Hồng Trần Nhân Đế

Chương 50: Mục tiêu mới




"Cuối cùng cũng rời khỏi đó, cứ tưởng tim rụng tới nơi rồi chứ."

Sau khi rời khỏi tòa nhà của thương đoàn Aurora một đoạn xa, Scarlet mới đưa tay lên ngực vuốt vuốt vài cái, thở nhẹ một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dở xuống, rồi bằng giọng điệu chân thành, cô nói với Dunkel:

"Lúc nãy cảm ơn anh nhé."

Tuy rằng hành động của cậu hơi khó đoán và chẳng hề phù hợp với lẽ thường gì cả, thậm chí có thể nói là kỳ cục, nhưng nói sao thì nói, việc Dunkel làm cũng đã giải quyết được rắc rối của cô, một lời cảm ơn chân thành là không thể thiếu.

"Ừm, thật ra thì ta là người được lợi nhiều nhất từ trong chuyện này nên ngươi không phải cảm ơn đâu."

Dunkel nở một nụ cười nửa giả nửa thật, giọng điệu khi nói cũng nửa nghiêm túc nửa đùa cợt, thành ra Scarlet chẳng biết suy nghĩ thật sự của cậu là gì. Xét đến việc từ lúc gặp nhau tới giờ, hành động của thiếu niên này hoàn toàn vượt khỏi khuôn khổ "bình thường" càng khiến cậu ta trở nên khó đoán.

"Cơ mà Dunkel, anh nói có lẽ mình sẽ ở đây trong thời gian tới, thế anh đã có nơi để dừng chân chưa? Nếu không thì có thể tới nhà Birdway để làm khách, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi anh thật nồng hậu."

Có vẻ là cảm thấy sự khó xử của Scarlet, hoặc cũng có thể là muốn gợi chuyện lôi kéo Dunkel, Liliana lên tiếng.

"Cái đó thì miễn đi, ta có nơi ở lại rồi, không còn sớm nữa, ta cũng nên về thôi, gặp lại sau."

Chẳng thèm nghĩ ngợi, Dunkel lập tức từ chối, tiện thể nói lời từ biệt rồi đi thẳng. Liliana muốn nói gì đó nhưng mãi mà chẳng biết phải nói gì, cái tên này chặt đứt luôn mạch trò chuyện mà chẳng thèm để ý tới suy nghĩ của người khác gì cả.

"Nếu có thời gian thì ghé qua chỗ tôi chơi nhé."

Cuối cùng, cô bé lớn giọng nói với bóng lưng đang xa dần của cậu.

Dunkel không trả lời mà chỉ giơ tay trái lên phẩy phẩy mấy cái. Chẳng biết hành động này của cậu có nghĩa là từ chối hay đồng ý, Liliana chỉ có thể thở dài, buộc mình nghĩ theo chiều hướng tích cực.

Sau khi chắc chắn rằng Dunkel đã đi xa và không có dấu hiệu trở lại, Scarlet lập tức nắm lấy vai Liliana lắc mạnh.

"Liliana, tên đó là thế quái nào vậy hả? Làm thế nào mà cậu lại quen biết với cái thứ bất thường có vấn đề thần kinh ấy vậy?" Cô hỏi.

"Từ từ, đừng lắc nữa, để mình nói."

"Ừ ừ, xin lỗi, mình kích động quá."

Nhận ra hành động của mình có hơi thái quá, Scarlet dừng lại nhưng tay thì vẫn nắm chặt vai Liliana, suy nghĩ "nếu cậu không nói thì mình không thả ra đâu" hiện rõ mồn một trong mắt cô.

"Cậu nhớ lý do tại sao hôm nay hai chúng ta ra ngoài chứ?" Liliana không lập tức giải thích ngay mà bắt đầu bằng một câu hỏi.

"Lý do ra ngoài hôm nay à? Là để cậu giải tỏa tinh thần sau biến cố trên đường trở về từ Minerva."

"Ừ phải, trên đường trở về, mình và Askel đã đụng phải một kẻ vô cùng đáng sợ, vô cùng khủng khiếp,..."

"Thế thì có liên quan gì tới cái người tên Dunkel Ciel đó? Đừng nói với mình anh ta chính là cái kẻ vô cùng khủng khiếp trong lời cậu nhé? Theo lý thì không thể nào chứ..."

Scarlet nghĩ tới khả năng này nhưng đồng thời cũng lắc đầu phủ nhận ngay sau đó, Dunkel Ciel đúng là rất bất thường, nhưng còn chưa tới mức khiến cho một người như Liliana sang chấn tâm lý tới mức trầm cảm chứ. Hơn nữa nếu Dunkel thật sự là người đó thì đâu có lý nào Liliana lại xem anh ta là bạn, lại còn đi chung với nhau nữa chứ.

"Tất nhiên là không phải Dunkel..."

"Đấy, mình biết mà, thế chuyện này thì liên quan gì?"

"Anh ta là bạn đồng hành của kẻ đó."

"Gì?"

"Anh ta là bạn đồng hành của kẻ đó."

"Bạn đồng hành?"

Giống như để chắc rằng mình không nghe lầm, Scarlet lập lại ba chữ này.

"Ừ." Liliana khẳng định thêm lần nữa.

"Nếu là bạn đồng hành thì việc anh ta xuất hiện ở đây có khác nào cái kẻ cậu nói cũng đang ở đây chứ?"

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Scarlet bỗng nhiên thấy rùng mình.

Liliana gật đầu ý với suy đoán của cô.

"Ừ, khả năng đó cao lắm."

"Vậy mà cậu còn dây vào thứ nguy hiểm như thế sao? Nghĩ gì vậy bạn tôi ơi?"

Một lần nữa, Scarlet nắm lấy vai Liliana, lắc lấy lắc để.

"Mình cũng đâu có ngờ, ban đầu anh ta dễ nói chuyện lắm. Cơ mà..."

Nếu có thể lôi kéo được anh ta về phía mình thì cũng gần như là lôi kéo được tồn tại khủng khiếp kia rồi.

Những lời phía sau này không được Liliana nói ra khỏi miệng.

Scarlet cũng không để ý tới việc đó, cô buông tay thả Liliana ra rồi trùng vai xuống.

"Mình quyết định rồi Liliana..."

"Sao?"

"Thời gian này ít ra ngoài lại thôi, lỡ mà đụng vào ai đó thì lại..."

Đây không phải là quyết định bồng bột nhất thời, thật ra là Scarlet đã nghĩ về chuyện này từ nãy tới giờ rồi. Chuyện xảy ra hôm nay làm cô ý thức được một điều, thân phận quý tộc của cô còn chưa đủ dùng.

Arthur Pendragon là một chuyện, Dunkel Ciel lại là một chuyện khác, giờ lại tòi thêm một tồn tại khủng bố nữa đang lảng vảng đâu đó trong Golden Schloss, từ bao giờ mà quê nhà cô trở nên nguy hiểm thế này?

Bên phía Dunkel, sau khi từ biệt Scarlet và Liliana, cậu đi thẳng tới khuôn viên học viện đổ nát nơi Aric, Lamm và mấy đứa trẻ khác đang ở. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cậu mất không ít thời gian, cũng may là trên đường trở về không gặp thêm vấn đề đột xuất nào.

Không gian tĩnh mịch không một tiếng người, chỉ còn tiếng côn trùng kêu đêm và âm thanh của những tán lá xào xạc bị gió đêm thổi cọ xát vào nhau.

"Ồ? Vậy mà trở lại thật này? Ngươi tới để lấy lại cái áo à?"

Giữa sự im ắng có phần buồn tẻ đó, một giọng nói bất chợt vang lên phá tan thinh lặng, Aric nhoài người nhảy từ trên nóc phòng xuống từ từ bước tới.

Dunkel cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt pha lẫn chút ngạc nhiên. Cậu không ngạc nhiên về sự xuất hiện của Aric bởi vì cậu đã nhận ra hắn ở đó ngay từ đầu rồi, cái làm Dunkel ngạc nhiên chính là việc hắn nhận ra sự tồn tại của cậu.

Mặc dù Dunkel không cố tình muốn che giấu hiện diện, nhưng muốn nhận ra cậu gần như ngay lập tức không phải là chuyện dễ dàng gì. Làm được điều đó chứng tỏ Aric có đủ tố chất để làm một chiến binh lão luyện, trực giác cỡ này không tầm thường đâu.

"Không hoàn toàn, ta tới tìm chỗ nghỉ chân thôi."

Dunkel đáp lại, bước ngang qua Aric để vào trong.

Dưới ánh đèn le lói hắt ra từ bên trong căn phòng, cậu thấy được mấy đứa trẻ giờ đã yên giấc trên giường. Lamm còn đang ôm chặt lấy chiếc áo khoác của bản thân vào lòng, gương mặt trẻ con nhỏ nhắn trông thật dễ chịu và bình yên.

Bỗng bộp một tiếng, Aric đập tay lên vai Dunkel, giữ cậu lại.

"Chúng ta không cần sự thương hại của ngươi." Với ánh nhìn đanh thép và khó chịu, hắn nói.

Aric biết Dunkel không phải người thường, dễ dàng đánh bại hắn như đang đùa nghịch thì có thể bình thường được sao. Loại người như thế mà lại tới đây chỉ vì "tìm chỗ nghỉ chân" ư?

Dựa trên thái độ và sức mạnh của thiếu niên này thì việc hắn rắp tâm âm mưu gì đó lên mấy đứa trẻ gần như bằng không, nếu tên này thật sự có ý đồ xấu thì bản thân đâu có cản nổi, không có lý do gì để giả vờ thân thiện cả. Loại bỏ hết mấy khả năng trên thì chỉ có thể suy ra tên thiếu niên này đang thương hại bọn họ mà thôi.

"Thương hại?"

Dunkel gạt tay Aric ra khỏi vai mình, quay đầu lại đối diện với hắn.

"Ta không hề thương hại các ngươi."

Những đứa trẻ dù bị thế giới này ghét bỏ nhưng vẫn mỉm cười cố gắng tiếp tục sống và một gã thanh niên cố gắng hết mình để bảo vệ những đứa trẻ đó, dù khó khăn nhưng nụ cười trên môi họ không phải giả dối. Dunkel tự cho mình không có tư cách để thương hại những người có ý chí mạnh mẽ như vậy.

"Đây chỉ là sự đồng cảm thôi."

Nói rồi Dunkel lại xoay người bước tới một góc trong phòng rồi ngồi xuống, dự định lấy mấy chiếc vảy rồng ra bắt đầu khắc chú ấn, nhưng dường như câu trả lời hời hợt của cậu không khiến Aric cảm thấy hài lòng, hắn vẫn tiếp tục sấn tới trước mặt cậu.

"Đồng cảm? Ý ngươi là sao?"

Có lẽ là vì đang ở trong phòng, sợ làm mấy đứa trẻ tỉnh giấc, hắn hạ âm lượng xuống khá thấp, chỉ vừa đủ để Dunkel nghe được nhưng cái thái độ đanh thép đó thì vẫn không hề giảm bớt. Dunkel thở hắt ra một hơi, tựa như chịu thua.

"Ta cũng từng là trẻ mồ côi."

Cậu nói.

"Từng?"

Nghĩa là giờ không phải?

Aric bắt được từ ngữ chủ chốt trong câu nói đó, nhưng câu hỏi của hắn lần này lại không có câu trả lời. Dưới ánh đèn lu mờ u tối, thiếu niên tóc trắng đã lấy ra một con dao nhỏ dài chừng một gang tay có màu sắc kỳ lạ trông không giống như được tạo nên từ kim loại mà được làm bằng đá quý vậy, ngoài ra còn có một thứ gì đó mang hình vảy lớn gần bằng bàn tay trẻ em, rồi bắt đầu tập trung cạo cạo khắc khắc.

"Chậc."

Tặc lưỡi, Aric miễn cưỡng tạm thời chấp nhận lời giải thích mơ hồ của Dunkel, hắn nhún người nhảy lên cái cửa sổ lớn không có khung cửa bên cạnh chiếc giường mà mấy đứa trẻ đang ngủ rồi ngồi xuống, hắn cũng lấy ra một con dao nhưng không phải để chạm khắc như Dunkel mà là để lau chùi bảo dưỡng. Con dao này hắn mới mua lúc sáng, để thay thế cho con dao bị Dunkel chặt làm đôi hôm qua.

Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới lại cảm thấy lòng đang rỉ máu. Con dao cũ là một vũ khí được tăng sức mạnh nhờ chú ấn, Aric đã tốn một khoảng tiền rất lớn mới mua được, quan trọng nhất là dùng lâu nên tiện tay, đối với hắn, con dao đó không khác gì một phần cơ thể cả. Ấy vậy mà nó lại bị chặt đứt làm đôi khi chỉ mới va chạm với thiếu niên bên kia trong đòn đầu tiên.

Cảm giác như một ngón tay bị chặt mất vậy.

Ban đầu Aric còn định mang đi sửa lại, nhưng người ta nói là toàn bộ kết cấu của chú ấn bên trong cũng bị chặt làm đôi rồi, không có khả năng khôi phục, có sửa lại thì cũng chỉ còn là một con dao bình thường, thậm chí còn tệ hơn do mối hàn sẽ không chắc chắn như khi còn là một chỉnh thể.

"Ư..."

Hắn vô thức rên rỉ một tiếng.

Tiếng rên của hắn khiến Dunkel đang tập trung làm việc với chiếc vảy rồng hơi khẽ nâng đầu lên, cậu tạm dừng tay lại, gãi gãi đầu vài cái.

"Này tên mặt sẹo."

Cuối cùng Dunkel lên tiếng gọi.

"Ừ?"

Nghe tiếng gọi, Aric nghiêng mặt nhìn lại, chỉ thấy một tia sáng sắc lạnh xé gió lao tới, bất thình lình bị tấn công, hắn trợn trừng mắt lên ngạc nhiên nhưng vẫn xoay sở bắt được thứ bay tới trước khi nó cắm vào mắt mình, là con dao nhỏ mà thiếu niên tóc trắng dùng để chạm khắc khi nãy.

"Ý gì đây?" Aric run giọng hỏi, mồ hôi lạnh rỉ ra như hạt đậu lăn dài chạy dọc theo vết sẹo trên mặt hắn.

"Đền phù phí tổn cho ngươi, phần còn thừa cứ coi như tiền nhà, tuy ta không cho là giá thuê chỗ ở cái nơi tồi tàn này và con dao nát của ngươi sánh được một phần nhỏ của thứ đó."

"Hừ! Ngươi nói cái thứ bé tẹo này ư?"

Nghe Dunkel nói vậy, Aric đáp lại với điệu bộ không phục, bất thình lình bị tấn công, lại thêm việc vũ khí yêu thích của mình bị xem thường thì hiển nhiên là phải có thái độ như vậy rồi.

"Cái thứ này làm bằng gì đây? Đá quý à? Dùng trang trí cho đẹp chắc? Xin lỗi nhé, với một lính đánh thuê chuyên liếm máu trên lưỡi đao mà sống như ta thì thích vũ khí có sức sát thương hơn là mấy món đồ mỹ ngệ như này..."

Vung vẩy con dao nhỏ mà Dunkel vừa ném qua vài lần, Aric cố tình nói bằng giọng mỉa mai.

Sau khi ném con dao cho Aric, Dunkel vẫn không dừng tay mà đổi lại sử dụng Yin-yang Swordgun để tiếp tục việc mình vẫn còn làm dở.

"Thử nạp chút ma lực vào xem."

Không ngẩng đầu lên, Dunkel nói.

Dù nửa tin nửa ngờ, Aric vẫn làm theo lời cậu, dù sao thì thử chút cũng chẳng mất mác gì, hắn tập trung một lượng ma lực nhỏ rồi nạp vào bên trong, gần như ngay tức khắc, hắn cảm thấy con dao như trở thành một bộ phận trên người mình. Đây không phải cách nói ví von như vừa nãy, mà hoàn toàn là cảm nhận thực tế, Aric thật sự cảm thấy con dao nhỏ đó trở thành một phần của mình, thậm chí có thể điều khiển bằng suy nghĩ.

Chưa dừng lại ở đó, Aric còn cảm thấy lượng ma lực ít ổi mà mình vừa nạp vào đang được khuếch đại nhanh chóng như muốn bùng nổ, không rõ đâu ra đâu, hắn đành quơ nhẹ tay ra bên ngoài cửa sổ theo bản năng. ngay lập tức, mặt đất bên ngoài bị bổ dọc một đường dài hơn mười mét, ngọt xớt như thể thứ bị chém không phải đất đá mà chỉ là đậu hủ mềm, thậm chí còn không gây ra tiếng động nào đáng kể. Hơn nữa sau khi lượng ma lực mà Aric nạp vào được giải phóng, cảm giác liên kết với con dao như một phần cơ thể không những không biến mất mà còn trở nên rõ nét và chân thật hơn nữa.

"Cái này... Cái này..."

Hắn mấp mái môi nhưng mãi mà vẫn không biết phải nói gì để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.

"Ồ?"

Dunkel cũng thốt lên một tiếng ngạc nhiên, cậu đặt Yin-yang Swordgun và chiếc vảy rồng sang một bên, ngẩng mặt lên nhìn Aric.

"Thử một lần là thành công, ngươi đúng là có tố chất mà. Con dao đó đã đọc và tiếp nhận ma lực của ngươi rồi đấy, từ giờ ngoài ngươi sẽ không ai sử dụng nó được nữa, tất nhiên ta là ngoại lệ."

"Ngươi xác định là đưa thứ này cho ta sao? Một thứ quý giá thế này?"

Aric nói trong giữ con dao nhỏ bằng cả hai tay, nếu chú ý còn có thể thấy đôi tay hắn đang run lên nhè nhẹ. Không phải là người sành sỏi nên hắn không thể biết chắc giá trị của thứ này là bao nhiêu, nhưng Aric dám chắc nó là thứ vũ khí tốt nhất hắn từng nhìn thấy, có khi còn tốt hơn cả tưởng tượng của hắn.

"Quý giá?" Dunkel lặp lại hai chữ này lần nữa.

"Với ngươi thôi, chỉ cần có đủ vật liệu thì việc làm thêm vài món như vậy không phải là vấn đề." Nở một nụ cười nhạt trên môi, cậu tiếp tục nói.

Bị câu nói của Dunkel đả động, suýt nữa thì Aric làm rơi con dao xuống sàn.

"Cái này... Là ngươi làm?"

Hắn hỏi lại.

"Ngươi không thể tìm thấy cây thứ hai trên thế giới này đâu."

Không phải là một câu trả lời trực tiếp nhưng cũng đã gián tiếp khẳng định điều đó, Aric nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nếu những điều thiếu niên này nói đều là thật, vậy thì kẻ đang nói chuyện với hắn là loại thiên tài nào đây?

Không, thiên tài đã không đủ để miêu tả kẻ này nữa rồi, nếu muốn gọi thì hai chữ "quái vật" có lẽ còn hợp lý hơn.

Không giống như hắn, thiếu niên tóc trắng kia có sức mạnh để làm nên những điều vĩ đại. Hơn thế nữa, người đó còn có sự "đồng cảm" với những đứa trẻ bị thế giới này chối bỏ.

Trong đầu Aric bỗng xuất hiện một suy nghĩ to gan lớn mật.

"Này, Dunkel Ciel..."

"Gì?"

"Ngươi nghĩ sao về một tương lai mà những đứa trẻ này có thể sống và vui đùa như những đứa trẻ bình thường?"

Hắn thử lên tiếng thăm dò rồi im lặng ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, giả vờ tự nhiên nhất có thể, chờ đợi câu trả lời.

Một giây, hai giây, ba giây...

Từng giây chậm chạp trôi qua nhưng mãi mà chẳng có câu trả lời, Aric nuốt nước bọt lần nữa, xoay đầu nhìn lại về phía thiếu niên tóc trắng, để rồi thấy được đôi mắt khó đoán kia cũng đang nhìn mình đánh giá. Mãi mười mấy giây sau, thiếu niên ấy mới nhếch môi để lộ ra một nụ cười cũng sâu thẳm khó dò như ánh mắt của mình.

"Nghe hay đấy."