Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 870: Khiến Cho Trung Quốc Sôi Sục




Nhìn Diệp Trạch Đào rời đi, Lý Vĩnh Cương như vừa đánh xong một trận chiến, cả người đều tê liệt ngồi trên ghế.

Đánh cuộc!

Đây là suy nghĩ của Lý Vĩnh Cương.

Không phải là Lý Vĩnh Cương tin tưởng Diệp Trạch Đào mà Lý Vĩnh Cương thấy những thứ đó có để ở chỗ mình cũng chỉ là phế phẩm. Dùng những thứ đó đánh liều với tương lai, cũng coi như lợi dụng rác rưởi.

Hiện tại Lý Vĩnh Cương đang ở trong bước đường cùng, ông ta chỉ có thể liều mà thôi.

Lúc nghĩ đến việc người nhà họ Vi bất công với mình, trong ánh mắt của Lý Vĩnh Cương lộ ra vẻ căm hận, mình trung thành với họ Vi mà kết quả lại là một kết cục như vậy!

Mọi người đều có tâm lý phản nghịch, lúc này Lý Vĩnh Cương có ý tưởng phản kích.

Đành xem Diệp Trạch Đào thôi!

Làm xong việc này, Lý Vĩnh Cương chỉ có thể chờ đợi, lúc xuống tầng mới biết Diệp Trạch Đào đã thanh toán tiền uống trà.

Khi nghe thấy tiền trà đã được thanh toán, ánh mắt Lý Vĩnh Cương bỗng sáng lên, thầm nghĩ rằng người thanh niên này quả thật rất kĩ tính.

Lại nói đến lúc Diệp Trạch Đào xuống tầng, Ruth nói:

- Anh Diệp, đó là người quen của anh?

- Đúng vậy, ông ta từng làm cán bộ ở tỉnh của chúng tôi, sau này mới đến quý quốc.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.

Cán bộ của Trung Quốc đến Mỹ không ít, lăn lộn tốt đấy, có người lăn lộn đến tàn tạ. Đối với việc này, Ruth cũng biết một chút, nói:

- Cán bộ của Trung Quốc các anh đến Mỹ không ít, có người mang đến rất nhiều tiền của, sống những ngày tháng giàu có.

Lời này có chút mất mặt!

Mặt Diệp Trạch Đào nóng lên, trước mặt một cán bộ của Trung Quốc lại nói đến việc cán bộ mang theo nhiều tiền đến đây, đây không phải là mất mặt thì là cái gì!

Nghĩ đến vấn đề suy thoái trong nước, Diệp Trạch Đào rất xấu hổ, nhiệm vụ trừng trị suy thoái rất quan trọng!

Ruth nói xong lời này liền nhìn tay Diệp Trạch Đào.

Thấy trong tay của Diệp Trạch Đào có cầm mấy thứ đồ đã bọc báo ở ngoài, Ruth liền nghi ngờ. Rõ ràng đây là thứ mà người kia vừa cầm lúc nãy.

Diệp Trạch Đào đưa thứ mà Lý Vĩnh Cương vừa cầm cho Lý Duy nói:

- Một ít đặc sản, cậu cầm là được rồi, ông đồng hương này quả là khách sáo.

Sau khi nhận lấy Lý Duy nhanh tay cho vào cái túi.

Ruth cười nói:

- Người Trung Quốc các anh thích tặng quà.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, đi nhanh về phía trước.

Hôm nay tâm trạng Diệp Trạch Đào rất tốt, đến phố người Hoa có thể gặp phải chuyện tốt như vậy. Lúc này Diệp Trạch Đào lại nghĩ, có phải mình may mắn quá rồi không.

Lúc nghĩ đến Lý Vĩnh Cương, thực sự Diệp Trạch Đào vẫn có chút tán thưởng. Đó từng là Thư ký của Vi Hoành Lâm và làm Phó chủ tịch thành phố rồi. Cho dù là như vậy, thì lúc Vi Hoành Lâm cần thì cũng có thể giữ chặt chuyện này. Người như vậy rất hiếm.

Xem ra phải cho người điều tra tỉ mỉ một chút về tình hình của Lý Vĩnh Cương này. Nếu thực sự ông ta là người gánh trách nhiệm thì cũng là một người có thể dùng được.

Đừng thấy hiện giờ người này đang khốn đốn, có thể làm Thư ký cho Vi Hoành Lâm rồi lại từng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố thì thực sự là ông ta có năng lực.

Lúc nghĩ mình đến Mỹ cũng cần một vài người, Diệp Trạch Đào liền chú ý đến con người của Lý Vĩnh Cương.

Giờ chỉ có mình ông ta, đương nhiên rồi, cũng tìm một người có thể dùng!

Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin rằng nếu chỉ cần mình dùng đến Lý Vĩnh Cương thì tình hình nước Mỹ mình có thể nắm trong lòng bàn tay.

Ra phố người Hoa, Diệp Trạch Đào lại nhìn ở xung quanh đây. Anh ta hi vọng hiểu biết triệt để về tình hình của tầng lớp dưới cùng của nước Mỹ.

- Anh là anh Diệp?

Lúc đang đi, thì có một người thanh niên Mỹ chỉ vào anh ta và lớn tiếng hỏi.

Tiếng của y khá lớn, lập tức gây sự chú ý cho rất nhiều người.

- Là anh Diệp!

- Là cao thủ thần bí của Trung Quốc!

Trong nháy mắt một vài người thanh niên đã vây quanh lại.

Đột nhiên đã xảy ra chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào cũng hoảng sợ, căn bản anh ta không biết xảy ra chuyện gì.

- Bản lĩnh Trung Quốc!

- Diệp bản lĩnh!

Một người thanh niên Mỹ bỗng khoa tay múa chân như đánh võ.

Thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào hiểu rồi. Việc xảy ra trên máy bay liên quan đến mình đã có người ghi lại. Bây giờ mình ở Mỹ có thể đã rất nổi tiếng rồi.

- Anh Diệp, mau rời khỏi đây, không đi thì người sẽ đông hơn đấy!

Ruth có chút lo lắng.

- Chúng ta khoa chân múa tay một chút!

Khi nói chuyện, chỉ thấy một người Mỹ vóc người cao to, cơ thể lực lưỡng chạy về phía Diệp Trạch Đào.

Ai cũng nhận ra, sự chênh lệch giữa y và Diệp Trạch Đào là rất lớn. Nếu để y chạy đến thì có lẽ Diệp Trạch Đào đã bị y ôm chặt rồi.

Đúng lúc này, Lý Duy ra tay.

Chỉ thấy Lý Duy dúi chiếc túi đang cầm vào tay Diệp Trạch Đào .

Lúc này Lý Duy thể hiện ngay năng lực đã từng là bộ đội đặc chủng, thân hình nhoáng lên một cái, một người lùi lại phía sau, chỉ thấy người thanh niên Mỹ cao lớn kia đã bị Lý Duy đánh ngã.

Ngoài Diệp Trạch Đào thấy Lý Duy dùng xảo kình thì không ai nhìn thấy điều đó.

Người Mỹ kia ngã xuống, Ruth liền kéo Diệp Trạch Đào, hai người lên xe, động tác của Lý Duy cũng rất nhanh, phóng người vào xe.

Chiếc xe rời đi rất nhanh, những người xung quanh cũng không có phản ứng, ai cũng mở to mắt ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên người Mỹ thấy cuộc tỉ thí như vậy. Họ không sao hiểu được một người cao to như thế mà lại bị đánh bại bởi một người da vàng gầy gò nhỏ bé.

Cũng vừa lúc đó, võ thuật của Trung Quốc cũng thu hút rất nhiều người.

Xe đi ra bên ngoài, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, giờ thì biết mình đã thành người nổi tiếng rồi, nghĩ đến chuyện dạo phố ngắm cảnh là điều không thể.

Lúc này Ruth cũng nhìn Lý Duy, cô ta không ngờ người đồng hành với Diệp Trạch Đào lại lợi hại như vậy.

- Đây là công phu Trung Quốc?

Ruth hỏi.

Diệp Trạch Đào cười cười, ngồi ngắm cành bên ngoài.

Thực ra, mỗi quốc gia đều không khác biệt lắm, mấu trốt vẫn là người cầm quyền.

Lúc trở lại chỗ ở, Diệp Trạch Đào nhìn thấy đại sứ Hoàng Lâm Giang vội vàng đi tới.

- Chủ tịch thành phố Diệp, hay là đến đại sứ quán đi.

Diệp Trạch Đào biết ở đó có rất nhiều chuyện không tiện. nếu Hoàn Lâm Giang nói như vậy thì rõ ràng hai bên đã thỏa thuận xong rồi.

- Người trên máy bay đều quay trở về rồi?

Diệp Trạch Đào vẫn quan tâm đến tình hình của hành khách trên máy bay.

- Chủ tịch thành phố Diệp, đã sắp xếp trở về nước rồi, chỉ có hai người các anh không về thôi.

Do mấy người của Trịnh Thành Trung sắp xếp cho mình tham gia hội nghị Thủ tướng ở Mỹ nên Diệp Trạch Đào chỉ có thể ở lại Mỹ.

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói với Ruth:

- Cám ơn cô đã đi cùng, tin rằng chúng ta sẽ gặp lại.

Ít nhiều Ruth cũng thấy buồn, cấp trên cho cô cơ hội tăng thêm tình cảm với Diệp Trạch Đào, thậm chí có ra hiệu cho cô rằng lúc cần thiết có thể lên giường. Kết quả trong thời gian một ngày Diệp Trạch Đào lại đi bộ ở đường suốt, giờ thì chân cô còn rất đau.

Việc chưa thành thì người thanh niên này đã đi, Ruth nói:

- Anh Diệp, chúng ta quen thân như vậy rồi, anh còn chưa cho tôi cách liên lạc đấy, sau này chúng ta hẳn là còn có thể liên lạc chứ?

Cũng chỉ có thể như vậy, nếu Diệp Trạch Đào đồng ý sau này liên hệ thì cô lại có thêm một cơ hội tiếp cận anh ta.

Diệp Trạch Đào cũng không chối từ, liền đưa một tấm danh thiếp cho Ruth.

Diệp Trạch Đào cùng Hoàng Lâm Giang nhanh chóng rời khỏi chỗ ở, trên xe, Hoàng Lâm Giang cười nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, ông cụ nhà họ Lưu lúc trước rất quan tâm đến sự trưởng thành của tôi.

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Hoàng Lâm Giang.

Hoàng Lâm Giang có thể nói ra một câu như vậy thì chứng tỏ tên Hoàng Lâm Giang này có ý định dựa dẫm vào nhà họ Lưu một lần nữa.

Là người của ông cụ nhà họ Lưu lúc trước?

Diệp Trạch Đào thật không ngờ Hoàng Lâm Giang còn có một mối quan hệ như vậy, mỉm cười nói:

- Hóa ra là người một nhà nhỉ!

Lời nói này có chút đùa vui, nhưng lại thể hiện ý nghĩa mình là người một nhà với Hoàng Lâm Giang.

Nghe thấy câu nói này của Diệp Trạch Đào, trên mặt Hoàng Lâm Giang lộ rõ vẻ tươi cười.

Mặc dù Hoàng Lâm Giang ở Mỹ nhưng lại quan tâm rất nhiều đến tình hình trong nước, nhất là tình hình Lưu gia. Cùng với việc ông cụ Lưu mất, Lưu gia- cái cây đại thụ này cũng sắp đổ. Điều này làm mấy người Lưu Hệ rất hoang mang. Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào xuất hiện đã khiến cho nhà họ Lưu sắp sụp đổ thì nay lại có sức sống tràn trề. Sau khi hiểu được các mối quan hệ của Diệp Trạch Đào, Hoàng Lâm Giang lại có ý định trở về.

Lời nói vừa nãy có chút thăm dò, kết quả làm y rất hài lòng, Diệp Trạch Đào có ý là người một nhà, đây là chuyện tốt!

- Chủ tịch thành phố Diệp, nước Mỹ rất tôn sùng anh hùng, biểu hiện trên máy bay của anh lần này đã có hành khách lén ghi lại bằng điện thoại. Hiện nay giới truyền thông đều đang đưa tin, coi như anh là hot ở đất Mỹ rồi.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Còn có chuyện như vậy sao?

Lúc đó trên máy bay hỗn loạn mà vẫn có người ghi lại tình hình trên đó, có thể thấy trên máy bay còn có rất nhiều người không sợ chết.

Hoàng Lâm Giang cũng mỉm cười nói:

- Người chụp được cảnh anh đánh nhau cũng đang cố gắng kiếm chút tiền, có thể anh không biết, để có được đoạn ghi hình đó, mấy đài truyền hình phải tranh nhau rất kịch liệt.

Quả nhiên là chủ nghĩa tư bản!

Diệp Trạch Đào cũng có thêm những hiểu biết mới về chủ nghĩa tư bản, tiền là trên hết, tất cả đều có thể bán lấy tiền.

- Nói thật, công phu của Chủ tịch thành phố Diệp rất lợi hại, tiền xu có thể dùng làm ám khí!

Hoàng Lâm Giang mỉm cười nói.

Diệp Trạch Đào nói:

- Lúc nguy cấp chỉ có thể như vậy thôi!

- Trung ương có chỉ thị, lần này Thủ tướng đến Mỹ tham gia cuộc hội đàm giữa các nước, cỏ thể mượn công phu Trung Quốc của anh để thể hiện văn hóa Trung Quốc. Đây cũng có thể là cơ hội để tuyên truyền về Trung Quốc. Trong chuyện này vẫn cần Chủ tịch thành phố Diệp tham dự nhiều.

Làm cả nửa ngày là muốn mình trở thành diễn viên hả!

Diệp Trạch Đào đành phải mỉm cười nói:

- Tôi là Đảng viên, đương nhiên phải nghe lời kêu gọi của cấp trên chứ. Các ông sắp xếp xong xuôi rồi thông báo cho tôi một tiếng là được rồi.

Hoàng Lâm Giang cười:

- Anh bảo võ của anh làm người ta ngạc nhiên chứ? Anh không biết người Mỹ vẫn luôn hiếu kì về Trung Quốc sao. Đoạn video kia của anh đã làm cho võ Trung Quốc trở thành nổi tiếng rồi, nghe nói bộ phim có nội dung liên quan đến võ thuật Trung Quốc bắt đầu được hoan nghênh rồi!

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, thật không thể ngờ sẽ có ảnh hưởng như vậy