Đợi mấy tiếng đồng hồ, ngọc phù không có xuất hiện thêm động tĩnh gì,ta lại ấn lên chỗ đỉnh nổi lên, đem nó đóng lại.
“Khuynh thành phái” lại là cái dạng môn phái gì? Tên sao lại khôi hài như vậy?
Ta vừa tiêu hóa thông tin từ ngọc phù vừa thong thả bước đi đến trước gương trong phòng,tính nhìn bản thân trên người có nhiều thêm cái gì đó không.
Khi vừa mới nhìn đến cái gương thì thấy rằng nó to có phần hơi thái quá , có điều nếu như người ẩn cư ở đây ,có một vũ nương vậy rất dễ dàng giải thích rồi.
Cái tướng mạo này….Hình như không thay đổi đi.
Như cũ vẫn là đường nét ngũ quan ban đầu của bản thân, chỉ là con ngươi biến thành màu tím, nhìn chung thêm một chút thần bí. Tóc đen dài, đong đưa tới giữa bắp đùi, đã không còn dày như nguyên bản, trở nên như nước chảy, mềm mại phát sáng.
Vẫn là thích dáng vẻ ban đầu của bản thân.
1/3 tóc được một cái trâm hồng sắc buộc chặt ở sau đầu,còn lại 2/3 được chia làm bảy lọn,trái ba phải bốn,mỗi lọn được một dây cột tóc màu đen buộc chặt, mỗi một chỗ buộc sợi dây cột tóc đều đính một cái chuông nhỏ,đỏ,cam,vàng,lục,lam,tím,đen, bảy màu. Một động tác nhỏ cũng khiến chúng “Linh linh” rung động.
Giữa trán treo một viên bảo thạch màu đỏ to cỡ hạt đậu, hình dáng giống như một cây đoản kiếm bị một đoàn hỏa diễm rèn luyện. Bảo thạch bị một dây xích bạc xuyên qua,đuôi sợi xích kéo qua giữa tóc .
Trên cổ đeo một dây chuyền thô nhỏ, trên mặt khắc đầy hoa tường vi có gai màu đen.
Trên cổ tay đeo đủ loại vòng màu đen, trái bốn phải ba, theo các loại động tác chạm vào nhau vang lên tiếng “Đinh đương” thanh thúy.
Trên người mặc một bộ y phục tuyệt đối không phải là quần áo tân thủ, đơn giản về mặt kiểu dáng mà nói, thì giống nho phục thời cổ đại,đường nét lưu loát mà giản lược. Nhưng mà màu sắc….đúng là không dám khen tặng. Toàn là một màu đỏ chói mắt, như thể có khả năng thiêu rụi tất cả mọi thứ trên thế gian, cháy bỏng xinh đẹp,phá vỡ kiểu dáng đơn giản, mặc ở trên người cảm giác có hai phần nho nhã,tám phần yêu nghiệt.
….Thế này bảo ta….làm sao mặc ra ngoài a….
Di? hình như bên trong còn mặc một bộ nữa.
Bỏ đi “Nho phục” yêu diễm, một bộ y phục màu đen lộ ra trên thân người trong gương –
Trên thân một tầng vải mềm mại ba phần trong suốt bó sát da thịt, chỗ thắt lưng khắc rỗng,màu sắc hạ thân từ đen đậm nhạt dần xuống dưới, vạt áo hoàn toàn trong suốt. Một tầng lụa mỏng màu đen tám phần trong suốt ở trên vai,che khuất trọn vẹn phần lưng trần cùng một con phượng hoàng lửa giương cánh đậu ở trên. Xem ra hình xăm cũng có thể đem vào đây a. Lụa đen quấn quanh chỗ hai cánh tay, tạo thành tay áo như mây bay,theo gió xòe ra.
Y phục này….còn không phải quần áo lao động của nam kỹ?
Chỗ mắt cá chân đều ***g một cái vòng chân, màu đen. Trên mặt cũng điểm xuyết chuông bảy màu,trái ba phải bốn.
Chân đi giày được một cái dây đai màu đen lấp lánh ánh sáng quấn cố định lại. Bởi vì giày là trong suốt,cho nên nhìn qua giống như đi chân không,rất có loại mùi vị …sắc tình.
Khe khẽ thở dài. Ta cầm bộ “Nho phục” kia lại một lần nữa mặc vào. Tuy y phục này quả thực là có chút không bình thường, nhưng còn hơn là cái bộ bên trong kia,vẫn còn tốt hơn nhiều.