài.”
Mẹ Du Chu khóc chẳng thành tiếng.
“Họ bảo chúng tôi hãy đưa Du Chu vào bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị, họ lách luật bằng thủ tục đặc biệt nên bên kia lập tức đồng ý ngay.”
“…Du Chu ở trong đấy ba tháng, là thầy giáo cũ của nó khốn đốn cầu xin chúng tôi kí tên để đón nó đi.”
“Tôi cũng đâu muốn thế, nhưng tôi chả còn cách nào khác… Chồng tôi cần công việc, con trai út cần đi học mà, há chỉ vì một kẻ đồng tính luyến ái như nó mà hại cả nhà mất hết tương lai?”
Nương theo từng câu mẹ Du Chu thốt ra, nụ cười vốn cực kì hời hợt trên mặt Thiệu Vinh dần biết mất không thấy dấu vết.
Đúng vậy đấy, cả gia đình họ cần tiếp tục đi về phía trước, làm gì có chuyện bỏ lỡ công việc, đánh mất thể diện chỉ vì một thằng con trai “Mắc bệnh” cơ chứ?
Nhưng Du Chu thì sao?
Khi ấy Du Chu mới mười lăm mười sáu tuổi.
Họ tưởng bệnh viện tâm thần là nơi nào? Cho dù là người bình thường, đi vào đấy “Điều trị” mấy hôm cũng sẽ phát điên thôi —— họ lại dám ném Du Chu ở bên trong tận ba tháng!
Nếu chẳng phải vẫn còn người nhớ tới Du Chu, nếu chẳng phải đấy là một người thầy có lương tâm, liệu Du Chu có thể đi ra toàn vẹn nữa hay không? Với tư cách là mẹ Du Chu, thế mà hiện tại bà vẫn dùng cái câu “Nhưng tôi chả còn cách nào khác” để lấp liếm hết những chuyện mình từng làm.
Thiệu Vinh đáp: “Bác nên cảm thấy may mắn vì cháu không đánh phụ nữ, nói thật, một người mẹ như bác đúng là khiến kẻ khác ghê tởm.” Hắn lạnh lùng nhìn mẹ Du Chu, “Chi bằng vầy đi, bác cũng vào điều trị ba tháng, cháu đảm bảo trong vòng ba tháng này sẽ tìm được tủy thích hợp giúp con trai út của bác. Sao nào? Rất công bằng đúng chứ? Hãy lấy tình mẫu tử vĩ đại mà bác dành cho con trai út của mình ra đây đi! Nếu bác chẳng lấy ra nổi, vậy bò từ xó nào thì lăn về xó đó đi.”
Cơ thể mẹ Du Chu chao đảo sắp gục.
Thiệu Vinh nhìn về phía những tên phóng viên nọ: “Mọi người nghe rõ hết chưa? Nên viết thế nào thì cứ viết thế ấy, tôi không can thiệp. Tôi và Du Chu đều chẳng ngại công khai, chúng tôi đã đi gặp phụ huynh đàng hoàng rồi. Gia đình chúng tôi rất văn minh, hoàn toàn khác hẳn với kiểu gia đình ngoài sáng thì mũ áo gọn gàng, chính khí lẫm liệt, trong tối thì chuyện xấu xa bỉ ổi nào cũng dám làm.”
Thiệu Vinh dứt lời bèn ngồi vào xe lần nữa, bấm còi inh ỏi.
Mọi người như thể choàng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, vô thức nhường ra một con đường.
Du Chu vẫn luôn chôn mặt trên đầu gối, nước mắt liên tục tuôn ra ngoài.
Tất cả những kí ức cậu chẳng muốn nhớ lại nhất, tất cả những nỗi đau cậu chẳng muốn nhớ lại nhất đều tức tốc xuất hiện trước mắt cậu.
Suốt dọc đường Thiệu Vinh đều lặng thinh, mãi tới khi Du Chu ngừng nức nở hắn mới đậu xe ở ven đường, cất tiếng nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào, anh sắp bị trừ hết điểm[1] vì lái cả chặng đường nãy giờ rồi.”
Vành mắt Du Chu hãy còn vương giọt lệ.
Thiệu Vinh mở dây an toàn của mình ra, đoạn nghiêng người ôm Du Chu vào lòng mình, hắn khẽ hôn đỉnh đầu cậu, hết sức bực bội quở: “Em bị đần có đúng không hả? Bọn họ gây ra chuyện tày trời thế này, chí ít em cũng phải kể cho anh nghe chút chứ? Anh chính là bạn trai em, bọn họ bắt nạt em như vậy em lại ngậm mồm giữ kín hả?”
Nước mắt vừa ngưng trệ của Du Chu lập tức chảy dữ dội hơn. Cậu vươn tay ôm chầm lấy Thiệu Vinh, hết thảy tủi thân và chua xót tới chậm rất nhiều năm thoáng chốc bao trùm lấy cậu.
Bố cậu chẳng muốn cậu, mẹ cậu chẳng muốn cậu, ngay cả Thiệu Vinh đứng ra ngăn trở mọi điều ác ý cũng là do cậu trộm được.
Cậu, cậu không đành lòng trả Thiệu Vinh cho Úc Ngôn nữa.
∻∻∻
Màn kịch ầm ĩ trước cổng trường trung học số 18 nhanh chóng gây sốt trên mạng.
Đành chịu thôi, ai bảo trong bản tin sốt dẻo nọ dính một ngôi sao nổi tiếng có sức ảnh hưởng lớn – Tề Minh Dập cơ chứ. Mọi người đều quen gọi anh ta là T thần, nhưng cái tên Tề Minh Dập này cũng phủ sóng rộng chẳng kém.
Các fans hâm mộ nhất quyết không tin tưởng: “T thần của chúng tôi sao là gay được?”, “Mụ điên này cắn càn đấy à?”, “Em tin tưởng T thần với gia đình T thần!”
Đương lúc fan hâm mộ miệt mài spam an ủi thần tượng, Tề Minh Dập chợt đăng một dòng trạng thái mới, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ: Xin lỗi.
Thời điểm Tề Minh Dập đăng dòng trạng thái này tầm mắt cứ mơ hồ. Anh ta đã ra nước ngoài một mình, trú ở một thị trấn vô danh, nơi không ai biết đến anh ta.
Ngoài kia là khung cảnh hừng đông, đất trời u tối mờ mịt, chỉ có một tia sáng nhạt nhòa hắt tới từ đằng xa, gợi cho con người ta chút hi vọng rằng bình minh sắp ló dạng.
Tề Minh Dập thoát khỏi trang web, chán nản mà nâng tay chống vầng trán, nước mắt anh ta liên tục chảy xuống, dẫu làm sao cũng chẳng ngăn cản nổi.
Xin lỗi, tôi không biết, tôi không biết bất cứ thứ gì cả.
∻∻∻
Thái độ của Tề Minh Dập khiến dư luận triệt để bùng nổ, rất nhiều người đều mắng chửi việc mẹ Du Chu và người nhà họ Tề từng làm.
Có kẻ thần thông quảng đại đào được bối cảnh gia tộc khủng của Thiệu Vinh, phát hiện bố hắn giỏi giang, mẹ hắn giỏi giang, ông nội bà nội hắn giỏi giang, ông ngoại bà ngoại hắn giỏi giang, thậm chí chính bản thân hắn cũng có ánh mắt đầu tư cực chuẩn, tài sản qua mỗi năm nom giống hệt quả cầu tuyết – càng lăn càng lớn.
Chứng kiến toàn bộ quá trình hắn mắng người, cư dân mạng đều điên cuồng khen ngợi Thiệu Vinh:
– Giám đốc Thiệu oách vãi chưởng!!! Giám đốc Thiệu trị chết lũ khốn nạn này đi!!!
Còn có kẻ nhận ra Du Chu và Thiệu Vinh chính là “Đôi chim cu lang thang” từng lộ mặt một lần, đối phương khóc thét ngay trước máy vi tính, vừa lau nước mắt vừa gõ chữ ——
– Cả hai nhất định phải ở bên nhau thật hạnh phúc nhé.
– Hức hức mị thấy Chu Chu khóc trong xe trái tim mị đau quá!!
– Aaaaaaa sao họ có thể đối xử với Chu Chu của chúng ta như thế, giám đốc Thiệu anh hãy hứa với em phải thương yêu chiều chuộng Chu Chu nha!! Hứa với em đê!!!
Mà ngay lúc này, trên mạng chợt xuất hiện một tin tức giật gân khác ——
Hết chương 36