Tiểu Dâm Trùng không ngờ Hắc tiểu tử nọ lại có số kim châu và ngân phiếu nhiều đến thế.
Gã đã ngẩn người ra tại chỗ...
Phụ nhân mập mạp cho rằng Nhạc Xương và Bảo Bối ắt là con nhà đại phú đại quý, trước hết bà ta bỏ số kim châu vào túi cho gọn lại, sau đó quay sang đa tạ hai người lia lịa, bỗng sa sầm nét mặt nói với Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện rằng :
- Từ đại gia, ngài... ngài cũng nên đi rồi chứ.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện ngượng ngùng nói :
- Thế nhưng... Hồng Nữ đâu?
Phụ nhân mập mạp cười híp cả mắt nói :
- Hôm qua chúng tôi từng nói với ngài rằng Hồng Nữ không phải là kỹ nữ, đại gia hãy dẹp bỏ ý niệm này đi.
Tiểu Dâm Trùng ấp úng nói :
- Thế nhưng lúc nãy ngươi bằng lòng kia mà.
- Lúc nãy là khác!
- Thế còn hai chúng nó thì sao?
- Còn họ thì khác.
Phụ nhân mập mạp lại sa sầm nét mặt nói :
- Này đại gia! Cứ nói trắng ra cho rồi. Ai bảo ngài chẳng mang nhiều tiền của tới.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện giận đến nỗi trợn ngược cặp mắt chuột, tức thì sát khí bốc lên đùng đùng, nhưng sau đó biến ngay, vì gã trông thấy cặp mắt của Nhạc Xương sáng như điện quang, gã biết rằng võ công của đối phương chẳng tầm thường.
Gã suy nghĩ đến đây bèn nhủ thầm :
- Hãy về tìm phụ thân! Không trả thù này thề chẳng làm người.
Thế rồi gã lạnh lùng tằng hắng một tiếng, trợn mắt liếc nhìn Nhạc Xương một cái, sau đó căm phẫn bỏ đi.
Tiểu Dâm Trùng này không ai xa lạ mà chính là con của Thiết Chưởng Từ Lương. Nhạc Xương rời khỏi Hồ Lô bảo ra tới đại lộ Ba Sơn thọ hại, đương nhiên không quen biết gã, còn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện từng trông thấy Nhạc Xương, thế nhưng lúc đó Nhạc Xương ăn mặc lam lũ, đầu bù mặt bẩn nên gã cũng không thể phân biệt.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt vừa đi khỏi, Bảo Bối liền la lớn tiếng :
- Này mụ nữ nhân mập! Hãy bảo Hồng Nữ ra đây cho thiếu gia gặp nào?
Phụ nhân mập mạp làm ra vẻ thần bí nói :
- Thiếu gia nói khẽ một chút nào, chớ nói rằng bảo nàng ra đây, cho dù ngươi đích thân đến thăm viếng, cũng phải xem nàng có bằng lòng hay không đã!
- Dù gì y cũng chỉ là mụ nữ nhân hôi thối.
- Này thiếu gia! Nàng là vị cô nương nhà lành đấy!
- Con khỉ! Cô nương nhà lành lại ở trong kỹ viện được sao?
- Nói ra nhị vị chưa chắc đã tin, Hồng Nữ mới đến Mãn Xuân viên được bảy, tám hôm mà thôi!
- Điều này có can hệ cái quái gì đến ta đâu.
- Nàng đến Trường An tìm thân nhân chưa được, nên mới vào Mãn Xuân viên.
- Các ngươi giữ y lại chứ gì?
- Chính bản thân nàng tình nguyện ở lại!
- Hứ! Chớ nói lôi thôi nữa! Rốt cuộc y có chịu ra đây không thì nói.
Nhạc Xương động lòng tiếp lời nói :
- Này Bảo đệ! Hà tất tranh giành một nữ nhân làm gì? Chúng ta quay trở về thôi!
Phụ nhân mập mạp nghe nói thế bất giác giật mình nhủ thầm :
- Chớ để thần tài gia gia này chạy mất.
Bà ta nghĩ tới đây liền cười toe toét nói :
- Thiếu gia chớ vội, để mụ vào thương lượng với Hồng Nữ xem sao?
Bảo Bối nói :
- Phiền phức thế ư?
- Ra ngay, ra ngay!
Phụ nhân mập mạp vừa nói vừa lắc cái mông mập ton rời khỏi khách sảnh ngay.
Nhạc Xương đợi phụ nhân mập nọ đi khỏi hắn lập tức lên tiếng nói :
- Này Bảo đệ! Ngươi mang tất cả kim châu ra đánh cuộc, bây giờ mất sạch biết làm sao đây?
Bảo Bối lắc đầu nói :
- Chẳng đưa cái cũ ra thì không thể thu cái mới vào, xem nào!
Y nói xong móc túi lấy ra một vật, thì ra là năm miếng vàng ròng óng ánh chẳng biết y lấy cắp năm miếng vàng ròng của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện từ lúc nào cả.
Nhạc Xương cau mày nói :
- Thế thì chẳng phải ngươi đã kết thù với người ta rồi còn gì nữa?
Bảo Bối trợn ngược hai mắt nói :
- Gã dám quả quyết là bọn ta lấy chăng?
Nhạc Xương không làm gì hơn đành nói :
- Chớ nói nữa, ta... ta muốn rời khỏi đây!
- Lạ thay, tiền đã tiêu rồi, tại sao phải bỏ đi?
Nhạc Xương lẩm bẩm nói :
- Căn cứ vào điều phụ nhân vừa nói, Hồng Nữ là vị cô nương nhà lành, chúng ta hà tất gặp nàng.
Bảo Bối lắc đầu nói :
- Chớ nghe mụ đàn bà mập nọ nói dối, nhưng đại ca ngươi quên rồi sao.
Cho dù Hồng Nữ là thế nào, biết đâu Tiếu Diện Âm Ma chẳng qua lại với y.
Nhạc Xương do dự bất quyết nói :
- Ngu huynh không thể không suy nghĩ như vậy, người ta là một cô nương đàng hoàng quyết không khi nào qua lại với một ma vương giết người được cả?
Bảo Bối nói :
- Chốn thiên hạ này cói nhiều sự việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của con người, đại ca cứ thử vận số xem sao?
Hai người vừa nói tới đây, phụ nhân mập mạp cũng vừa dắt một nha đầu độ khoảng mười bốn mười lăm tuổi bước vào khách sảnh.
Phụ nhân mập mạp chỉ tay vào ả nha đầu nọ nói :
- Đây là Tiểu Oanh, nha đầu của Hồng Nữ, y có thể dẫn đại thiếu gia đi!
Bảo Bối lại hối thúc Nhạc Xương lần nữa, trông tình hình quyết phải đi mới được, trống ngực hắn cứ đập thình thịch không dừng nhưng cuối cùng hắn đã đi theo tiểu Oanh.
Phụ nhân nọ chớp nháy đôi mắt một cái nói :
- Đại ca ngươi đi rồi, thế còn ngươi thì sao?
Bảo Bối nói :
- Ta đợi hắn chỉ trong chốc lát thế thôi.
Phụ nhân mập mạp nói :
- Này nhị thiếu gia, chẳng phải ta nói khoác, vào đó không đành lòng rút lui đâu. Nếu không tin ngươi cứ đợi chờ xem.
Bảo Bối chớp nháy đôi mắt nói :
- Nếu ta vào đó ắt phải vẽ một hình quỷ nhe răng vào mặt ả cho mà coi.
Hứ! Trả lại nào.
- Trả thứ gì vậy?
- Ngân phiếu và kim châu của bản thiếu gia.
- Chao ôi!
Phụ nhân mập mạp mặt lộ vẻ khẩn trương nói giọng ỏn ẻn :
- Chẳng phải ngươi đã bảo đại ca ngươi chải tóc cho Hồng nữ đó sao?
- Chải tóc cho các ngươi không trả tiền còn muốn lấy tiền bọn ta, ngươi tưởng bản thiếu gia là chàng ngốc ư?
Chải tóc là tiếng lóng trong giới hồng lâu có nghĩa là...
- Chớ nói lôi thôi nữa, bản thiếu gia thường dạo kỹ viện, môn nào mà chẳng sành sỏi không cần ngươi lên mặt chỉ giáo.
Phụ nhân mập mạp chớp nháy đôi mắt một cái, lái sang đề tài khác nói :
- Mời thiếu gia dùng hai ly rượu trước đã, đợi đại ca ngài quay trở ra mới tính sau.
Bảo Bối nghe nói thế chảy nước dãi nói :
- Nhớ mang cả thịt cá thượng hạng ra đây cho ta.
Phụ nhân mập mạp nhủ thầm :
- Tiểu tử này chẳng đơn giản, đành phải tìm cách làm cho gã say sưa, sau đó dụng “Thuốc xuân” đánh mê gã, vậy thì chẳng sợ chúng ngang ngược nữa, À!
Có được ả Hồng Nữ này, lòng dạ chẳng cay độc thì sao phát tài được đây?
Thế rồi bà ta lập tức sai bảo thủ hạ và gọi thêm vài thanh nữ trạc mười bốn mười lăm tuổi, tức thì có một bàn rượu nhộn nhịp bày trong phòng ngay.
Bảo Bối hai tay ôm hai ả, rượu cứ lần lượt đưa vào miệng, tai thì nghe tiếng sáo nhạc tre, quả thật khoái lạc hơn cả vương hầu, y đã quên bẵng việc kim châu ngân phiếu, cả Nhạc Xương đi đâu y cũng chẳng quan tâm nữa.
Trống điểm canh hai.
Khắp mọi nơi trong Mãn Xuân viên tràn đầy thần bí, và xuân sắc vô biên.
Có những phòng thỉnh thoảng vang tới một tiếng cười yêu kiều khe khẽ, kế đó lại nổi lên một tràng những tiếng cười thích thú thô lỗ.
Thế nhưng trong một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, không có tiếng ồn chỉ có đôi nam nữ ngồi đấu mặt vào nhau, bầu không khí tịch lặng như tờ.
Nam nhân không ai xa lạ mà chính là Nhạc Xương đã đi cùng với Bảo Bối.
Còn nữ nhân là Hồng Nữ, một danh kỹ trong Mãn Xuân viên.
Ly bát ngổn ngang trước mặt hai người, song mùi rượu vẫn còn đó.
Mặt mày Nhạc Xương và Hồng Nữ đều ửng đỏ, trống ngực càng lúc càng đập nhanh, thân người cứ run lẩy bẩy, hình như cả hai người đang chịu đựng...
Có lẽ hai người đã dùng phải rượu xuân đặc chế của bảo mẫu mập mạp nọ.
Rõ ràng họ đang cậy vào lý trí để khắc chế cơn lửa dục bốc cháy phừng phừng trong lòng.
Nhạc Xương bỗng cảm thấy hạ thể nóng như bị lửa đốt, hắn giật mình nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn Hồng Nữ nữa.
Khi Nhạc Xương theo nàng Tiểu Oanh vừa đặt chân vào phòng, trước hết một cặp mắt xinh đẹp mà lại oai nghiêm đã làm cho hắn ngẩn người ra tại chỗ.
Nàng mặc bộ y phục màu đỏ óng ánh, vừa vặn, thân liễu mềm mại, ai trông thấy nàng mà chẳng động lòng, huống chi nàng chỉ mười sáu tuổi.
Nhạc Xương đã bị sắc đẹp tuyệt thế của nàng cướp mất hồn vía!
Một tiếng cười yêu kiều nổi lên, kế đó hắn nghe thấy giọng nói như chim hoàng oanh hót :
- Là ngươi ư? Ngươi cũng tìm đến đây ư?
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- Chẳng lẽ nàng quen biết mình chăng?
Nhưng bấy giờ miệng lưỡi hắn như trở nên ngu đần, chẳng biết nói gì hết.
- Phá lệ hầu ngươi uống ly rượu. Ngươi bằng lòng không?
Hắn đành gật đầu biểu thị đồng ý, ngoài ra không nói gì cả và cũng không dám đưa mắt nhìn nàng.
Nàng vừa rót rượu vừa vui cười trò chuyện với hắn, giọng nói dịu dàng thơm tho, nàng hỏi về gia thế Nhạc Xương, hắn đã thuật lại chẳng sót chữ nào.
Vừa hết bình rượu này thì mụ bảo mẫu lại sai người đưa vào bình Đinh Hương Lộ khác.
Hồi ức ngọt ngào đã mang đến nỗi kinh hoàng cho Nhạc Xương, hắn sực nghĩ lại chính bình Đinh Hương Lộ nọ làm cho hắn lâm vào truyện tội ác.
Cơn lửa dục bốc cháy phừng phực, Nhạc Xương bỗng mở to hai mắt ra!
Chỉ trong bỗng chốc Hồng Nữ càng trở nên quyến rũ hơn, cặp mắt mê hồn, vẻ mặt tươi hồng như quả đào, cặp ngực nhấp nhô không dừng, giọng nói yêu kiều ngọt ngào run run, nàng... từ từ ngã lưng nằm trên giường cẩm tú...
- Chàng...
- Ta...
Nhạc Xương bỗng lao mình ngã tới, nàng không kịp phản kháng, thực ra nàng chẳng còn chút sức nào để phán kháng nữa, mặc hắn hành động, đành giao hết tất cả cho hắn.
Ngọn đèn đã tàn, màn che chưa hạ, Nhạc Xương đang ngồi trên chiếc giường gấm.
Hắn giơ tay dụi đôi mắt lim dim một cái.
Hắn đã trông thấy một bức họa mỹ nhân xuân thụy. Đây không phải là mộng, mình đã làm ô nhục Hồng Nữ thật rồi.
Hắn lẳng lặng chỉnh lý y phục lại. Nhưng hắn chẳng bỏ đi.
Hắn trơ mắt nhìn gương mặt ngủ say của Hồng Nữ, thấy hai bên khóe mắt còn đọng lại đôi ngấn lệ.
Nhạc Xương vội cúi đầu xuống không dám nhìn tiếp.
Hắn ân hận và cảm thấy hổ thẹn.
Tại sao mình lại gây nên việc như thế?
Nếu như nàng là kỹ nữ, thì có thể cậy vào túi kim châu nọ chuộc tội, Nhưng tiếc rằng nàng là vị cô nương chẳng hiểu biết gì cả, vẻ đẹp thánh thiện và tâm hồn cao thượng của nàng đã bị làm ô nhục, tiền bạc há có thể đến bù được ư?
Nhạc Xương buồn bã nhỏ lệ, cảm khái thở dài một tiếng nói :
- Cô nương! Ta đã hại nàng, thế nhưng ta không thể chẳng đi, nếu chẳng vì thân mang gia thù huyết hận, Nhạc Xương này ắt phải đợi nàng tỉnh dậy...
Trước khi sắp bỏ đi, lòng hắn tràn đầy nỗi hổ thẹn đưa mắt nhìn lại lần cuối, bất giác ngẩn người trong giây lát, sau đó kéo tấm mền đỏ phủ lên hạ thể Hồng Nữ, thở thở nói :
- Nhạc Xương ơi! Lòng dạ ngươi sao mà tàn nhẫn thế.
Nhạc Xương thừa lúc trời chưa sáng phi thân chạy trở về khách điếm.
Bảo Bối vẫn chưa thấy về.
Vì quá uể oải nên hắn ngã lưng trên giường nhập mộng lúc nào mà chẳng hay.
Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian, Bảo Bối đà đánh thức hắn.
Bảo Bối giơ túi kim châu cầm trong tay lên, nói :
- Xương ca, hãy xem bản lãnh đệ nào.
Nhạc Xương giật bắn người lên, trợn ngược đôi mắt ngập lệ nói :
- A! Sao ngươi ngươi lại mang túi kim châu về? Mau trả đó ngay.
Bảo Bối ngạc nhiên nói :
- Tại sao vậy? Họ trả lại cho bọn ta đấy?
- Chẳng phải ngươi đòi lại ư?
- Đòi lại? Chẳng đơn giản đâu!
Nhạc Xương thở dài một tiếng rất não nùng, nói :
- Thảy đều do ngươi hại ta cả?
Bảo Bối không phục nói :
- Ta đang ôm hận chưa thể tận tình giúp ngươi? Thế thì làm gì có chuyện hại ngươi?
Nhạc Xương nhủ thầm :
- Việc này cũng không thể nào trách cứ y được cả. Có nói với y cũng bằng thừa...
Hắn suy nghĩ đến đây, bèn lái sang đề tài khác hỏi :
- Tại sao đến bây giờ ngươi mới quay trở về?
Bảo Bối sực nhớ thú vui đêm qua, bất giác cười hí hí nói :
- Ta bị mấy ả nọ làm cho say mềm một giấc đến bây giờ, sau đó... Tiểu Oanh cô nương mang túi kim châu trao trả lại cho ta và nói: “Trong cặp mắt tiểu thư Hồng Nữ chúng tôi, tiền bạc chẳng khác gì cỏ rác, hãy cút đi”. Ta bèn nghĩ rằng: “Tà môn thật! Đúng là bọn ta trúng số đào hoa... ủa! này Xương ca, tại sao lúc nãy ngươi lại khóc cơ?”
Nhạc Xương đành cười gượng một tiếng xem như trả lời y.
Hắn biết rằng chính Hồng Nữ đã trả lại túi kim châu cho mình, điều này càng chứng tỏ rằng Hồng Nữ quyết không phải là một nữ nhân tầm thường.
- Vậy thì chúng ta phải đi chứ!
Bảo Bối trợn mắt nói :
- Nếu không đi thì làm thế nào gặp Tiếu Diện Âm Ma?
Nhạc Xương nói :
- Có khi nào Tiếu Diện Âm Ma lại đến Cửu U Đế Quân miếu không?
Bảo Bối tỏ vẻ tự tin nôi :
- Ma đầu nọ dám đến Trường An thì ắt phải dám đến Cửu U Đế Quân miếu, bằng không gã chẳng xuất hiện tại Trường An làm gì?
Nhạc Xương cho rằng y nói phải, thế rồi hai người ăn cơm trưa xong, bỗng có một tiếng sấm nổ lên thình lình, tức thì mây đen kéo tới dày đặc cả một vòm trời, kế đó cơn mưa to trút xuống xối xả.