Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)

Chương 3: Tiểu bất điểm hóa đại cao nhân (2)




"Thực không ngờ 'Siêu cấp phế vật' Thiên Phong quốc lại bá đạo đến vậy." Thanh âm huyền ảo, nhẹ tênh phát ra. Phong Tư Linh liếc mắt lên cây sồi lớn bên cạnh.

Vị nam tử ngồi chễm chệ trên cành cây, nhìn nàng thích thú, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò với người kia. Hắn trời sinh sung mạo yêu mị tuyệt thế, tử mâu gợn sóng, thần thần bí bí như nhìn thấu tâm can nàng.

Người này không có trong trí nhớ của Phong Tư Linh nhưng lại tạo cho nàng cảm giác quen thuộc kì lạ. Với bản tính đề phòng cao, nàng tự nhiên không muốn dây dưa với hắn.

Nhếch môi cười nhẹ một cái, hắn rút ra trong người một bình ngọc nhỏ rồi tùy tiện phẩy ra một luồng gió, đem bình ngọc tới tay Phong Tư Linh... Là triệu hồi sư Phong hệ.

Phong Tư Linh mặt không biến sắc, thản nhiên đỡ lấy chiếc bình. Còn đang tò mò không biết nó là cái gì thì nam nhân kia đã trả lời.

"Tam Sinh thủy, pha cùng nước, ngâm khoảng một canh giờ, đảm bảo không để lại sẹo."

"Cảm ơn." Phong Tư Linh vẫn một mặt vô cảm, lời nói ra thành ý chưa đến hai phần.

"Không nghĩ ta gạt ngươi sao?" Nam tử vẫn ung dung tự tại, sớm biết đã chẳng nhận được một câu cảm ơn hẳn hoi.

"Ngươi... không có cái gan đó."

"Nếu chắc chắn như vậy thì tại sao không cho ta một câu cảm ơn hẳn hoi hơn?" Giọng điệu không một chút oán trách, lại mang máng ý cười.

"Ngươi rất nguy hiểm." Nàng đỡ Ngọc Miên dậy rồi rời đi, khiến cho cuộc nói chuyện trở nên thật ngắn ngủi.

Nam tử kia si ngốc nhìn theo nàng, nghĩ.

"Đúng là một nha đầu lãnh khốc cao ngạo, mẫu thân và nàng cứ như từ một rọ chui ra vậy."

...

Phong Tư Linh đưa Ngọc Miên về căn nhà hoang phía đông phủ Tam Công chúa. Hải Ngọc là nơi lúc trước nàng ở cùng mẫu thân, từ khi mẫu thân nàng mất, nơi đó liền trở thành chỗ của Phí di nương và Tam tiểu thư Lâm Linh, chúng không chút thương tiếc đuổi nàng đến một căn nhà lụp xụp cho hạ nhân.

Nàng đặt Ngọc Miên lên giường rồi đi đun nước, pha cùng Tam Sinh thủy. Tam Sinh thủy này là loại thủy dược tốt nhất, được lấy từ suối nước ngầm sâu trong Tuyết sơn, nơi có Tuyết tộc canh giữ. Đây là loại nước tinh khiết nhất thế gian, có thể chắt lọc độc tố và chữa lành vết thương, hiệu quả chỉ kém mỗi Trừng phạt chi hỏa. Kẻ lạ mặt kia đưa nàng thứ này lại càng khiến nàng hoài nghi về thân phận của hắn.

Sau khi ngâm khoảng một canh giờ, những vết thương của Ngọc Miên lành hẳn, nàng cũng dần hồi lại sức. Phong Tư Linh đối với loại dược thần kì này tỏ ra rất thích thú, ở thời đại của nàng, Tam Sinh trì sớm đã cạn.

Sáng hôm sau.

"Khỏe hơn rồi chứ?" Phong Tư Linh ngồi bên giường, sắc mặt nàng so ra đỡ hơn tối qua nhiều.

"Ta hoàn toàn khỏe mạnh, tiểu thư đừng lo." Ngọc Miên cười híp mắt, đến đây nàng lại tò mò hỏi. "Mà tại sao tiểu thư lại có Tam Sinh thủy? Đây là Đệ Nhất thủy linh dược đấy ạ."

"Kì ngộ thôi, cũng không có gì đáng để tâm. Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi, ta có chút chuyện cần ra ngoài." Phong Tư Linh kéo mền mỏng đắp cho Ngọc Miên sau đó liền chùm một chiếc áo choàng đen cũ, rời khỏi phủ. Ngọc Miên si ngốc nhìn theo nàng, cảm thấy chủ tử của mình so với bình thường thực khác lạ.

...

Kinh thành Thiên Phong quốc quả thật sầm uất, tùy tiện liếc một cái đã thấy rất nhiều gian hàng bán vật phẩm hỗ trợ, mà toàn là đồ có chất lượng.

Cả đại lục Sarha nói chung và Thiên Phong quốc nói riêng đều là nơi địa vị phụ thuộc vào khả năng võ thuật, người có năng lực và thiên phú càng cao thì càng được trọng dụng.

Những nghề nghiệp được coi trọng nhất là triệu hồi sư và luyện dược sư, đòi hỏi thiên phú và xuất thân cao. Hầu hết nhân loại khi sinh ra đều có không gian hấp thụ, luyện hóa nguyên tố, trong trường hợp không có thiên phú cao sẽ lựa chọn theo con đường võ đạo, trở thành một dong binh.

Mà gia tộc của thân phụ Phong Tư Linh, Lâm gia là gia tộc nổi tiếng về khả năng võ thuật được di truyền qua nhiều đời, vang danh toàn Thiên Phong quốc.

Lão gia tử Lâm Viễn Độ, gia gia của Phong Tư Linh là một vị Cửu tinh triệu hồi sư đỉnh phong không ai không biết đến. Lâm Vĩnh Kha, phụ thân của Phong Tư Linh võ đạo rất cường đại, từng đầu quân ra trận trong cuộc kháng chiến chống ba nước phương Bắc xâm lược 8 năm trước, thân mang tước hiệu anh hùng của Thiên Phong.

Nổi bật là tiểu thư của Hoa di nương, Lâm Tuyết và công tử của Liễu di nương, Lâm Hùng thừa hưởng thiên phú từ lão gia tử, từ nhỏ đã bộc lộ khả năng của triệu hồi sư, rất được Lâm Vĩnh Kha sủng ái, địa vị của hai di nương cũng vì đó mà tăng vọt. Còn một Phí di nương ngang ngược, ỷ sinh được Đại thiếu gia Lâm Hải, mới 18 tuổi mà đã là một Kiếm sĩ sơ kì, mà bản thân bà ta cũng là biểu muội của Chu Quốc công phu nhân nên lộng hành trong phủ, suốt ngày bắt Phong Tư Linh làm việc cực nhọc. Ngọc Miên cũng vì lo cho nàng mà đến cầu xin bà ta, thành ra bị bà ta hành hạ.

Thời đại này thắng làm vua, thua làm giặc. Bản thân là một kẻ yếu đuối nhu nhược thì cho dù có oan ức đến đâu cũng bất lực. Nàng được ban tặng cuộc sống mới, sẽ không vì sai lầm kiếp trước mà từ bỏ... thân phận của nàng bây giờ không phải “Đệ Nhất chiến khí”, cũng không phải Quận chúa Thiên Phong... Nàng sẽ sống tiếp... để tìm ra thân phận của riêng mình.