Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 90: Ôn Phương rất hoang mang.





Từ trạm y tế xã đi ra, Ôn Phương nói với Diệp Trạch Đào:
- Tìm chỗ nào ngồi chút đi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Hai người đi đến chỗ nhà hàng lần trước Ôn Phương uống say, gọi món xong, cả hai ngồi xuống.
Thấy vẫn là cái phòng riêng mà lần trước Ôn Phương uống say, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Ôn Phương.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cũng nghĩ tới chuyện lần trước, đặc biệt là nghĩ đến chỗ mà lúc đó tay mình đã bóp chặt thì mặt hơi ửng đỏ.
Nhìn Diệp Trạch Đào rồi trừng mắt với hắn.
Trừng mắt rồi mới chợt nhớ ra, Diệp Trạch Đào không phải là chồng mình, cũng không phải là người yêu, mà là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã thì trong lòng lại có chút bối rối.
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng trong thoáng chốc mà Ôn Phương lại suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Chuyện ngày hôm nay cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy bất ngờ, xảy ra chuyện như vậy, chắc sẽ nhanh chóng lan truyền ra khắp huyện cho mà coi. Giờ xã Xuân Trúc vốn đang trong lúc rất nhạy cảm, xảy ra chuyện này nữa, đối với Ôn Phương mà nói thì chẳng phải là chuyện hay ho gì, chẳng trách tâm trạng Ôn Phương không được tốt lắm.
- Trạch Đào, anh cũng thấy rồi đó, làm sao bây giờ?
Những lời này vốn không phải là lời của một Chủ tịch xã, chứng tỏ bây giờ Ôn Phương quả là đã mất đi sự quyết đoán rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào rót rượu rồi mỉm cười nói:
- Chuyện cũng không có gì to tát lắm đâu!
Cầm ly rượu của mình lên uống cạn, Ôn Phương nói:
- Nhiều khi tôi nghĩ, việc gì cứ phải lăn lộn ở chốn quan trường này chứ?
Thấy Ôn Phương thất thần ngồi nhìn ly rượu, Diệp Trạch Đào biết Ôn Phương không hiểu gì về tình hình của huyện, chỉ là cô ta lo lắng Thôi Vĩnh Chí không nói giúp cô ta thôi.
Nghĩ lại thì cũng đúng, giờ tình hình trong huyện nhiều người không hiểu được đâu. Cao Chấn Sơn bị điều đi rồi, chức Bí thư huyện ủy đang để trống!
- Cô nghĩ ai sẽ đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy?
Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi.
Nghe bàn đến chuyện quan trường, ánh mắt vốn thất thần của Ôn Phương chợt sáng lên, toàn thân dường như lại được truyền thêm sức lực.

Không ngờ chỉ một câu nói mà người phụ nữ này lại thay đổi thành ra như vậy!
- Có phải anh nghe được tin tức gì không?
Ôn Phương chăm chú hỏi.
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi!
- Theo tôi thấy thì Phó bí thư Triệu là có khả năng rất lớn sẽ được nhậm chức. Ông ta dù sao cũng có Hà Cách Ninh đứng đằng sau.
Người phụ nữ này quả là nghiên cứu không ít về những người trong huyện này, nên nói một hơi tình hình của Triệu Vệ Giang.
- Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Thôi không có khả năng sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Ôn Phương lắc lắc đầu nói:
- Tôi biết Chủ tịch huyện Thôi dạo này đang lo lót, chạy chọt, và có thể là anh cũng đang giúp đỡ ông ta, nhưng, chuyện quan trường rất phức tạp, Chủ tịch huyện Thôi là người của Bí thư Thịnh!
Nói đến đây, chợt nhớ đến chuyện của Thịnh Quốc Phi, Ôn Phương liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào, cũng không biết sao, nhưng giờ cô ta rất hay để ý đến cảm nhận của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào dùng đũa gắp thức ăn, giả bộ như không phát hiện ra ánh mắt của Ôn Phương.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào không để ý đến câu nói đó của mình, Ôn Phương thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Chủ tịch huyện Thôi từng là người một phe với Thịnh Chính Phong. Đã xảy ra tình trạng như thế này rồi, ông ta khó mà phát triển ở thành phố Hắc Lan, dù sao các vị lãnh đạo của thành phố Hắc Lan vẫn còn để ý lắm, nếu đề bạt ông ta, ai cũng lo người khác sẽ cho rằng mình đang bảo vệ ông ta, đến lúc đó lại tự mình hại mình!
Khỏi phải nói, phân tích này của Ôn Phương quá đủ để chứng tỏ tâm tính của các vị lãnh đạo thành phố. Thịnh Chính Phong là người bị giam giữ, dù Thôi Vĩnh Chí chứng minh được mình không can thiệp gì vào chuyện của Thịnh Chính Phong, nhưng, chẳng ai lại đi dính dáng tới ông ta đâu.
- Nếu là lãnh đạo từ nơi khác tới muốn dùng Thôi Vĩnh Chí thì sao?
Ánh mắt của Ôn Phương một lần nữa lại sáng lên, nói:
- Có lãnh đạo từ nơi khác tới sao?
Người phụ nữ này thật nhạy bén!
Diệp Trạch Đào phát hiện ra Ôn Phương quả là một người giỏi lăn lộn chốn quan trường, lại nghĩ đến Phương Di Mai, thấy Phương Di Mai không có cơ hội rồi. Nếu mà có cơ hội thì Phương Di Mai cũng là một người rất có năng lực, hai người phụ này đều mạnh mẽ cả!

Không nghe Diệp Trạch Đào nói, Ôn Phương tự giễu mình:
- Là tôi suy nghĩ nhiều quá rồi! Nếu quả thật là có lãnh đạo từ nơi khác tới, để nhanh chóng đứng vững được họ sẽ thu nạp những người của Thịnh Chính Phong lại để có thể mau chóng hình thành lực lượng!
Ăn một miếng thức ăn rồi lại uống một ngụm rượu, Ôn Phương nói:
- Nếu quả thật là có chuyện như vậy thì lại hay, hay đối với Chủ tịch huyện Thôi, còn đối với mấy người chúng ta thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì! Lãnh đạo từ nơi khác đến thì sẽ không có những băn khoăn, lo lắng như vậy đâu, dù sao họ cũng vốn không phải ở thành phố Hắc Lan, chẳng liên quan gì tới chuyện của Thịnh Chính Phong cả.
Phân tích của Ôn Phương rất rõ ràng rành mạch, người phụ nữ này quả là biết rất nhiều.
Sau một lúc Ôn Phương lại nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, thở dài nói:
- Anh đã thấy chuyện hôm nay rồi đó, đang trong giờ phút quan trọng thì lại xảy ra chuyện như vậy, trong huyện vốn đã có một vài người muốn lật đổ tôi rồi, giờ lại xảy ra chuyện này, chẳng phải là cái cớ cho người ta sao, lần này thật là!
Xem ra trong lòng Ôn Phương đã cuống lên rồi!
Cụng ly với Ôn Phương, hai người uống một ngụm xong, Diệp Trạch Đào rút một điếu thuốc ra, châm hút một hơi, rồi nói:
- Triệu Đại Lâm với Hàn Bộ Tùng cãi nhau thì cứ cãi đi, còn lôi tôi vào làm gì không biết nữa!
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Đây lại là suy nghĩ thật lòng của mọi người, tôi cũng có nghe được một vài ý kiến bàn luận về vấn đề này, mọi người đều hi vọng anh đảm nhiệm chức Chủ tịch xã đó!
Khi nói những lời này, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chủ tịch xã không phải là đã có cô rồi sao, chuyện chống đối tôi sẽ không tán thành làm đâu, tôi mới công tác một thời gian ngắn như vậy, làm tốt công việc của mình là được rồi!
Những lời này thực sự là những lời nói thật lòng của Diệp Trạch Đào, dù biết là mình có một vài cơ hội nhưng hắn không hề coi trọng chuyện này.
Nghe những lời này của Diệp Trạch Đào, lại nhìn cái vẻ trầm tư của hắn, Ôn Phương nói:
- Suy nghĩ của anh như vậy, tôi cũng đã thấy, hôm nay chuyệnTriệu Đại Lâm đánh Hàn Bộ Tùng đã chứng tỏ được thái độ của mọi người rồi, thấy anh lại thực hiện được cái dự án nấm Linh Chi, người dân các thôn đều háo hức, đây chính là con đường để làm giàu, cho nên dù là lúc đó anh không đồng ý đi nữa, thì mọi người cũng rất có thể sẽ làm một vài chuyện quá khích thôi!
Xã Xuân Trúc này, dù sao trước kia cũng là vùng giải phóng cũ. Thường thì nơi nào càng nghèo, nơi đó càng có tinh thần tạo phản, những lời nói này của Ôn Phương quả là có lý, mục đích của mọi người rất rõ ràng, ai có thể giúp họ thoát nghèo, người đó sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người, đến lúc đó lỡ đâu mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ thì mình biết làm sao mới tốt đây?

Lúc đầu Diệp Trạch Đào không hề để ý tới chuyện này, giờ nghe Ôn Phương nói vậy thì hắn đã bắt đầu chú trọng tới, để xảy ra chuyện chống đối thật chẳng tốt đẹp gì cho sự phát triểu sắp tới của bản thân.
Muốn giải quyết chuyện này, cách tốt nhất chắc phải để huyện đến xúc tiến thôi!
- Nếu cô chuyển sang phụ trách cây mận gai, xem chừng chuyện này sẽ dễ dàng hơn đó!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Ôn Phương nghe vậy, mắt lại sáng lên, uống một hơi hết ly rượu cầm trong tay, cười đau khổ nói:
- Anh cứ nói những lời an ủi tôi thôi!
Sau khi uống rượu, hơi thở của Ôn Phương hơi gấp, ngực phập phồng liên tục, cơ thể nhìn rất hấp dẫn.
Diệp Trạch Đào vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn sang chỗ khác, Ôn Phương thầm thở dài, rót ly rượu nói với Diệp Trạch Đào:
- Nào, kính anh một ly, cạn!
Cụng với Diệp Trạch Đào xong, Ôn Phương uống cạn ly đó luôn.
Diệp Trạch Đào đành uống hết rượu trong ly.
Uống cạn rồi, Ôn Phương nói:
- Trạch Đào, nói đúng ra thì anh có người hậu thuẫn, có người đứng đằng sau, tiền đồ phát triển của anh chắc chắn lớn hơn tôi, nếu anh đúng là có thể đi lên, tôi không hề đố kỵ, mà ngược lại còn rất vui. Con người của anh chân thành với mọi người, tôi tin là nếu anh phát triển đi lên được, tôi lại có chỗ dựa vững chắc!
Những lời nói này quá thẳng thắn!
Diệp Trạch Đào nhìn Ôn Phương, cảm giác là Ôn Phương hình như lại sắp say nữa rồi.
Được rồi, cứ nói những gì nên nói đi, để xem cô ta hành động như thế nào!
Diệp Trạch Đào nghĩ tới đây liền nói với Ôn Phương:
- Bí thư Thành ủy là điều từ bên ngoài vào!
Khi nghe những lời này, đôi mắt lờ đờ vì say của Ôn Phương bỗng nhiên mở lớn, cứ như vậy nhìn về phía Diệp Trạch Đào, kinh ngạc hỏi:
- Anh nghe ai nói vậy, tình hình có thật hay không?
Diệp Trạch Đào nhìn thấy phản ứng này của Ôn Phương thì không biết nói gì, nếu ai nói Ôn Phương đã say, hắn sẽ không tin, người phụ nữ này xem ra còn tỉnh táo lắm!
Mỉm cười , Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch huyện Thôi đã tìm hiểu rồi!
Hai mắt của Ôn Phương càng sáng hơn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào lộ vẻ không hiểu, một lúc sau mới nói:
- Anh quả nhiên là có người hậu thuẫn mà!
Hóa ra là từ nãy đến giờ người phụ nữ này đang thăm dò tình hình của mình đây!
Diệp Trạch Đào mỉm cười, cũng không tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Trong khoảng thời gian sau đó, dù Ôn Phương có hỏi như thế nào thì Diệp Trạch Đào cũng đều không đáp lại gì cả.
Lại thêm vài ly rượu nữa, Ôn Phương uống cạn rồi bật cười, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, dù sao tôi cũng theo anh, anh đừng có đá tôi đó!
Lời nói này!
Diệp Trạch Đào thật không biết nói gì nữa, lời nói này rõ ràng là có nghĩa khác, bản thân mình dường như không hề coi cô ta là gì cả mà!
Đang tỉnh táo, đôi mắt lờ đờ của Ôn Phương lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lần này xem ra Ôn Phương đã say thật rồi!
Diệp Trạch Đào vội vàng gọi bà chủ vào.
Thấy Diệp Trạch Đào lại để cho Ôn Phương say xỉn, bà chủ đó nhìn Diệp Trạch Đào một cách tò mò, trong ánh mắt lộ ra ý cười cợt.
- Dìu Chủ tịch xã Ôn đi nghỉ đi!
Diệp Trạch Đào thấy nút áo của Ôn Phương bung ra do động tác quá mạnh, để lộ ra một khoảng ngực trắng nõn nà, trong lòng chợt lay động.
Bà chủ nọ là một người rất lão luyện, nhanh chóng dìu Ôn Phương vào phòng ngủ.
Nhìn thấy Ôn Phương ngủ say, Diệp Trạch Đào lắc đầu, con gái bây giờ sao mà đều như vậy cả, tự mình làm hư mình.
Lúc bước ra khỏi nhà hàng, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một màn đêm tối tăm bao trùm lấy xung quanh.
Tiếng chó sủa thỉnh thoảng vọng lại, khắp xã hiện ra một cảnh tượng hoang vu vắng vẻ, nơi đây cần phải có một sự phát triển lớn đây!