Hộp Âm Nhạc Của Seraphine

Chương 1-2




Ánh nắng sau giờ ngọ của ngày xuân là thoải mái nhất, trong vườn hoa, không khí mang theo hương vị ngọt ngào từ cửa sổ đang mở rộng thẩm thấu vào trong nhà. Nếu như ta không thể ngồi dưới ánh nắng mặt trời tươi sáng trong vườn hoa uống trà chiều, thưởng thức một chút đồ ngọt, như vậy thì một mình tại phòng ngủ lười biến cũng là một cảm giác không tồi. Đáng tiếc, người bên trong căn phòng không có bất luận sự lựa chọn nào, tại lúc thời tiết tốt như thế này, hắn chỉ là cầm lấy một cuốn sách ngồi tại thư phòng, tựa lưng trên chiếc ghế bành Ba Tư được thêu tinh xảo mà chăm chú nhìn.

Thời tiết hiện tại vừa vặn là đầu xuân, trong trang viên theo thường lệ tiến hành quét dọn. Đối với một hộ gia đình bình thường mà nói, quét dọn cũng không phải là chuyện gì khó khăn, thế nhưng đối với trang viên Mode mà nói liền không thể không thể nghi ngờ là một việc đầy thử thách. Nhóm người hầu từ sáng sớm bắt đầu bận túi bụi như ong mật với một núi công việc lu bù, thảm, trần nhà, lan can, bệ cửa sổ... những góc nằm khuất tại nơi hẻo lánh đều rực rỡ hẳn lên, đến ngay cả bầu không khí ngưng trọng bình thường đều trở nên dễ hòa nhập hơn.

"... Elle, cậu cho tớ nhìn một chút đi."

Phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo.

Thanh âm của một cô gái nhỏ vang lên:" Thế nhưng mà..."

" Tất cả mọi người đều ở bên ngoài, nơi này rất yên tĩnh, sẽ không có người, cậu liền cho tớ nhìn một chút đi!" Thanh âm này lại hơi vang hơn một chút.

Cô gái trước tiên do dự một chút, vẫn là đáp ứng, " vậy được rồi, nhưng cậu tuyệt đối không được nói cho ai đó..."

(Nguyên văn là "那好吧, 你千万别告诉别...",chữ "Biệt" ở cuối ta ko biết nên dịch làm sao, bà con nào biết nói cho ta với)

"Oa! Thật xinh đẹp. Elle, đây là cậu phát hiện được từ nơi nào thế?"

Seraphine khép sách lại để ở một bên, đứng dậy mở cửa.

"A!" Không nghĩ tới đột nhiên lại có người xuất hiện, hai cô gái giật nảy mình. Người có vẻ ngoài nhỏ gầy hơn vội vàng đem tay giấu vào phía sau. Trên vẻ mặt hai người đều biểu lộ hết sức bối rối cùng sợ hãi. Cô gái có vẻ ngoài cao hơn  oán trách nhìn người bạn đang đứng bên cạnh một cái.

"Hầu, hầu tước đại nhân." Các nàng khó khăn chào hỏi.

Hai cô gái này là nữ hầu vừa mới dược thuê tháng trước. Một người gọi là Elle, là cô gái rụt rè thanh tú, tuổi vẫn còn rất nhỏ, chỉ mới mười sáu tuổi. Người còn lại là cô gái nhìn có vẻ lớn hơn với mái tóc màu nâu đậm, trên mặt có tàn nhan, bất quá tên gọi gì ấy nhỉ... Mesa?

Hắn trưng ra vẻ mặt không hề có cảm xúc, cũng không nói chuyện. Hai nữ hầu thậm chí bị dọa cho sợ hãi.  Hầu tước Mode là đại quý tộc của nước Đức, tuy còn rất trẻ, tướng mạo lại vô cùng  tuấn mỹ, thế nhưng sắc mặt của hắn quanh năm đều là một màu tái nhợt, tựa như Vampire được viết trong sách. Trên mặt của  hắn cũng chưa từng có bất cứ biểu tình dư thừa nào, đôi mắt màu băng lam kia luôn lộ ra sự lạnh lùng xa cách. 

Seraphine từ nước Đức đi tới nơi này nhưng lại có một mối quan hệ khá tốt với các quý tộc ở quận mà hắn chuyển tới. Dù cho những nhân vật quan trọng trong giới quý tộc ở đó luôn  ở sau lưng khinh thường gọi hắn là "Kraut S". Elle chỉ nghe thấy qua một lần, khi đó hầu tước đại nhân cũng ở bên cạnh. Cô lo lắng nhìn qua phía hầu tước, ngài ấy lại như không có chuyện gì xảy ra mà tiến lên cùng bọn người kia nói chuyện.

(Kraut S: là một từ tiếng Đức được ghi lại bằng tiếng Anh như là một thuật ngữ xúc phạm thô tục  cho một người Đức)

Tại trong suy nghĩ của Elle, những người như vậy đều rất là đáng sợ. Cô sợ hãi hầu tước. thế nên hiện tại đứng trước mặt người này, Elle không kìm được mà cả thân thể đều run rẩy lên. Trong lòng lại có thanh âm một mực thức giục cô " Chạy mau, chạy mau", nhưng cô lại không tài nào nhúc nhích được.

"Ngươi cất giấu đồ vật", hầu tước cuối cùng cũng mở miệng, nhưng điều đó lại làm Elle tuyệt vọng như bị phán án tử hình.  " Lấy ra".

Elle run rẩy, chậm rãi vươn tay ra trước. Seraphine thấy được cô hầu nữ đứng bên cạnh lộ ra một vẻ mặt với nụ cười thả hê trên nỗi đau của người khác. Nhưng không Không chờ hắn thấy rõ ràng, liền bị đồ vật trên tay Elle thu hút sự chú ý.

Kia là một cái hộp âm nhạc.

Một cái hộp âm nhạc cầm tay màu bạc thập phần tinh xảo. Mặc dù không được khảm lên bất cứ châu báu qý giá gì, nhưng một món đồ chơi nhỏ tinh xảo như vậy cùng tuyệt đối không phải là vật mà một hầu gái có thể có được.

Hắn dời qua dời lại cái hộp nhạc, vẫn không có nói gì, cô hầu nhỏ cũng đã bắt đầu thấp giọng thút thít:" Thật xin lỗi, hầu tước, tôi, tôi không phải cố ý, đây là lần thứ nhất, thật! Lúc tôi quét dọn tầng gác thấy được nó, nó đã bị tro bụi che phủ lên, tôi liền tưởng rằng là chủ nhân trước kia của trang viên bỏ lại không muốn, nó lại quá đẹp, cho nên tôi... Hầu tước đại nhân, ngài xử phạt tôi đi, nhưng van cầu ngài không cần đuổi tôi đi!"

Seraphine lúc đến nơi này, đã từ trong tay một quý tộc xuống dốc mà mua lại trang viên này, khi đó, những vật đáng tiền đều đã bị bán đến không sai biệt lắm. Cái hộp nhạc này mặc dù xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là cái đồ chơi nhỏ, vả lại được đặt ở tầng gác nên chẳng trách không được ai chú ý tới.

Tại lúc Elle còn đang bất an nhìn chăm chú, hầu tước chỉ là ngắm nghía một hồi, sau đó liền đem hộp âm nhạc tiện tay ném cho nàng, giống như ném đi một vật rác rưởi không đáng chú ý vậy, trên trên thực tế với hắn mà nói, cái đồ chơi nhỏ này cũng đúng là đúng là không đủ để hắn chú ý tới. Elle luống cuống tay chân tiếp được, mang vẻ mặt khó tin mà nhìn về phía hắn, "Hầu tước đại nhân! Ngài..."

"Cầm chơi đi." Ngữ khí trước sau vĩnh viễn lãnh đạm như vậy, " Các ngươi có thể đi."

Elle lại giống như thấy được thiên đại khoan dung " Cảm tạ ngài, đại nhân!" Cô cúi người hành lễ, cùng cô hầu gái còn lại rời đi.

Các nàng đi rất gấp, Seraphine nhìn Elle cùng chiếc hộp nhạc trong tay nàng, đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc không tên, hắn giống như có chút quyến luyến, Phảng phất như có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn. Loại tâm tình này tới một cách mạc danh kỳ diệu *, tới lúc mà hắn chú ý thì hai hầu nữ đã bị hắn gọi lại.

Elle thấp thỏm lo âu thấp thỏm lo âu nhìn qua hắn, sợ hãi hắn sẽ đổi ý trừng phạt nàng. Seraphine thật không biết vì cái gì mình lại làm như vậy, đưa tay xoa xoa mi tâm, đem ánh mắt mình chuyển hướng tới nữ hầu còn lại kia, " Lấy cho ta một chén hồng trà đến đây đi, Mesa."

Cô hầu gái mím môi, vẫn lấy dũng khí mở miệng, " Tôi không có gọi Mesa, tên tôi là Meyriat, đại nhân."

Hầu tước trẻ tuổi nhìn về phía nàng.

Meyriat nhịn không được co rúm lại một chút. trong lòng nghĩ hầu tước nhất định đang kỳ quái mìn tại sao muốn xoắn xuýt vấn đề này, tên gọi của hầu gái các cô vốn không quá quan trọng. Nghĩ nghĩ, nói không chừng ngài ấy còn sẽ tức giận bởi mình không được chủ nhân đồng ý mở miệng nói chuyện. Không đợi đến bất kỳ lời nói nào, cô cúi đầu lên tiếng, vội vã xoay người cùng Elle rời đi.

Cô còn đang suy nghĩ, Elle thật sự là vận khí tốt, như vậy mà sao vẫn không có bị đuổi đi chứ.