Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 95: – Vô tình gặp Điền Gia Anh





- Anh chàng đẹp trai này, Chủ tịch xã Ôn của các anh như thế nào?
Chương Nhu vừa nhảy vừa nhìn Diệp Trạch Đào hỏi.
- Rất tốt đấy!
Diệp Trạch Đào gần như không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc của cô ta.
Cười nhẹ một tiếng, Chương Nhu nói:
- Cô ấy vừa làm xong thủ tục ly hôn!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi không nghe nói đến!
Chương Nhu lại cười:
- Chồng cũ của cô ấy không ổn!
Ngạc nhiên nhìn Chương Nhu, Diệp Trạch Đào không hiểu ý cô ta nói cái gì.
Bật cười, Chương Nhu dùng hạ thể của mình chạm vào Diệp Trạch Đào một cái rồi nói:
- Còn không hiểu sao?
Động tác này khiến cho Diệp Trạch Đào sợ hãi nhìn khắp xung quanh.
Cũng may đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo nên không có ai phát hiện ra tình huống này.
Cười nhẹ một tiếng, Chương Nhu nói:
- Bây giờ thì tôi tin là cậu và Ôn Phương không có gì rồi!
Nói rồi dùng bàn tay đang đặt phía sau lưng Diệp Trạch Đào ve vuốt.
Nguy hiểm quá!
Diệp Trạch Đào cảm thấy người đàn bà này là một người cực kỳ nguy hiểm.
Cũng may là bản nhạc đã kết thúc.
Trên trán đang toát mồ hôi, Diệp Trạch Đào liền nhanh chóng đi về chỗ ngồi.
- Anh chàng đẹp trai, uống cốc bia nhé!
Một người bạn học của Ôn Phương đưa cốc bia cho Diệp Trạch Đào.
Cầm lấy cốc bia, nói câu cám ơn rồi Diệp Trạch Đào ngửa cổ uống hết một hơi cốc bia ấy. Cảm giác mát lạnh thật dễ chịu.
- Tôi là Phùng Phỉ Phỉ, công tác ở chính quyền xã Hoàn Thành, tôi có biết cậu.

Cô gái đưa cho cậu cốc bia mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào.
Đưa mắt nhìn qua, thấy cô ta là một cô gái trông rất quyến rũ, tuy không đẹp lắm nhưng cũng khả ái.
Mỉm cười gật gật đầu, hắn nói:
- Các cô hay tụ tập lắm à?
Mấy đứa bạn gái thì thường xuyên tụ tập, nhưng hôm nay là sinh nhật của Sở Giang. Vốn đã định gọi Ôn Phương rồi, cậu không biết đấy thôi, hồi còn đi học, Sở Giang đã từng theo đuổi Ôn Phương, nhưng không được, cuối cùng đã kết hôn với Lý Bình rồi.
Nói rồi đưa tay chỉ về phía cô gái nói năng không lịch sự lúc nãy.
Khi nhìn thấy cô gái đó, Diệp Trạch Đào lúc này mới hiểu ra tại sao lúc nãy cô ta nói chuyện lạ như vậy, Ôn Phương cũng không thèm giới thiệu cô ta. Hóa ra là như vậy!
Thảo nào không thông báo cho Ôn Phương!
- Diệp Trạch Đào, hiện nay cậu là người nổi tiếng đấy! Mọi người không biết thôi chứ tôi thì biết rất rõ, cậu rất có tiền đồ!
Phùng Phỉ Phỉ cười nói.
- Ha ha, Phỉ Phỉ này, có phải cậu đã phải lòng anh chàng đẹp trai này không, trông hai người nói chuyện thân mật quá đấy!
Sở Mẫn Lệ vừa nói vừa bước đến.
Phùng Phỉ Phỉ lườm cô ta một nói:
- Chúng tôi chỉ đang nói chuyện công việc thôi!
Sở Mẫn Lệ cười lớn, cả người rung lên.
Nghĩ cô gái này có vẻ không hợp với Ôn Phương, Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh, thấy mọi người ai đều đang nhảy. Hình như hắn chưa từng đến những chỗ như thế này. Xem chừng những người này thật phức tạp.
Làm động tác mời Phùng Phỉ Phỉ, Diệp Trạch Đào kéo Phùng Phỉ Phỉ lên nhảy.
Hai người nhảy rất đúng quy cách. Diệp Trạch Đào hỏi:
- Sự phát triển của xã Hoàn Thành như thế nào thế?
- Không giống như cũ nữa. Tình hình ở huyện phức tạp lắm, ai cũng vô tâm!
Nói đến chuyện quan trường, cả hai người có nhiều tiếng nói chung.
Thông qua cuộc nói chuyện với Phùng Phỉ Phỉ, Diệp Trạch Đào biết được chồng của cô ta đang làm Trưởng phòng Y tế huyện.
Cách nói chuyện của Phùng Phỉ Phỉ nghe chừng cũng là một nhân vật rất có năng lực.
Bản nhạc lại kết thúc. Diệp Trạch Đào cảm thấy bọn bạn của Ôn Phương có lẽ sẽ tụ tập đến rất muộn, nên hắn tìm Ôn Phương nói:
- Nhà tôi có chút chuyện, tôi về trước nhé!

Ôn Phương cũng hiểu Diệp Trạch Đào không quen với không khí ở đây, nên cũng gật đầu nói:
- Cậu cứ về đi, mai cùng về. Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Nghe nói Diệp Trạch Đào có việc phải về, Chương Nhu liền nhét một tấm thẻ cho hắn, nói là thẻ giảm giá năm mươi phần trăm. Diệp Trạch Đào đành phải nhận lấy.
Rời khỏi phòng hát đó, mặc dù bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng vọng chát chúa của nhạc, nhưng Diệp Trạch Đào cảm thấy thật sảng khoái, dễ chịu. Nghĩ đến chuyện của Ôn Phương, hắn thầm lắc đầu. Chuyện này Ôn Phương cũng thật khó. Bọn bạn học của cô ta cũng thật phức tạp. Đây đúng là kiểu sống của những tiểu thị dân mà!
Nhớ lại những người bạn học của mình cũng vậy, bọn họ cũng không khác là mấy. Nơi nào có người thì nơi đó có sự tranh đấu.
Vừa bước ra đến cổng, Diệp Trạch Đào bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau. Nghe tiếng này quen quen, ngẩng đầu lên nhìn thì ra đó là Điền Gia Anh đang cãi nhau với một người đàn ông.
Nghĩ đến hắn và cô ta là người cùng xóm, nên Diệp Trạch Đào liền bước tới.
Khi Diệp Trạch Đào vừa bước tới thì mắt Điền Gia Anh chợt sáng lên, nói to:
- Trạch Đào, sao bây giờ anh mới tới, em đợi anh đã lâu lắm rồi!
Diệp Trạch Đào không ngờ lại như vậy, ngạc nhiên nhìn Điền Gia Anh.
Lúc ấy khuôn mặt Điền Gia Anh lộ rõ vẻ mừng rỡ chạy đến ôm lấy cánh tay của Diệp Trạch Đào, nũng nịu nói:
- Không biết đâu, người ta đã chờ lâu lắm rồi đấy nhé!
Kiểu tình tứ này giống như hai người là đôi tình nhân vậy.
Trong lòng đầy hoài nghi, Diệp Trạch Đào bỗng trông thấy người đàn ông lúc nãy cãi nhau với Điền Gia Anh đang hằm hằm bước đến.
- Định làm gì vậy?
Diệp Trạch Đào nhỏ giọng hỏi.
- Kết hợp một chút đi!
Điền Gia Anh cũng nhỏ giọng trả lời.
Nói xong câu đó, Điền Gia Anh liền rút một tờ giấy ăn lau trán Diệp Trạch Đào:
- Xem anh kìa, trán đầy mồ hôi!
Nhìn lúc này hai người càng thân mật.
Diệp Trạch Đào không hiểu gì cả. Không biết cô gái này định làm cái gì nữa.
- Tằng Lôi Vĩ, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, tôi đã có bạn trai rồi mà anh còn cứ giằng co. Anh đã thấy chưa, bạn trai tôi đến rồi đấy!

Mồ hôi túa ra!
Diệp Trạch Đào cảm thấy hình như hắn đang lâm vào một tình thế hết sức nguy hiểm.
Cái tên Tằng Lôi Vĩ kia hung hăng trợn mắt nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào hỏi:
- Mày là bạn trai của cô ta?
Điền Gia Anh thầm nhéo Diệp Trạch Đào một cái.
Diệp Trạch Đào không biết phải nói thế nào mới phải. Cô gái này đã nói hắn là bạn trai của cô ta, không hiểu là cuối cùng xảy ra chuyện gì nữa?
Không thấy Diệp Trạch Đào trả lời. Tằng Lôi Vũ trầm giọng nói:
- Tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho cô rồi. Hôm nay tôi muốn cô trả lời một cách rõ ràng, hoặc là cô lấy tôi, hoặc là trả lại toàn bộ số tiền cho tôi.
Việc này là thế nào!
Diệp Trạch Đào đưa mắt nhìn Điền Gia Anh.
- Từ lâu tôi đã nói tôi có bạn trai rồi mà anh cứ bám theo tôi. Tôi đòi anh mua đồ cho tôi lúc nào, toàn là anh tặng cho tôi đấy chứ! Tôi nói tôi sẽ lấy anh lúc nào, tôi chỉ muốn qua lại với anh để xem có hợp không mà thôi, nếu hợp thì tiến tới, còn nếu không hợp thì chia tay, thế thôi.
Diệp Trạch Đào thấy tình hình như vậy thì nói:
- Tôi thấy hai người phải nói chuyện rõ ràng, nếu cảm thấy không hợp thì thôi!
- Mày là thằng ranh nào thế!
Nói rồi Tằng Lôi Vĩ giơ tay đấm một quả vào Diệp Trạch Đào.
Không ngờ đối phương bất thình lình ra tay, cũng may Diệp Trạch Đào vẫn luôn luyện Ngũ Cầm Hí nên đã né người tránh được cú đấm đó.
Tên đàn ông này cứ nghĩ Điền Gia Anh không muốn qua lại với hắn là do tên Diệp Trạch Đào này, nên lại tiếp tục xông vào hắn.
Diệp Trạch Đào cũng không phải tay vừa, nhường hai lần rồi, thấy tên này có vẻ không muốn buông tha nên tiến người lên phía trước, vung tay chém vào người y.
Đánh ngã tên kia rồi, Diệp Trạch Đào cũng chẳng chần chừ, sải bước đi ra ngoài.
Điền Gia Anh cũng không biết làm sao hơn, nối gót theo sau chân Diệp Trạch Đào.
Thấy Diệp Trạch Đào vẫy một chiếc taxi ngồi vào trong xe, cô ta cũng mở cửa chui vào.
Hai người không ai nói câu nào. Xe taxi hướng về phía nhà bố mẹ của Diệp Trạch Đào mà đi tới.
Tới gần nhà, Điền Gia Anh bảo xe taxi dừng lại.
Sau khi xe dừng lại, Điền Gia Anh nói với Diệp Trạch Đào:
- Cám ơn anh!
Thấy Điền Gia Anh xuống xe, nhìn xung quanh lại thấy tối đen như mực, Diệp Trạch Đào cũng xuống xe.
Nhìn taxi quay đi rất nhanh, Diệp Trạch Đào chau mày hỏi:
- Người ta thích cô như vậy, đáng lẽ cô không nên đùa giỡn như vậy!
- Anh thì biết cái gì!

Điền Gia Anh đột nhiên lớn tiếng nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cô xem lại cô đi, tôi nghĩ cô không giả vờ được lâu đâu!
Nhìn xung quanh, Diệp Trạch Đào nói:
- Một cô gái lại thường xuyên đi về lúc tối tăm thế này, cô không sợ bọn người xấu sẽ làm chuyện bậy bạ với cô à!
Như là làm ảo thuật, Điền Gia Anh lấy từ trong túi xách ra một con dao rồi nói:
- Đây là vũ khí phòng thân của tôi!
Diệp Trạch Đào trông thấy con dao đó thì lắc đầu.
Dường như tinh thần đã ổn hơn, Điền Gia Anh nói:
- Anh không biết đâu, lão ta là một ông chủ nhỏ.
- Ông ta đã mua cho tôi rất nhiều thứ. Chỉ tiếc là ông ta cứ chỉ như vậy, chẳng có tiền đồ gì cả. Chơi bời thì được chứ không đủ tư cách để làm chồng. Nếu tìm chồng thì tôi chỉ tìm những người nào làm quan, có chức tước. Anh có biết ai bây giờ ồn ào nhất không? Mấy vị lãnh đạo bây giờ là ồn ào nhất đấy! Làm lãnh đạo cái gì cũng có, tiền lương không đụng đến, lại được mọi người kính nể, phúc lợi cũng tốt. Nếu làm lãnh đạo tốt thì đi đến đâu cũng không phải trả tiền, có tiền có thế lực!
- Tôi xem đến lúc đó cô thu dọn chiến trường như thế nào!
Diệp Trạch Đào không biết nói gì hơn với cô gái này.
- Ô, anh chàng đẹp trai này cũng không tồi đấy chứ, chỉ tiếc nếu anh làm lãnh đạo ở huyện thì có lẽ tôi sẽ xem xét đến anh rồi đấy!
Điền Gia Anh cười lớn nói.
- Cám ơn, cám ơn. Người như cô tôi không dám dây vào!
Diệp Trạch Đào xua xua tay.
Điền Gia Anh lại cười:
- Nghe nói anh cũng khá đấy, bây giờ đã là Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính rồi. Anh đẹp trai này, nếu như một ngày nào đó anh làm lãnh đạo huyện, tôi tình nguyện làm vợ bé của anh, anh thấy có được không?
Nói xong câu đó, Điền Gia Anh cười lớn uốn éo bước về phía trước.
Thân hình cô ta uốn éo trông thật gợi cảm, dáng người vốn cao gầy, túi xách lắc lư theo nhịp bước.
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, thở dài, cô gái này bị ma nhập rồi!
Đi vào trong nhà xưởng, bỗng nhiên Điền Gia Anh cô trở thành một hình thái khác, không uốn éo, lắc lư nữa.
Dường như cô trở thành một người khác vậy. Ở cô không còn vẻ khêu gợi nữa, mà bỗng nhiên trở nên đoan trang lạ thường.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Trạch Đào, Điền Gia Anh ném cho hắn một cái nhìn đầy quyến rũ rồi quay người điềm đạm bước vào.
Vỗ vỗ trán, Diệp Trạch Đào suýt chút nữa thì cười thành tiếng. Cô gái này thật là thú vị!
Thấy tình hình của Điền Gia Anh như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng rất thoải mái. Cô gái này cũng coi như là một cô gái có đẳng cấp!