Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 88: Tin tức Tiền Trung Lập tiết lộ.





Ăn cơm xong, mọi người cùng đến một nơi có tên là nhà hát Thảo Hải hát karaoke. Lần này còn có thêm mấy cô gái tới nữa, vừa hát vừa nhảy một thôi một hồi, Diệp Trạch Đào không thích những nơi như vậy lắm nên chỉ hát một vài bài chiều theo ý của Tiền Trung Lập rồi ngồi qua một bên uống trà.
Ôm một cô gái, nhảy được một lúc, Tiền Trung Lập cười híp mắt bước tới ngồi xuống, châm một điếu thuốc hút rồi nói với Diệp Trạch Đào:
-Tiểu Diệp à, thấy bộ dạng cậu chẳng có tinh thần gì cả, có phải là đang suy nghĩ gì không?
-Phó chủ tịch huyện Tiền, tôi có nghĩ gì đâu, chỗ này được đó, chỉ là do tôi không thích khiêu vũ cho lắm.
Tiền Trung Lập cười ha hả nói:
-Tiểu Diệp à, xưa có câu “yên tửu bất phân gia”, rượu chè không phân biệt ai cả, thời nay đã tiến bộ hơn nhiều rồi, ca hát, khiêu vũ, đánh mạt chược là tố chất cần được trang bị của cán bộ, nếu phương diện này mà không theo kịp thì sẽ bị các đồng chí khác cho là không hòa mình với mọi người, mà người không hòa mình với mọi người này á hả, thì nửa bước cũng khó mà đi được!
Điều này thật ngụy biện!
Diệp Trạch Đào thấy hết chỗ nói.
Nhưng ngoài miệng lại nói:
-Tôi đang nỗ lực để thích ứng với nó đây!
Nhìn về phía các cán bộ trong huyện đang khiêu vũ một cách vui vẻ, Tiền Trung Lập cười ha hả nói:
-Thấy chưa, đồng chí nam không ngừng thích ứng, đồng chí nữ cũng đang thích ứng, chuyện giữa người với người cũng giống như môn khiêu vũ này vậy, chỉ có bước cùng một nhịp thì hai người mới có thể phối hợp ăn ý được. Cuộc sống này là như vậy đó!
Diệp Trạch Đào cười cười không tiếp lời.
Tiền Trung Lập nhìn Diệp Trạch Đào một lát rồi nói:
-Tiểu Diệp à, tình hình xã Xuân Trúc các cậu rất phức tạp, Đại hội đại biểu nhân dân nhiệm kỳ mới lần này nghe nói có khả năng sẽ có một vài vấn đề?
Chuyện này chắc chắn là Thôi Vĩnh Chí để lộ đây, Diệp Trạch Đào cũng không giấu giếm gì nữa, nói:

-Thì có nghe nói một số chuyện, nhưng, không chắc chắn lắm!
Tiền Trung Lập nhìn Diệp Trạch Đào một lúc rồi nói:
-Chuyện chống đối thì địa phương nào cũng có, nhưng, hễ cứ cán bộ nào xuất hiện tình trạng này, cuối cùng đều không có kết quả tốt đẹp gì. Theo chính trị thì phải coi trọng sự đoàn kết, coi trọng nguyên tắc của tổ chức, nếu ngay cả những điều này mà không quan tâm, dù tạm thời chống đối được đi nữa thì tổ chức tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng cho những người như thế này đâu!
Diệp Trạch Đào hiểu rằng Tiền Trung Lập đang nói nhằm vào chuyện xã Xuân Trúc định làm, hắn biết những lời này nói cũng rất đúng, trong cuộc sống của xã hội trung Hoa, người nào không theo ý của tổ chức cuối cùng chắc chắn sẽ không có một kết cục tốt đẹp, ghê thật, dù là mọi người bầu chọn lên nhưng tổ chức muốn loại bỏ một người như thế này không có gì là khó, qua một thời gian áp dụng những biện pháp khác nhau thì sẽ loại bỏ một cách dễ dàng thôi.
-Những lời của Phó chủ tịch huyện Tiền, tôi hiểu!
-Ha ha, Tiểu Diệp à, thực ra thì, chuyện của cậu tổ chức đã sớm có cân nhắc rồi, sau khi quay về, nhất định phải khuyên bảo mọi người, đừng làm những chuyện gây bất lợi cho sự đoàn kết nữa.
Thôi Vĩnh Chí đã từng nói bóng gió là sẽ có cân nhắc về chuyện của mình, giờ Tiền Trung Lập lại nói rõ ra luôn, Diệp Trạch Đào cũng biết được tình hình, sau khi từ tỉnh về, Thôi Vĩnh Chí chắc chắn sẽ dành cho mình một chỗ tốt, chuyện chống đối đương nhiên là không thể làm rồi.
-Phó chủ tịch huyện Tiền yên tâm, tôi sẽ làm tốt mọi việc.
Thấy Tiền Trung Lập định nói gì đó rồi lại thôi, trong lòng Diệp Trạch Đào hơi động một chút, biết Tiền Trung Lập nói nhiều như vậy mục đích là muốn mình cũng có chút báo đáp gì đó.
Từ sau lần đến tỉnh này, Diệp Trạch Đào cũng hiểu được phần nào tâm tính của Tiền Trung Lập. Hôm nay không được chút gì từ mình, chắc là mình đã đắc tội với Tiền Trung Lập rồi.
Nhìn mọi người khiêu vũ, hắn ngồi suy nghĩ một cách cặn kẽ về chuyện của Hứa Phu Kiệt, nếu lão Điền đã có thể để cho mình tiết lộ tin này ra ngoài, chứng tỏ rằng chuyện này căn bản không thể có bất kỳ thay đổi nào nữa. Thôi Vĩnh Chí tiết lộ, Tiền Trung Lập cũng có thể tiết lộ, mượn chuyện này để tăng cường mối quan hệ với Tiền Trung Lập cũng hay, đồng thời cũng xem như là báo đáp chuyện ông ta đã giúp đỡ gia đình mình.
Nghĩ kỹ những điều này xong, hắn liền nói nhỏ với Tiền Trung Lập:
- Phó chủ tịch huyện Tiền, có chuyện này tôi muốn báo cáo riêng với ông một chút.
Mắt Tiền Trung Lập sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên có nội tình, cũng may là mình đã làm được nhiều chuyện.
Nét mặt liền tỏ ra nghiêm túc nói:
- Đi theo tôi, ….

Hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi phòng riêng.
Tiền Trung Lập quá rành với chỗ này rồi, hai người nhanh chóng ngồi vào một căn phòng rất lịch sự, tao nhã.
Trong phòng không có người ngoài, Tiền Trung Lập nghiêm túc nói:
-Tiểu Diệp, cậu nói đi.
- Phó chủ tịch huyện Tiền, lần này theo Thôi Vĩnh Chí mấy người họ đến tỉnh, tôi có nghe được tin từ một người bạn của tôi, bộ máy của thành phố Hắc Lan chúng ta sẽ có thay đổi!
Dù nét mặt của Tiền Trung Lập không có thay đổi gì lớn lắm nhưng tim thì lại đập liên hồi. Chuyện này chính là chuyện mà từ trước tới giờ ông ta luôn muốn biết.
Thấy trong mắt của Tiền Trung Lập lộ ra vẻ khao khát muốn biết, Diệp Trạch Đào nói:
- Bạn tôi có truyền tai một tin, Bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan sẽ do Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hứa Phu Kiệt đảm nhiệm!
Mắt mở to, hơi thở của Tiền Trung Lập trở nên nặng nề hơn, cái tin này quá quan trọng, nếu đúng như vậy thì cục diện chính trị của thành phố Hắc Lan sẽ có một sự thay đổi cực kỳ lớn.
- Thông tin chính xác chứ?
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không thay đổi gì đâu!
Sắc mặt của Tiền Trung Lập thay đổi liên tục.
Diệp Trạch Đào biết là ông ta cần có thời gian để thích ứng nên châm điếu thuốc hút, không hề quấy rầy ông ta.
Được một lúc, Tiền Trung Lập lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Có phải Chủ tịch huyện Thôi đã…?
Lời nói này có chút chần chừ.
Diệp Trạch Đào hơi gật đầu nói:
- Đã biết, hơn nữa, đã đi thăm hỏi luôn rồi!
Sắc mặt chợt chựng lại, Tiền Trung Lập cuối cùng đã hiểu nội tình của sự thay đổi vô cùng lớn kể từ sau khi Thôi Vĩnh Chí trở về. Rốt cuộc thì lão Thôi đã lại đứng về phía Hứa Phu Kiệt rồi, quả nhiên là có hậu thuẫn lớn mạnh mà!
Lúc nhìn Diệp Trạch Đào, Tiền Trung Lập có chút nóng lòng, Tên Diệp Trạch Đào này quả nhiên có kẻ hậu thuẫn không phải vừa, tin tức như vậy mà hắn cũng có thể biết được!
Tiền Trung Lập cũng rất muốn hỏi Diệp Trạch Đào về tình hình người đứng sau lưng hắn, nhưng, ông ta cũng biết, mỗi người đều có có một vài bí mật riêng, nếu hỏi mà làm không khéo lại đắc tội với người ta.
Kìm nén suy nghĩ trong lòng, Tiền Trung Lập đang thầm khen những việc mình đã làm, xem ra chuyện mình sắp xếp công việc cho người của Diệp Trạch Đào cũng đã lấy được thiện cảm của hắn đó chứ!
Đừng cho rằng tin tức mà Diệp Trạch Đào tiết lộ là bình thường, đối với Tiền Trung Lập mà nói thì đây là một chuyện động trời, nó là một sự trợ giúp vô cùng lớn cho những bước tiếp theo của ông ta.
Diệp Trạch Đào lại nói một câu khiến cho Tiền Trung Lập không thể nào ngồi yên được nữa.
-Phó chủ tịch huyện Tiền, là như vậy, Bí thư Hứa hết sức quan tâm đến chuyện xây dựng lại trường trung học của xã Xuân Trúc, đã nhiều lần hỏi thăm về tình hình công khai minh bạch của dự án, đây là một trọng điểm, nếu huyện có thể làm tốt những chuyện này, Bí thư Hứa và thành phố đều sẽ ủng hộ, giờ dự án trường học, Phó huyện trưởng Chung đang phụ trách, ông ấy chẳng mấy khi đến xã Xuân Trúc, nếu có ảnh hưởng gì là có chuyện đó!
Diệp Trạch Đào ngồi thêm mắm thêm muối chuyện của Chung Thủ Phú!
Một lúc sau thì Tiền Trung Lập cũng hiểu được ý của Diệp Trạch Đào, dự án này đã là của Hứa Phu Kiệt, ông ta lại coi trọng như vậy, sắp tới ông ta đến thành phố Hắc Lan rồi, chắc chắn sẽ còn quan tâm chuyện này hơn nữa, nhưng, giờ phụ trách dự án này là tên Chung Thủ Phú, đến lúc đó thành tích chẳng phải là đã biến thành của Chung Thủ Phú sao?
Nếu bây giờ mà giành được dự án đó về tay mình, mình bỏ ra thêm chút công sức làm chuyện này, đến lúc đó Hứa Phu Kiệt đến huyện Thảo Hảo, biết là mình đã nỗ lực làm việc, ông ta sẽ nghĩ chuyện này như thế nào?
Theo tình hình hiện tại thì có thể thấy được, Hứa Phu Kiệt đang có dụng tâm với Diệp Trạch Đào, dù không biết là dụng tâm gì, nhưng, có một điểm chắc chắn rằng, trong mắt Hứa Phu Kiệt, tên Diệp Trạch Đào này là một nhân vật rất quan trọng, dựa vào mối quan hệ với Diệp Trạch Đào, mình cũng có thể tạo dựng mối quan hệ với Hứa Phu Kiệt, đến lúc đó thì không cần phải dựa vào Thôi Vĩnh Chí nữa rồi!

Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tiền Trung Lập.
Tiền Trung Lập lại nghĩ đến mâu thuẫn giữa Diệp Trạch Đào và Chung Thủ Phú, tên Chung Thủ Phú đó ba lần bảy lượt muốn chơi Diệp Trạch Đào, hôm nay, cũng coi như là Diệp Trạch Đào đã đề ra yêu cầu cho mình rồi, đó là phải loại bỏ Chung Thủ Phú!

Chỉ là một Phó huyện trưởng chưa vào Ủy ban thường vụ thôi mà!
Đó là đánh giá của Tiền Trung Lập về Chung Thủ Phú.
-Tiểu Diệp, cậu yên tâm triển khai công tác, huyện hết sức quan tâm chuyện xây dựng lại trường trung học của xã các cậu, phải tin là huyện sẽ có sắp sếp, nếu có ai dám cản trở, gây phiền hà cho công việc của cậu, cậu có thể trực tiếp tìm tôi, tìm chủ tịch huyện Thôi mà!
Diệp Trạch Đào biết Tiền Trung Lập đã hiểu dụng ý của mình, nghĩ sắp tới Tiền Trung Lập có khả năng sẽ “xuất chiêu” với Chung Thủ Phú, trong lòng cười thầm, giờ mình cũng biết chơi trò âm mưu, thủ đoạn rồi!
Lúc hai người quay lại phòng riêng, thì thấy mọi người vừa nhảy xong một bài.
Thấy Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Ngô Vệ Viễn đi tới, Diệp Trạch Đào liền bước tới bắt chặt tay Ngô Vệ Viễn nói:
-Chủ nhiệm Ngô, chuyện nhà chúng tôi đã để ông lo lắng rồi...
Ngô Vệ Viễn hành động theo lệnh, tất cả đều là nể mặt Tiền Trung Lập mà làm, lúc đầu không hề để ý lắm tới chuyện này, về sau thấy Tiền Trung Lập quan tâm như vậy, ông ta mới bắt đầu để ý, sắp xếp xong chuyện nhà họ Diệp, Ngô Vệ Viễn cứ ngầm quan sát sự tiến triển của tình hình, hôm nay thấy Tiền Trung Lập gọi Diệp Trạch Đào tới tham gia vào hoạt động của nhóm người vì lợi ích riêng mà lợi dụng lẫn nhau này, lại nhìn thấy Tiền Trung Lập và Diệp Trạch Đào đánh lẻ đi ra ngoài, lúc quay lại sắc mặt Tiền Trung Lập lộ vẻ vui mừng, không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định , đứng đầu cái nhóm người này này là Tiền Trung Lập, ông ta đã quan tâm tới Diệp Trạch Đào như vậy, mình lại càng nên quan tâm hơn nữa mới được.
-Chủ nhiệm Diệp, cậu phê bình tôi rồi, ha ha, là chúng tôi chưa làm tốt công tác, lúc nào rảnh rỗi, tôi mời cậu uống rượu, coi như là nhận lỗi nhé!
Diệp Trạch Đào vội nói:
-Chủ nhiệm Ngô, khách sáo rồi, tôi mời ông, tôi mời ông!
Tiền Trung Lập nói:
-Đều là người một nhà cả, đừng nói nhiều như vậy chứ!
Nhìn về phía một cô gái có thân hình quyến rũ, nói:
-Tiểu Triệu, mời Tiểu Diệp nhảy vài bài đi!
Rồi mọi người lại nhanh chóng hòa mình vào tiếng nhạc khiêu vũ vui tươi.