Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)

Chương 1: Phần I. Khuynh quốc Thế tử phi - Hồi 1. Xuyên rồi!




Trụ sở chính quyền thế giới, vương quốc A.

"Cộp! Cộp!" Tiếng giày va chạm mạnh với nền gạch. Toán người đông đúc chạy nhanh trên hành lang dài của tòa nhà.

"Nhanh lên! Các vị tổng bộ đang gặp nguy hiểm." Người đàn ông này là Lâm Hải, đội trưởng đội cảnh vệ chính quyền thế giới.

Đích đến là căn phòng trung tâm trụ sở, nơi diễn ra cuộc họp mật của 15 vị tổng bộ cao quý. Căn phòng vốn được canh gác rất cẩn mật nhưng cánh cửa dày cả thước đó không phải lối vào duy nhất...

"Bùm! Ầm!" Tiếng nổ lớn phát ra. Mọi hi vọng trong Lâm Hải dường như sụp đổ hết, hắn biết rồi sẽ có ngày này.

Tiến nhanh tới căn phòng, cánh cửa đã được mở nhưng trước mặt lại là một biển máu tươi, những đặc vụ canh trước cửa nằm bất động, máu me be bét. Lâm Hải cùng toán người ập vào căn phòng, nhưng đã quá muộn...

"Muộn rồi, sư phụ." Giọng nói rợn người như Diêm Vương tại thế, khiến đội cảnh vệ đồng loạt rùng mình.

Nữ tử có mái tóc đỏ rực và đôi mắt xám lạnh băng hiên ngang đứng trên bàn họp, đâu ai ngờ rằng đó lại chính là “Đệ Nhất chiến khí” danh tiếng lẫy lừng, Phong Tư Linh. Đám người đi sau Lâm Hải kinh hãi khi nhìn thấy trần nhà thủng một lỗ to tướng, còn 15 vị tổng bộ thì chết thảm, đầu lìa khỏi thân.

"Linh Nhi, ngươi..." Lâm Hải ngạc nhiên đến nói không nên lời. Có phải là sai lầm khi hắn đào tạo nên một mầm móng tai họa như Phong Tư Linh?

"Mau đi đi, sư phụ. Ngươi biết là không đánh lại ta mà." Phong Tư Linh một mặt vô cảm. Tâm cô vốn đã chết từ nhiều năm trước, cô còn gọi hắn một tiếng “sư phụ”, coi như còn lưu lại một công dưỡng dục của hắn.

"Dừng lại đi, Linh Nhi, như thế là quá đủ rồi!" Lâm Hải cau mày, 20 năm trước, cũng cùng một khung cảnh với cả hai chị em họ, hắn không muốn mình lại ra tay sát hại cả em gái của "người đó" nữa.

"Chưa hề, cho đến khi nào ta cho cái trụ sở này thành tro bụi thì mới có thể hoàn thành sứ mệnh báo thù!" Phong Tư Linh gằn giọng, nàng trợn mắt, chĩa súng về phía Lâm Hải "Đừng để ta phải ra tay với ngươi, sư phụ."

Những kẻ đằng sau theo phản xạ mà cũng giơ súng lên.

"Cấm được bắn!" Lâm Hải ra lệnh "Linh Nhi, bao năm qua... chưa đủ bù đắp..."

Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tư Linh chặn họng.

"Bù đắp? Các ngươi bù đắp được gì cho ta? Các ngươi có thể xóa sạch vết nhơ đó không? Có thể... làm gia đình ta sống lại được hay không?"

Xưa kia, cha mẹ Phong Tư Linh là những đặc vụ giỏi nhất của chính quyền thế giới, họ trung thành và cống hiến hết mình cho chính quyền. Nhưng thế lực mà cha mẹ cô xây dựng lại khiến lũ cáo già chính quyền e sợ, chúng lợi dụng sự trung thành của cha mẹ cô mà ép họ phải chết. 20 năm trước, chị gái của Phong Tư Linh, Phong Tử Huệ là một sát thủ khét tiếng cũng vì trả thù cho cha mẹ mà chết dưới bom của Lâm Hải. Mọi hạnh phúc còn lại của Phong Tư Linh cũng vì cái chết của toàn bộ người thân mà vỡ vụn. Giờ là lúc cô bắt chính quyền thế giới trả cả vốn lẫn lời!

"Bom sẽ được kích hoạt trong 2 phút nữa, chị mau cùng Ưng ra ngoài đi!" Tiếng nói phát ra từ bộ đàm gắn trên tai Tư Linh, cô nghe xong, nhếch miệng cười rồi hô to.

"Ưng!"

"Kéc! Kéc!" Một con chim ưng to lớn từ trên trời lao xuống rồi cắp lấy lưng áo cô, đưa cô bay ra khỏi căn phòng.

"Linh Nhi!" Lâm Hải đau đớn nhìn theo, hắn miễn cưỡng nâng bộ đàm của mình lên, trong lòng do dự "Chẳng lẽ...cả hai chị em họ đều phải chịu chung một số phận sao?"

"Jim, bắn đi..." Giọng nói mang vài phần yếu ớt cùng tuyệt vọng, cơ hội đánh bại Phong Tư Linh chỉ có một, hắn sẽ không thể làm khác.

Từ một góc nào đó không xa trụ sở, tay bắn tỉa ngắm họng súng của mình về phía cô gái trẻ cùng Dạ Ưng Vương, không ai trong cả hai phát giác được sự hiện diện của Jim.

Còn 15 giây nữa, quả bom của Phong Tư Linh sẽ nổ, cô sắp ra khỏi trụ sở.

Đoàng!

...

Bùm! Ầm! Ầm!

Bom đã nổ, tòa thành trì vững chãi trong phút chốc đã chìm trong biển lửa, công sức bao năm của bộ chỉ huy chính quyền thế giới cũng theo đó mà hóa thành tro bụi. Lâm Hải dự tính trước sẽ có ngày này, sớm đã cho toàn bộ người trong trụ sở di tản xuống tầng hầm mà không để 15 vị tổng bộ biết. Họ có hi sinh cũng không sao nhưng nếu như đem cả họ đi cùng thì kết cục còn thảm hơn, Phong Tư Linh sẽ giết chết tất cả, không chừa một ai, kể cả hắn.

Kết cục hiện tại, cũng một phần là do sai lầm của Lâm Hải năm đó.

...

Là Jim!? Cô rõ ràng đã sai thằng nhóc đó đi xử gọn hắn rồi mà, Lâm Hải... Ha, thật tiếu a, ông ta khiến cô chết dưới bom của chính mình, "Đệ Nhất chiến khí" chính là chết thảm như vậy a, không thể không kể công của tiểu tử ngốc kia.

"Ta... chết rồi sao? Đúng là bất cẩn thật, không nghĩ đến lão già đó lại cứu được Jim, tên nhóc họ Mạc chết tiệt, tỷ tỷ đây sẽ ám ngươi cả đời."

Phong Tư Linh lờ mờ mở mắt, trước mặt cô là một khoảng không màu hồng, mọi thứ lung linh... và lấp lánh.

"Tỉnh nhanh! Nha đầu kia, ngươi chưa có chết đâu!"

"Ư... dừng lại... ngươi lắc chết ta rồi." Phong Tư Linh choàng dậy, đột nhiên xuất hiện một lão già râu tóc bạc phơ lắc mạnh vai cô đến chóng mặt.

"Ồ, tỉnh rồi hả?"

"Tỉnh cái con khỉ! Lão già nhà ngươi là ai? Bạn đồng hành dưới địa ngục hả!?" Phong Tư Linh tức giận hét thẳng vô mặt ông lão.

"Bớt giận, đừng có đối xử như thế với ân nhân của ngươi chứ." Ông lão đưa hai tay chắn trước mặt, ngăn cho sự bùng phát không đáng có của cô "Ta là Ất thượng tiên, là người của 2000 năm trước."

"Hả?" Phong Tư Linh đột nhiên khựng lại, hoàn toàn không tiếp thu được loại chuyện phi lí này "Ông vừa nói cái gì?"

"Thực ra đây chỉ là mảnh linh hồn còn sót lại của ta thôi. Thời gian không còn nhiều, ta sẽ dùng chút sức lực ít ỏi còn lại, đưa linh hồn ngươi về khoảng thời gian 2000 năm trước, thay ta thực hiện sứ mệnh mà ta không thể hoàn thành." Ất thượng tiên tụ linh khí trong lòng bàn tay, luồng linh khí quả thật ấm áp.

"Khoan! Ta không cần biết ngươi là ai hay sứ mệnh mà ngươi nói là gì nhưng... tại sao lại cứu..." Phong Tư Linh cổ họng đột nhiên nghẹn lại, không nói thành lời, cô cố gắng vùng vẫy nhưng cũng không thể cử động.

"Ta tin ngươi sẽ làm được, ta có thể nhìn thấy... Khi đến nơi, hãy tìm ta và hỏi ta... về Huyết Ma Vương..."

Ất thượng tiên mỉm cười, tay lão đặt lên trán Tư Linh, một luồng sáng bao bọc khắp nơi. Trong chốc lát, cô cảm thấy bản thân như được gột rửa, hai mắt dần khép lại.

...

Thiên Phong quốc.

Phủ Tam Công chúa, từ đường.

"A!" Phong Tư Linh choàng tỉnh, khung cảnh xung quanh cô giờ hoàn toàn khác. Ở trong một căn phòng khá tối và ẩm ướt, trước mặt là một bàn thờ dòng họ lớn. "Một phòng thờ sao?"

Cô phát hiện ra y phục trên người mình cổ quái, vừa kỳ lạ lại còn rách tả tơi nữa.

"Thiên a! Ta xuyên việt thật rồi!"