Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 946: Ném Bóng Vào Rổ




- Anh Diệp, em gái đến Giáp Hà rồi, anh cũng không thèm quan tâm đến người ta gì cả!

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào xuống xe, Lỗ Nghệ Hương vừa cười vừa chạy ra chào đón, còn nũng nịu nói một câu như vậy.

Nơi Cố Minh Trung sắp xếp là một sơn trang ở kế bên khu kinh tế mới Giáp Hà, chỗ này cách khu kinh tế Giáp Hà không xa lắm, nơi này lúc trước cũng là nơi vui chơi giải trí của bọn quan chức thành phố Lan Phong, hoàn cảnh cũng không tệ, đặc biệt hơn nơi này có thể tắm hơi, bên trong còn có không ít phương tiện giải trí.

Nhìn thấy Lỗ Nghệ Hương khoát trên người một bộ trang phục thời thượng, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Anh còn lo lắng là em sẽ không đến Giáp Hà nữa đó, điều kiện nơi này so với nơi em ở kém hơn rất nhiều.

- Có sự chiếu cố của anh Diệp, làm sao mà em lại có thể không đến đây chứ?

Nhìn về phía Diệp Trạch Đào nháy mắt vài cái, động tác đó thật sự có chút mê hoặc lòng người.

Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng khiêu khích của Lỗ Nghệ Hương, liền nghĩ đến câu nói lần trước của Lỗ Nghệ Hương, biết rằng người con gái này có chút để ý mình.

- Chủ tịch thành phố Diệp, chúng ta đi vào bên trong trước, mọi người cùng nhau tắm hơi cái, sau đó sẽ lên trên lầu giải trí một chút, đánh cầu gì đó vân vân, cũng có thể rèn luyện sức khoẻ một chút.

- Anh Diệp, chúng ta đi tắm hơi đi, sau đó cùng nhau thi đấu một trận bóng rổ.

Lỗ Nghệ Hương kéo tay chị gái Lỗ Nghệ Tiên, hai người đều là hai người phụ nữ xinh đẹp, dung mạo trông có vẻ rất giống nhau.

Nhìn thấy Lỗ Nghệ Tiên luôn đứng đó mỉm cười, Diệp Trạch Đào quan tâm nói:

- Hẳn là hai em vẫn chưa thích nghi với cuộc sống ở đây?

Lỗ Nghệ Tiên liền cười nói:

- Cũng đã quen rồi, đến đây cũng một thời gian rồi, quan trọng vẫn là tâm lý, chỉ cần tâm trạng tốt, đến đâu cũng sẽ vui vẻ.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Nói rất đúng, quan trọng là tâm trạng của chúng ta, không biết sau khi đến Giáp Hà tâm trạng của em thế nào?

- Anh Diệp, tâm trạng à, có chút không được tốt lắm, anh Diệp đâu có quan tâm đến người ta đâu!

Lúc này Lỗ Nghệ Hương cũng thoải mái rất nhiều, liền pha trò nói cười.

Diệp Trạch Đào hiếm khi có thời gian thoải mái như vậy, cười ha ha nói:

- Đi, hôm nay anh sẽ đích thân tạ tội với hai em, tất cả chi phí đều để anh trả.

Lỗ Nghệ Hương cười nói:

- Biết rồi, dù sao anh cũng là người giàu có, không ăn của anh thì biết ăn của ai đây!

Lời nói này!

Diệp Trạch Đào lắc đầu, có thể nhìn ra Lỗ Nghệ Hương càng ngày càng hoạt bát.

Nhìn thấy hai chị em Lỗ Nghệ Hương đi vào khu vực dành cho khách nữ, Diệp Trạch Đào quan sát xung quanh.

Đúng lúc này, giám đốc sơn trang này nghe nói Diệp Trạch Đào đến đây, sớm đã đi ra chào đón, cung kinh nói với Diệp Trạch Đào:

- Ông chủ Diệp đã đến, thật là vinh hạnh.

Nhìn về phía ông chủ sơn trang này, tuổi tác nhìn có vẻ không lớn lắm, cũng khoảng ba mươi tuổi đổ lại. Tuy nhiên, rất khôn khéo, ông ta không gọi mình là Chủ tịch thành phố, mà gọi mình là ông chủ, từ đó có thể thấy người này là một người rất linh hoạt, rất biết tùy cơ ứng biến.

- Kinh doanh của các ông ở đây cũng không tệ đấy!

- Điều nhờ cả vào khu kinh tế mới, lúc trước kinh doanh không được như vậy đâu, từ lúc phát triển khu kinh tế mới, người từ địa phương khác đến nhiều hẳn lên, tôi cũng đang chuẩn bị mở rộng quy mô một chút.

Tuy rằng không biết ông chủ này có bối cảnh như thế nào, nhưng trong câu nói có thể thấy được, người này rất thông minh, biết suy nghĩ.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tin rằng cuộc sống của ông ở đây càng ngày sẽ càng tốt!

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi tên là Hồng Trường Thủy, đây là danh thiếp của tôi. Ngoài ra, đây là thẻ vàng của cửa tiệm chúng tôi, sau này Chủ tịch thành phố Diệp đến đây sẽ được đãi ngộ như một vị khách quý.

Nhìn thấy Hồng Trường Thủy đưa qua một tấm thẻ vàng, Diệp Trạch Đào cười cười nhưng không nhận lấy. Đương nhiên hắn ta hiểu rõ, Hồng Trường Thủy muốn dùng phương pháp này để tạo mối quan hệ với mình.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào không nhận tấm thẻ, Hồng Trường Thủy cũng không tỏ vẻ không vừa ý, mà tiếp tục giới thiếu:

- Chủ tịch thành phố Diệp, các nhân viên mát xa của chúng tôi ở đây đều là những người chuyên nghiệp, tay nghề rất tốt, đợi một chút tôi sẽ sắp xếp cho anh, Chủ tịch thành phố Diệp cũng đánh giá một chút xem thế nào?

- Ha ha, ông chủ Hồng thật khách sáo!

Sau khi Cố Minh Trung liếc nhìn Hồng Trường Thủy một cái, ông ta cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Diệp Trạch Đào cũng nhìn thấy bộ dạng đó của Cố Minh Trung, đối với việc mát xa, xông hơi ở đây cũng yên tâm phần nào. Nếu như không phải nơi đáng tin cậy, Cố Minh Trung cũng không dẫn mình đến đây, đoán chừng người này đã theo phía Cố Minh Trung rồi.

Diệp Trạch Đào xông hơi một chút, khoát trên người một bộ quần áo dài đi theo Hồng Trường Thủy đi lên lầu.

Đi lên tới trên lầu mới phát hiện nơi này chính là nơi giải trí, tập thể hình, hai chị em Lỗ gia đang ở đây không ngừng ném bóng vào rổ

- Chủ tịch thành phố Diệp, Phó chủ nhiệm Cố nói anh ta nhận được một cuộc điện thoại, phải quay về khu kinh tế xử lý, sau khi anh ta xử lý xong sẽ quay trở lại.

- Có chuyện quan trọng gì sao?

Diệp Trạch Đào không hiểu nhìn về phía Hồng Trường Thủy.

- Phó chủ nhiệm Cố nói rồi, cũng không có chuyện gì lớn lao cả, anh ta có thể xử lý được. Anh ta bảo tôi nói với anh, khó khăn lắm anh mới có thể nghĩ ngơi, cứ ở đây luyện tập một chút.

Diệp Trạch Đào nghĩ thầm hẳn là không có chuyện gì to tát, nếu có chuyện gì Cố Minh Trung cũng sẽ điện thoại cho mình.

- Chủ tịch Thành phố Diệp, ở đây chúng tôi có xây dựng một vài phòng đơn, đặc biệt dành cho các vị khách quý nghỉ ngơi, sẽ không có người ngoài quấy rầy, bên trong còn có giường nằm để nghỉ ngơi, còn có tivi và các vật dụng khác, nếu như cậu có yêu cầu gì cậu cứ dặn dò.

Diệp Trạch Đào quan sát hoàn cảnh nơi này, quả nhiên rất giống với lời nói của Hồng Trường Thuỷ, cả bộ đều đồng nhất, sau khi đi vào phòng, cánh cửa đóng lại, người bên ngoài thật sự không thể quấy rầy, cũng là một nơi thoải mái, yên tĩnh.

- Chủ tịch thành phố Diệp, cậu cứ nghĩ ngơi, vui chơi, có gì cứ gọi nhân viên phục vụ của chúng tôi.

Cố Minh Trung sắp xếp, dặn dò Hồng Trường Thuỷ vài câu rồi mới đi.

Lúc Diệp Trạch Đào đi về phía hai cô gái, Lỗ Nghệ Tiên nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, cười nói:

- Anh Diệp, đến đây thi đấu một trận đi.

- Được thôi!

Diệp Trạch Đào cũng rất hào hứng, bước nhanh qua đó.

Hai cô đang khoát trên người bộ quần áo dạng áo tắm, làn da trắng nõn, đứng ở đó làm mê hoặc lòng người.

Diệp Trạch Đào chạy đến gần, nhìn thấy ánh mắt của hai cô gái cũng sáng hẳn lên.

- Anh Diệp, một hơi em ném gần cả trăm cái rồi, mau nhanh qua đây ném bóng nào.

Lỗ Nghệ Hương đang đứng đó ném bóng, lúc giơ tay nhấc chân lên liền nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của cô ta không ngừng chuyển động.

- Mau tới đây, tới phiên anh ném.

Lỗ Nghệ Hương liền cùng Diệp Trạch Đào thay đổi vị trí.

Vừa ném bóng rổ xong, Lỗ Nghệ Hương không ngừng thở hổn hển, da mặt cũng chuyển sang đỏ ửng lên, bộ ngực đó không ngừng phập phồng.

Diệp Trạch Đào nhìn bộ ngực đầy đặn của Lỗ Nghệ Hương, ánh mắt mang đầy dục vọng nhìn về phía Lỗ Nghệ Tiên.

Lỗ Nghê Tiên vẫn luôn quan sát tình hình của Diệp Trạch Đào, cô liền phát hiện ánh mắt ấy của Diệp Trạch Đào, mặt liền đỏ ửng lên, còn vô ý kéo cho bộ ngực kia lộ ra một chút.

Vốn đã rất hấp dẫn rồi, động tác vô ý đó càng khiến mê hoặc lòng người thêm.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện tình hình của mình, mặt cũng nóng lên, trong lòng mình hôm này suy nghĩ cái quái gì thế này.

- Anh Diệp, không ngờ được, cơ bắp của anh cũng rất cứng cáp đó!

Lỗ Nghệ Hương nhìn thấy những cơ bắp nổi lên khi luyện tập, đưa tay mò mẫn vài cái.

Miệng còn không ngừng nói với chị gái:

- Chị, chị thử sờ một chút đi, cơ bắp của anh Diệp thực sự rất rắn chắc.

Lúc nói chuyện, đã kéo chị gái sang đây.

Lúc này mặt Lỗ Nghệ Tiên càng đỏ thêm, nhìn về phía cơ ngực đầy đặn, chắc nịch của Diệp Trạch Đào, trong lòng có chút hoảng hốt.

Lỗ nghệ Tiên không giống em gái, có lẽ cô đã từng trải qua quan hệ nam nữ, đã lâu lắm rồi không có cảm giác đó, bây giờ trong lòng đang có suy nghĩ về Diệp Trạch Đào, lúc nhìn thấy cơ bắp của Diệp Trạch Đào, làm cho cô ta có chút không biết nên làm thế nào mới tốt.

- Chị, chị sờ thử đi, thật sự rất rắn chắc đấy.

Lỗ Nghệ Hương thực sự cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là đang chơi rất vui, kéo tay Lỗ Nghệ Tiên sờ lên cơ bắp trên cánh tay của Diệp Trạch Đào.

Vội ho một tiếng, lần này Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút lúng túng.

Lỗ nghệ Tiên vừa chạm vào cánh tay của Diệp Trạch Đào, rất nhanh rút tay về.

Diệp Trạch Đào né tránh sự lúng túng này, liền chạy qua kia cầm lấy một quả bóng rổ.

- Chờ một chút, hình như vẫn chưa bắt đầu mà.

Lỗ Nghệ Hương vội qua đó kéo Diệp Trạch Đào lại.

Diệp Trạch Đào đang định ném bóng vào rổ, bị Lỗ Nghệ Hương kéo lại, có chút không giữ được thăng bằng, cả cơ thể ngã về phía Lỗ Nghệ Hương, lúc Lỗ Nghệ Hương tính đi qua đỡ lấy Diệp Trạch Đào, nhưng đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng vững bằng gót chân.

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Tay nghề cảnh sát của em thật là ghê gớm đấy!

Lỗ Nghệ Hương nói:

- Chuyện đó là đương nhiên rồi, một người đàn ông bình thường em chỉ cần một tay là có thể quặt ngã anh ta rồi.

Diệp Trạch Đào mỉm cười.

Rất nhanh, Diệp Trạch Đào đã bắt đầu ném bóng vào rổ.

Vì có sự luyện tập Ngũ Cầm Hí, lúc mới bắt đầu Diệp Trạch Đào đã nắm thế chủ động trong trận đấu bóng rổ, ném vài trái bóng đã tìm ra được bí quyết, không ngừng ném bóng vào rổ.

- Anh Diệp, thật là mạnh mẽ quá!

Diệp Trạch Đào càng ném càng thuận lợi, dường như mỗi trái bóng đều được ném vào rổ.

Chơi rất vui vẻ, Diệp Trạch Đào muốn xem bản thân mình rốt cuộc có thể ném được bao nhiêu trái bóng vào rổ, từng trái liên tiếp từng trái ném vào rổ.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương kéo tay chị gái, hai chị em lùi về phía sau một chút.

Lỗ Nghệ Hương nhỏ tiếng nói với chị gái:

- Dụng ý hôm nay của Cố Minh Trung chị có nhìn ra không? Chồng trước của chị thật là nham hiểm, hôm nay muốn đem tặng hai chị em mình cho anh ta, dù sao cũng rất vui vẻ, đúng không? Cơ hội này ngày càng ít đấy!

Chuyện của Lỗ Nghệ Hương lần trước đã nói rõ cùng với Diệp Trạch Đào, Cố Minh Trung hi vọng có thể đem tặng Lỗ Nghệ Tiên cho Diệp Trạch Đào, hôm nay Cố Minh Trung lại làm những việc như vậy, làm cho hắn ta càng hiểu rõ hơn suy nghĩ của Cố Minh Trung.

Lời nói này làm cho Lỗ Nghệ Tiên cũng cảm thấy khó xử, chồng trước của mình thật sự chẳng ra thứ gì, vì muốn lấy lòng Diệp Trạch Đào, không ngờ lại điều mình đến nơi này, còn điều cả em gái mình qua đây, chính là muốn dùng phương thức này để mang đến niềm vui cho Diệp Trạch Đào.

Vốn vẫn còn có chút hi vọng với Cố Minh Trung, nhưng bây giờ thì coi như hoàn toàn sụp đổ rồi, Lỗ Nghệ Tiên cũng là một người phụ nữ rất ít có chủ kiến, nghe em gái nói những lời này, nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy phong thái của Diệp Trạch Đào lúc vận động, theo bản năng mắt nhìn thoáng qua bộ phận phía dưới của Diệp Trạch Đào, trong lòng đột nhiên có chút rung động.

Thầm mắng một tiếng, Lỗ Nghệ Tiên phát hiện không ngờ mình lại rất thích thú với cảm giác này.

Cắn chặt răng một cái, Lỗ Nghệ Tiên nghĩ thầm, dù sao thì Cố Minh Trung cũng đã làm ra chuyện như thế này rồi, mình cũng làm được, nghĩ đến đây, Lỗ Nghệ Tiên đi về phía trước hai bước, cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Anh Diệp, anh ném rất chuẩn, từ trước đến giờ em vẫn chưa ném được vào rổ, cũng không biết nên ném thế nào mới phải, anh chỉ em một chút đi.

Đứng kế bên Diệp Trạch Đào, cơ thể vừa mới tắm xong phát ra một mùi thơm ngát, dịu nhẹ.

Trong lòng Diệp Trạch Đào vui mừng, cười nói:

- Cũng không khó lắm đâu, chỉ cần khống chế quả bóng tốt thì có thể ném chúng vào rổ rồi, được, để anh chỉ em.

Lỗ Nghệ Tiên đã cầm lấy một quả bóng, đứng ở trước mặt Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Diệp, anh dùng tay cầm lấy tay em, chỉ em một chút đi.

Diệp Trạch Đào đưa tay ra chỉ dạy Lỗ Nghệ Tiên cầm trái bóng như thế nào, trong lúc vô ý dường như toàn bộ phận phía sau lưng của Lỗ Nghệ Tiên đều nằm trong lòng của Diệp Trạch Đào, bộ phận mông phải hạ thấp xuống để chuẩn bị bật lên ném bóng vào rổ, đụng phải vào bộ phận phía dưới của Diệp Trạch Đào.

- Anh Diệp, là như thế này phải không?

Khi nói chuyện, Lỗ Nghệ Tiên càng uốn éo thêm phần mông một chút.