Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)

Chương 2: Tiểu bất điểm hóa đại cao nhân (1)




"Dám làm đổ canh lên người ta hả!? Ta đánh chết phế vật nhà ngươi."

"Á! Tha cho ta! Làm ơn, hức! Ô ô..."

"Phạt ngươi quỳ trước từ đường một ngày, lo mà xám hối đi!"

...

"Lạ thật, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một kí ức khác, là kí ức của thân thể này sao? Nha đầu này ngoại trừ mái tóc đen ra thì dung mạo rất giống ta, nói không chừng nó chính là tiền kiếp của ta?" Phong Tư Linh nghĩ một hồi, nàng tập trung tinh thần tiếp thu mớ kí ức hỗn độn.

Thân thể này là của Quận chúa Phong Tư Linh, nữ nhi của Tam Công chúa Tử Ninh, bào muội đương kim hoàng thượng Thiên Phong quốc.

Trong Tam giới thực lục, cuốn sách ghi lại toàn bộ lịch sử Tam giới cho đến ngày ba đại lục của Nhân giới là Sarha, Nhĩ Lạp và Cổ Tháp hợp lại làm một, chính là đại lục ở hiện đại nơi Phong Tư Linh sinh sống, Thiên Phong quốc nằm ở đại lục Sarha, tồn tại cách thời điểm của nàng đúng 2000 năm. Là một trong ba cường quốc đứng đầu đại lục, nàng coi ra cũng có phần may mắn!

Có điều...

Vị Quận chúa này thực chất là nỗi sỉ nhục không hơn của Thiên Phong quốc. Nàng ta tuy là con gái ruột của Tử Ninh Công chúa uy chấn thiên hạ nhưng bẩm sinh thể chất suy nhược, không thể ngưng tụ nguyên khí, thậm chí một chút võ thuật cơ bản cũng không học nổi, khiến tầng tầng lớp lớp trên dưới Thiên Phong đều coi nàng là vết nhơ không thể xóa sạch. Từ khi Tử Ninh Công chúa đột ngột qua đời, cha nàng liền trở mặt, mặc cho các di nương lộng hành trong phủ, coi việc đánh đập hành hạ Phong Tư Linh là thú vui riêng hàng ngày.

Lần này vì lỡ làm đổ canh lên người Phí di nương nên bị bà ta đánh cho một trận rồi phạt quỳ trong từ đường. Mà nàng ta từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật lại không có miếng cơm ngụm nước nào vào bụng nên rất nhanh đã kiệt sức, hồn lìa khỏi xác.

Ai ngờ trong lúc sắp chạm tay đến cánh cửa địa đàng, nhờ sự giúp đỡ của vị tiên nhân bí ẩn “Đệ Nhất chiến khí” Phong Tư Linh ở thế kỉ 21 đã xuyên việt nhập hồn vào thân thể trống rỗng của Quận chúa Phong Tư Linh.

Nàng chống tay lên nền đất lạnh lẽo, bình thản đứng dậy.

"Phong Tư Linh Quận chúa, nếu ta đã thay cô sống hết phần đời còn lại thì hãy để ta báo thù hộ cô, cái phủ này nợ cô bao nhiêu, ta sẽ bắt chúng trả lại gấp trăm gấp ngàn lần." Phong Tư Linh hướng mắt lên bàn thờ, hồi trước nàng từng học Cổ ngữ nên dễ dàng nhận ra bài vị của Tam công chúa.

Hai đốm sáng ấm áp tựa như ánh sáng của tiên nữ bay quanh bài vị. Phong Tư Linh ngơ ngác nhìn, nàng cười nói.

"Yên tâm, ta sẽ không phí phạm mạng sống mà lão già đó và con gái người đã cho đâu. Phong Tư Linh Quận chúa... hãy yên tâm an nghỉ cùng mẫu thân cô, bà ấy chắc đã cô đơn khá lâu rồi..."

Hai đốm sáng bay quanh người Phong Tư Linh vài vòng rồi tắt hẳn, văng vẳng đâu đây tiếng nói mơ hồ.

"Cảm ơn..."

...

"Á! Dừng lại! Dừng lại đi!" Tiếng la thất thanh bên ngoài từ đường, theo đó là những tiếng roi vọt chói tai. Phong Tư Linh nhanh chóng chạy ra ngoài xem xét tình hình.

Là nô tì phục vụ bên cạnh nàng, Ngọc Miên. Nàng ấy đang bị hai nô tài của Phí di nương đánh đập dã man, khung cảnh khiến Phong Tư Linh không khỏi tức giận. Từ khi mẹ nàng mất, chỉ có Ngọc Miên là không bỏ rơi nàng, luôn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ nàng, đối với nàng thì Ngọc Miên đã trở thành người thân duy nhất. Chỉ tội là Phong Tư Linh bẩm sinh yếu đuối nên không thể bảo vệ Ngọc Miên.

"Hả? Ngươi vừa nói gì cơ? Ta không nghe rõ. Nếu ngươi định xin ta dừng lại thì không được đâu, ai kêu ngươi đi nói lời xúc phạm phu nhân. Hắc! Hắc!"

Tên nô tài vung một roi mạnh vào Ngọc Miên, nô tì bên cạnh hắn cũng ra sức đá vào người nàng, khuôn mặt xinh xắn tưởng chừng như sắp bị hủy hoại.

Phong Tư Linh sẵn lửa giận trong người, lặng lẽ tiến tới chỗ ba người họ, dáng người tiều tụy, khuôn mặt trắng bệch lại thêm y phục nát tươm khiến nàng càng quỷ dị hơn trong đêm tối.

Ngọc Miên đau đớn mất hết sức lực liền ngất đi, đối với sự việc sắp xảy ra không hề hay biết.

"Chết đi! Xú nha... Ạc... ư..." Tên nô tài đột nhiên bị nghẹt cổ, người hắn được nâng lên bởi bàn tay trắng nõn của Phong Tư Linh, chẳng mấy chốc hắn đã hội ngộ với tổ tiên ông bà.

"Quỷ... quỷ a!" Ả nô tì sợ hãi sụp người xuống, mặt xanh lét. Phong Tư Linh ném cái xác đi rồi trừng mắt nhìn ả.

"Ta không phải quỷ. Dám động vào người của ta, các ngươi chán sống rồi." Chất giọng lạnh băng đến rợn người, ả co rúm người lại, cố lấy sức mà quỳ xuống.

"Xin Nhị tiểu thư tha mạng! Lúc trước nô tì có mắt như mù, không biết sự lợi hại của tiểu thư. Từ bây giờ nô tì hảo hảo nghe theo lời của tiểu thư, xin tiểu thư tha cho nô tì."

"Hừ!" Phong Tư Linh cười khẩy "Tha ngươi? Ta tha cho ngươi nhưng liệu ngươi có tha cho ta không, những việc trước giờ các ngươi làm với ta, có muốn ta cũng không thể tha cho ngươi được."

Đôi tay trắng nõn gầy guộc của nàng nhẹ nhàng nâng lên, bóp chặt cổ nô tì kia, ngón cái di trên yết hầu nàng ta.

Rắc!

"Thượng lộ bình an...”

Trong đêm trăng lung linh huyền ảo kia, một huyền thoại đã bắt đầu!