Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 869: Sự Quyết Đoán Của Lý Vĩnh Cương




Lý Vĩnh Cương hoảng hốt ngồi xuống nền đất, toàn bộ cơ thể liền loạng choạng ngã xuống giường.

Nếu người biết cuộc sống của Lý Vĩnh Cương thấy tình cảnh của ông ta hiện giờ thì có thể không dám nghĩ. Đây chính là Phó chủ tịch thành phố phong quang vô hạn sao?

Hai mắt thất thần nhìn nóc nhà, Lý Vĩnh Cương hồi tưởng lại phong quang ngày trước, luc đó vợ chết rồi, một cô gái xinh đẹp trở thành vợ của ông ta. Thành tích học tập của con gái cũng rất tốt, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Nhưng chính vào lúc đó, Vi Hoành Lâm bị người có rắp tâm kéo vào trong án sa đọa.

Đương nhiên, điều này cũng không thể nói là hãm hại, bản thân Vi Hoành Lâm có vấn đề, trong việc xây dựng một cây cầu lớn, ông ta tham ô rất nhiều. Vi Hoành Lâm điều ra ngoại tỉnh, mình thì được lên làm Phó chủ tịch thành phố, việc này mình phải chùi mông cho Vi Hoành Lâm.

Lúc ấy Vi Hoành Thạch ở văn phòng Trung ương, cũng ám chỉ mình làm việc này, nếu không mình cũng gặp chuyện không may.

Một triệu!

Đích xác là một triệu.

Nhưng tiền này là tiền Vi Hoành Lâm cho mình chạy trốn hả!

Mình đã tới đỉnh điểm rồi, nhưng người nhà họ Vi lại không ngừng thăng chức. Mình vì vết bẩn trên người mà căn bản chẳng có tiền đồ!

Cho một triệu, sau khi chuyện kia giải quyết hoàn toàn, Vi Hoành Lâm liền đã từ bỏ mình hoàn toàn rồi.

Nghĩ đến thái độ của Vi Hoành Lâm khi mấy lần gọi điện cho ông ta, trong lòng Lý Vĩnh Cương lại lạnh như băng.

Lại nghĩ đến cô vợ mới xinh đẹp của mình, không ngờ sau khi đến Mỹ, sau khi thấy tiền của mình bị người ta lừa liền ly hôn rồi bỏ đi. Trong lòng Lý Vĩnh Cương rất hối hận.

Lúc đang suy nghĩ, liền nhìn thấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ đi đến. Thay quần áo trước mặt mình sau đó ngã xuống giường.

Nghĩ đến việc cô gái đang làm việc kia, trong lòng Lý Vĩnh Cương càng thêm đau khổ. Bây giờ tình hình của mình rất kém, may mà lúc đó còn có thẻ xanh, có thể ăn cứu tế. Nếu không thì không biết sẽ như thế nào.

Rất nhanh chợt nghe thấy tiếng con gái của mình ngáy ngủ.

Lý Vĩnh Cương ngồi dậy, ngẩn người nhìn tờ báo mình vừa mang về.

Ông ta cũng muốn đi tìm một công việc, nhưng tiếng anh là kẻ thủ của ông ta. Lý Vĩnh Cương không biết tiếng anh nên chỉ có thể trông coi ở phố người Hoa này.

Nếu không tìm được một công việc thì không được!

Đúng lúc này, Lý Vĩnh Cương liếc mắt thấy hình ảnh của Diệp Trạch Đào.

Đây không phải là người thanh niên vừa rồi sao?

Dụi mắt một cái, lúc Lý Vĩnh Cương nhìn lại thì nhận ra chính là Diệp Trạch Đào.

Khoan hãy nói, phóng viên nước Mỹ rất lợi hại. Mặc dù Diệp Trạch Đào không hề nhận phỏng vấn, mà đám phóng viên lại thông qua con đường của họ nắm rõ tình hình của Diệp Trạch Đào. Trên mặt báo toàn là ảnh Diệp Trạch Đào chụp trên máy bay.

Tuy rằng không nhận ra tiếng anh viết gì nhưng Lý Vĩnh Cương lại có thể nhìn ra người thanh niên kia rất được chú ý. Trong lòng Lý Vĩnh Cương bỗng xao động, liền rút tấm danh thiếp của Diệp Trạch Đào đưa cho ông ta ra.

Diệp Trạch Đào là một cán bộ, anh ta lại biết rõ mình là người chạy trốn, sao lại đưa cho mình tấm danh thiếp của anh ta nhỉ?

Bỗng Lý Vĩnh Cương suy tư.

Với tư cách là Thư ký của Vi Hoành Lâm, lại từng làm Phó chủ tịch thành phố, Lý Vĩnh Cương rất hiểu tình hình chính trị, trong lúc suy nghĩ, lòng ông ta lại xao động.

Xuống giường rất nhanh, Lý Vĩnh Cương mở máy tính.

Tuy rằng khốn đốn nhưng Lý Vĩnh Cương vẫn thường theo dõi tình hình của Trung Quốc thông qua con gái.

Ngồi đó lẳng lặng xem những nội dung liên quan đến Diệp Trạch Đào, trong lòng Lý Vĩnh Cương cũng rạo rực hơn.

Nhà họ Vi rất mạnh, mạnh đến nỗi Lý Vĩnh Cương không có cách để phản kháng. Đây cũng là những thứ ông ta có, rõ ràng có thể lật đổ Vi Hoành Lâm, nhưng chỉ có thể cất trong tủ.

Từng làm Thư ký của Vi Hoành Lâm, rất nhiều việc của Vi Hoành Lâm đều do ông ta đi làm. Mặc dù thời gian trôi qua lâu rồi, chỉ cần đưa ra những thứ đó thì có thể kéo Vi Hoành Lâm xuống. Lý Vĩnh Cương cũng biết, nếu làm tốt thì cũng có thể làm dao động cả Vi Hoành Thạch.

Đối với cách làm của người nhà họ Vi, nói không oán hận thì không thể, một gia đình đầm ấm thành ra thế này. Người nhà họ Vi qua cầu rút ván, rõ ràng biết mình hoàn toàn không có bất cứ sức lực nào để phản kháng. Sao họ lại biết mình còn âm thầm giấu mấy thứ này nhỉ?

Diệp Trạch Đào, bối cảnh của người này rất không đơn giản!

Lý Vĩnh Cương chỉ biết xem web của Trung Quốc, nội dung bên Mỹ thì chẳng biết gì. Lúc này lại rất muốn biết tình hình cụ thể của Diệp Trạch Đào.

Nhìn thoáng con gái, khi nghĩ mới mười tám tuổi mà đi làm những việc như vậy. Tuy rằng Lý Vĩnh Cương là bất đắc dĩ, nhưng lại chẳng còn bất cứ cách nào.

Có lẽ đây là một cơ hội!

Khi Lý Vĩnh Cương vừa nghĩ đến tình hình của Diệp Trạch Đào, liền nghĩ xem rốt cuộc Diệp Trạch Đào có năng lực đối nghịch với nhà họ Vi hay không.

Một Phó Chủ tịch thành phố biết rõ tình hình của mình lại lấy danh thiếp đưa cho mình. Nếu trong đó không có dụng ý thì đánh chết Lý Vĩnh Cương cũng không tin.

Vỗ vỗ vào cô con gái đang ngủ, Lý Vĩnh Cương cũng không để ý đến cô đang mệt mỏi, nói:

- Đến nhìn giúp bố nội dung của người này.

Con gái Lý Vĩnh Cương nghe lời, sau khi hỏi tình hình, rất nhanh đã tìm ra nội dung liên quan đến Diệp Trạch Đào.

Không thể không nói người Mỹ rất hiểu về Diệp Trạch Đào, do xảy ra chuyện trên máy bay, phóng viên liền đào hết lý lịch chính trị của Diệp Trạch Đào lên, còn nói rõ hết những việc trong quan trường của Diệp Trạch Đào.

Con gái Lý Vĩnh Cương vừa nhìn vừa dịch cho Lý Vĩnh Cương nghe.

Sau khi vất vả tìm ra những nội dung đó rồi nói cho Lý Vĩnh Cương nghe, con gái của ông ta lại đi ngủ.

Ngẩn người ngồi trên ghế một lúc bỗng ánh mắt Lý Vĩnh Cương tràn đầy niềm hưng phấn. Ông ta biết ngày mình thay đổi số phận đến rồi. Nếu thực hiện tốt, thì cuộc sống hiện tại của mình sẽ thay đổi. Mặc dù vẫn không thể trở về nước nhưng lại có thể có được lợi ích từ Diệp Trạch Đào.

Hóa ra Diệp Trạch Đào và nhà họ Vi còn đang có nội tình như vậy!

Thoáng nhìn con gái đang ngủ, trong lòng Lý Vĩnh Cương lại có thêm hy vọng một lần nữa. Nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này mới được!

Đi đến và cẩn thận mở khóa chiếc hòm, Lý Vĩnh Cương lấy ra mấy quyển sách rất cũ, sau khi dùng tay xoa xoa mấy quyển sách này, trong ánh mắt bỗng sáng lên, miệng lẩm bẩm:

- Lần này không vì người khác mà chính là tìm cho con gái một đường ra.

Không thể không nói Lý Vĩnh Cương cũng là một người quyết đoán, vội lấy điện thoại ấn theo số ghi trên danh thiếp của Diệp Trạch Đào.

Tuy nhiên suy nghĩ của Diệp Trạch Đào cũng rất nhạy bén, nghĩ đến việc bây giờ Lý Vĩnh Cương thành ra khốn đốn như vậy. Ông ta từng là Thư ký của Vi Hoành Lâm, có lẽ mình có thể tìm hiểu một chút tình hình của Vi Hoành Lâm từ chỗ ông ta.

Nếu đã thành đối thủ của Vi Hoành Thạch, đương nhiên Diệp Trạch Đào phải hiểu rõ hơn nữa về tình hình của Vi Hoành Lâm. Hoàn toàn không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà trong ta Lý Vĩnh Cương vẫn còn giấu những thứ quan trọng này.

Đang đi dạo trên phố người Hoa, Diệp Trạch Đào cũng đích thân trải nghiệm được tình hình của người Hoa trên đất Mỹ. Diệp Trạch Đào đi dạo phố rất hưng phấn, không ngừng ra vào các cửa hàng ở đây. Mỗi khi đến một nơi thì đều hỏi han tỉ mỉ về tình hình người Hoa trên đất Mỹ.

Lúc nhận được điện thoại số lạ, Diệp Trạch Đào có chút nghi ngờ nhận cuộc điện thoại này.

- Là Chủ tịch thành phố Diệp sao?

- Ông là?

- Tôi chính là Lý Vĩnh Cương!

A!

Diệp Trạch Đào hoàn toàn không ngờ người này lại gọi điện thoại cho mình nhanh như vậy, trong lòng có chút xao động, biết khả năng cuộc điện thoại này có thành quả rồi.

- Tôi là Diệp Trạch Đào, ông có chuyện gì sao?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu

- Tôi muốn gặp anh.

Lý Vĩnh Cương nói.

Diệp Trạch Đào liền nhìn Ruth, nghĩ một lát rồi nói:

- Được!

Diệp Trạch Đào đã nói địa điểm.

Nếu cô gái này đi theo mình vậy sẽ giải quyết dứt khoát chuyện này, bằng không việc nói chuyện điện thoại với Lý Vĩnh Cương có thể bị người Mỹ biết. Thật sự là như vậy, làm không tất sẽ còn có thêm chuyện xấu.

Sau khi Diệp Trạch Đào nghe được tình hình cuộc sống hiện tại của Lý Vĩnh Cương và nhận được cuộc điện thoại kia thì Diệp Trạch Đào có chút dự cảm, khả năng thu hoạch hôm nay của mình cũng khó nói.

Sau khi nói chỗ mình đang ở, lát sau đã nhìn thấy Lý Vĩnh Cương vội vàng đi tới.

Nhìn thoáng qua Lý Duy và Ruth, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi có việc cần nói với ông ấy, mấy người đợi tôi ở đây.

Cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Ruth, Diệp Trạch Đào đón tiếp.

- Ông tìm một nơi.

Diệp Trạch Đào nói thẳng.

Nhìn Ruth, Lý Vĩnh Cương nói:

- Mời lên tầng.

Thoạt nhìn thấy Lý Vĩnh Cương rất quen thuộc với nơi này, sau khi ông chủ hỏi han một chút thì dẫn hai người lên tầng.

Sau khi đặt một ấm trà, ông chủ cũng lui xuống.

- Có gì cứ nói đi!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lý Vĩnh Cương hỏi.

- Tôi từng là Thư ký của Vi Hoành Lâm!

Lý Vĩnh Cương nhìn Diệp Trạch Đào nói rồi nói một câu như vậy.

Nét mặt của Diệp Trạch Đào không thay đổi nhiều, nhấp một ngụm trà nói:

- Tôi biết!

Ánh mắt Lý Vĩnh Cương bỗng sáng lên, nói:

- Quyền thế của Vi Hoành Thạch bây giờ rất lớn!

Lúc này Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn Lý Vĩnh Cương.

Nhìn chằm chằm vào mắt của Diệp Trạch Đào, lòng Lý Vĩnh Cương yên hơn. Từ bộ dạng của Diệp Trạch Đào ông ta biết Diệp Trạch Đào không hề quan tâm đến tình hình quyền thế của Vi Hoành Thạch.

- Nếu tôi có thứ có thể lật đổ được Vi Hoành Thạch, anh sẽ trả giá bao nhiêu?

Lần này Lý Vĩnh Cương nói thẳng như vậy.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn về phía Lý Vĩnh Cương nói:

- Có thể lật đổ được Vi Hoành Thạch hay không dường như chẳng có ý nghĩa gì với tôi.

Vốn Lý Vĩnh Cương muốn mượn chuyện này để đòi giá cao cao một chút, không ngờ Diệp Trạch Đào lại có thái độ như vậy. Điều này làm Lý Vĩnh Cương cảm giác mình vừa đánh quyền vào không khí.

Khuôn mặt tỏ vẻ cau có, Lý Vĩnh Cương chần chờ một lát mới lên tiếng:

- Một triệu đô la, tôi sẽ đưa hết tài liệu cho anh.

Diệp Trạch Đào cười cười, rút ra một điếu thuốc châm lên rồi hút một hơi.

Lý Vĩnh Cương biết, toàn bộ Trung Quốc chỉ có Diệp Trạch Đào có thể đấu với Vi Hoành Thạch. Đổi cho người khác thì thứ kia của mình cũng chỉ là rác rưởi. Cắn răng một cái, rút ra từ trên người mấy quyển sách, bỗng đưa tới trước mặt Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi phải liều một phen, trước tiên phải đưa cho anh những thứ này, nếu anh nghĩ nó đáng giá thì hãy trả tiền!

Diệp Trạch Đào cũng có chút thích thú với Lý Vĩnh Cương rồi. Trong tình huống như vậy vẫn còn quyết đoán như thế thật là một nhân tài.

- Đến lúc đó sẽ có người liên hệ với ông!

Diệp Trạch Đào cầm mấy quyển sách rồi đứng lên.