Hồng Trần Ái Tình

Chương 35: C35: Chương 35










Nửa tháng sau—

-Tam đệ, thương tích của ngươi còn chưa khỏi hẳn như vậy muốn xuất kinh sao? –Cố Minh Diễn đi bên cạnh nói. Từ lúc Tô Tử Lăng bị thương hắn vẫn thường xuất cung tới thăm nàng.

-Nằm nửa tháng rồi, cơ thể cũng hồi phục hoàn toàn, hơn nữa cũng sắp đến đại hội võ lâm, ta nào muốn bỏ lỡ chứ. –Tô Tử Lăng buồn chán kể, vốn chỉ cần tu dưỡng tầm 10 ngày sớm đã khỏi hoàn toàn chỉ là mẫu thân nàng luôn lo lắng thái quá nên Tô Tử Lăng ngậm ngùi gắng nằm tới nửa tháng.

Cố Minh Diễn cũng chỉ biết lắc đầu, hắn chỉ nghĩ ở tuổi của nàng thì khí hùng tráng kiện, đặc biệt đối người luyện võ thì mấy vết thương to nhỏ kia thì có đáng kể gì.

-Ngươi cũng đừng cố quá, mấy ngày nữa ta sắp xếp một chút liền cùng xuất phát cùng.


-Ngươi cũng xuất kinh? -Tô Tử Lăng khó hiểu.

-Ân, hơn nữa còn cùng điểm đích với tam đệ nữa. -Cố Minh Diễn cũng không dấu diếm mà nói.

-Haha vậy cũng tiện, trên đường liền cũng bớt vô vị rồi ha ha ha... –Tô Tử Lăng hiểu ý đối phương, liền cười sảng khoái.

-Đúng rồi, Thập muội có nhờ ta mang chút canh tẩm bổ tới. -Cố Minh Diễn cho thái giám cầm hộp gỗ đựng bát canh nồng vị thuốc bắc cùng vài món điểm tâm.

-Đại ca gửi lời cảm tạ của ta tới công chúa. Chỉ là đại ca có thể chuyển lời tới công chúa nói: "Mặc Sinh không muốn làm phiền công chúa lao tâm" –Ý tứ rõ ràng chính là mong đối phương đừng quan tâm Tô Tử Lăng, nàng vẫn cảm thấy việc Cố Hân Tuyền luôn quan tâm nàng có phần thái quá hoặc nói nàng thấy Cố Hân Tuyền quá phiền, nàng mong đối phương sớm cắt đứt tình cảm không cần kia.

-Ngươi hiểu muội muội của ta có ý gì với ngươi chứ? -Cố Minh Diễn giúp Cố Hân Tuyền nói 1 lời.

-Đại ca cũng phải biết ta thân phận là gì chứ! -Tô Tử Lăng cũng đối đáp lại.

-Ân thật đáng tiếc! -Cố Minh Diễn lắc đầu, có duyên không phận, có trách chỉ trách muội muội của hắn chỉ là chậm 1 bước thôi.

....

Thư phòng—

-Sư phụ, ngươi nói xem ta là bị làm sao vậy?

-??đồ đệ ngoan, ngươi đang nói cái gì?

-Mà thôi chẳng có gì đâu.


-...??..
1

Tô Tử Lăng lại ngây ngẩn một chỗ, sau lần đối thoại trong phòng ngày đó cũng như ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu của nàng ngày đó, mỗi ngày Tô Tử Lăng chỉ biết phát ngốc, nàng phát hiện tâm trí nàng gần đây luôn hiện hữu hình ảnh Cố Như Nguyệt. Là nàng bị bệnh sao?

-Đồ đệ ngoan, ngươi đang tương tư ai sao?

-A...khụ...sư phụ...ngươi nói linh tinh gì chứ! Ta nào có nghĩ tới ai! –Bị Lâm Viễn Trình đoán trúng, Tô Tử Lăng phản xạ chột dạ chối cãi.

-Hahaha ngươi a! Nói không dám nhận, ngươi nghĩ ta sống gần cả một đời lại không biết phản ứng của ngươi sao. Nói đi, đồ đệ đây là nhớ tiểu nương tử của ngươi phải không hắc hắc...

Lâm Viễn Trình nhìn phản ứng trên liền một bước tiến lên dồn Tô Tử Lăng vào góc.

-Khụ...gì mà nhớ chứ, ta chỉ không hiểu sao gần đây luôn thấy nàng trong đầu, sư phụ ngươi nói có phải hay không ta bị bệnh rồi?

-Hahaha đồ đề đây là ngươi động tâm với nàng ta rồi! –Lâm Viễn Trình khoái chí, đồ đệ ngoan nhà hắn cuối cùng cũng biết yêu nga.

Tô Tử Lăng mặt từ trắng thành đỏ. Động tâm? Ý bảo nàng đây là yêu Cố Như Nguyệt sao? Quá nực cười rồi, có đánh chết cũng liền không dám tin, nàng phải rõ ràng Cố Như Nguyệt thân phận là tẩu tẩu nàng đã không thể nghĩ bừa, hai người còn thân nữ tử thì quá mức loạn thất bát nháo, nghịch thiên nghịch mệnh đi.


-Không! Không thể nào! Ta làm sao lại có ý tưởng đó với nàng được chứ! Nàng không chỉ là tẩu tử của ta mà chúng ta còn đều thân nữ tử, hẳn là nhầm lẫn đi! –Tô Tử Lăng trấn định chối bỏ ý kiến.

-Ai nha, đồ đệ ngốc! ngươi sao học theo đám sĩ thư làm gì, ngươi trên giang hồ gặp bao chuyện kinh thiên động địa, kì dị còn gì. Mà cái gọi ái tình thì cần gì phân thân phận chứ, miễn trong lòng đều có hình bóng đối phương là được.

-Sư phụ, tuy ta cũng gặp không ít những chuyện kì lạ trên giang hồ, nhưng chuyện này liền không giống, ngươi nói ta có tình cảm với nàng...a chuyện này thực đau đầu...

Ôm lấy đầu mình, Tô Tử Lăng vừa thấy xung quanh quay cuồng, tâm cũng loạn động, nàng thực không có cách tiếp thu hết chuyện đang xảy ra với bản thân lúc này.

-Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cứ theo dòng nước là được. –Lâm Viễn Trình vỗ vỗ trên vai đồ đệ khuyên nhủ.

.

.

.