Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 859: Ảnh Hưởng Quá Lớn




Chuyện lần này làm không ít người sợ hãi, Diệp Trạch Đào và Sở Tuyên cùng những người khác đều được đưa về quân đội tiến hành kiểm tra.

Đã xảy ra chuyện như vậy, ai cũng lo lắng Diệp Trạch Đào và Sở Tuyên sẽ nhiễm loại bệnh đó.

Sau khi kiểm tra toàn bộ một lượt cho ba người, bác sĩ mới đưa ra kết luận. mặc dù quần áo của ba người đều dính máu nhưng không tiếp xúc với da thịt, không có vấn đề gì.

Đương nhiên rồi, chuyện này phải trải qua một bước hóa nghiệm mới yên tâm, các bác sĩ đều chuyên nghiệp, lại lấy máu tiến hành xét nghiệm cái gì đó.

Nhìn nhau, cả Diệp Trạch Đào và Sở Tuyên đều rất buồn bực, không ngờ việc này lại xảy ra với họ.

Hừ một tiếng, Sở Tuyên nói:

- Người cũng không trông coi cho tốt!

Sở Tuyên cũng có chút oán hận Phương Quốc Quân.

Diệp Trạch Đào lắc đầu, chuyện này không phải là một chuyện, người của Phương gia điên loạn cả rồi!

- Trạch Đào, không sao chứ?

Sau khi hai người ra khỏi nơi cách li thì thấy Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu lo lắng chạy lại hỏi.

- Bác sĩ bảo không sao rồi, tuy nhiên, vẫn còn phải xét nghiệm thêm nữa.

Chính bản thân Diệp Trạch Đào hiểu rõ, chỗ máu kia không dính lên người mình, mình cũng không tiếp xúc với người của Phương Siêu Cường. Căn bản không thể nhiễm bệnh được.

Lưu Mộng Y không quan tâm điều gì, liền nhào vào lòng Diệp Trạch Đào.

Tuy nhiên, hành động này của cô bị Hoàng Hân kéo lại.

- Để Trạch Đào thay quần áo trước đã.

Diệp Trạch Đào liền nhìn bộ quần áo mình đang mặc.

Hoàng Hân nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, vì sự an toàn của mọi người, con hãy thay quần áo đi rồi nói chuyện sau.

Bây giờ Diệp Trạch Đào đang mặc quần áo bệnh nhân, cũng muốn nhanh chóng thay quần áo nên vội tìm một căn phòng thay đồ.

Lúc này Sở Tuyên cũng như vậy, sớm đã có người mang quần áo đến.

Chồng của Trì Mỹ Ny đến cũng mang theo một bộ quần áo.

Thực ra, mọi người cũng muốn yên tâm mà thôi, chứ thay quần áo hay không cũng không có vấn đề gì.

Ba người đều rất buồn bực, lần đầu gặp mặt đã bị như vậy rồi, ai cũng không ngờ.

Trong bệnh viện lúc này có không ít người đến, người Lưu gia, người của Sở gia, còn có người nhà Trì Mỹ Ny. Tất cả mọi người đều đến đây.

Người của Sở gia đến là thư kí của Phó Thủ tướng. Đối với việc này, Sở gia cũng lo lắng, vị Thư kí này kéo Viện trưởng ra hỏi tỉ mỉ tình hình, trông có vẻ cũng rất lo lắng.

Hôm nay bất luận là vì Sở Tuyên cũng tốt, Diệp Trạch Đào cũng tốt. Do là lén lút gặp gỡ nên không mang theo bảo vệ, nên mới thành ra thế này.

Thay xong quần áo đi ra, Lưu Mộng Y liền nhào vào lòng Diệp Trạch Đào, ôm lấy Diệp Trạch Đào liền khóc lên.

Nếu không có người ngoài thì có lẽ Trịnh Tiểu Nhu cũng nhào tới rồi.

Mẹ cô bà Phương Mai Anh siết chặt tay cô, không cho cô tiến lên phía trước.

Trong trường hợp như vậy thì những hành động thân mật của Trịnh Tiểu Nhu là không thích hợp.

Nhìn dáng vẻ của hai cô gái, Diệp Trạch Đào nói với Lưu Mộng Y:

- Không phải tốt rồi sao, không có chuyện gì lớn cả.

Lúc này Triệu Hương Lăng cũng dẫn theo Tô Thiến Ảnh đến, nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới, Triệu Hương Lăng hỏi:

- Trạch Đào, có vấn đề gì không?

- Con không tiếp xúc với Phương Siêu Cường, trên người cũng không dính máu.

Triệu Hương Lăng liền khẽ gật đầu nói:

- Bố con nghe được chuyện này liền đến đây ngay, thật quá quắt, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy. Tôi phải hỏi người Phương gia bọn họ, con trai họ nhiễm bệnh, làm sao lại trách con được, không nói rõ thì việc này không xong đâu!

Triệu Hương Lăng bình thường cũng dịu dàng, không ngờ lúc này mặt tức giận, bộ dạng không thể bỏ qua.

Hoàng Hân cũng nói:

- Đúng đấy, ai cũng biết việc Phương Siêu Cường nhiễm bệnh là do tên đó làm loạn nên mới bị, vậy mà lại trách Trạch Đào, thật quá quắt rồi!

Chuyện này không cần nói đến người trong cuộc mà những quan chức ở thành phố cũng đều bất mãn. Tự làm mình mắc bệnh rồi lại làm loạn, nếu không can thiệp, không chừng mọi người đều bắt chước như vậy rồi!

Lúc này Điền Lâm Hỉ cũng đi đến, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng đó cũng hỏi:

- Trạch Đào, cậu không sao chứ?

Điền Lâm Hỉ gửi gắm rất nhiều ước mơ của mình vào Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào chính là người mà ông ta từng bước bồi dưỡng. Nhìn Diệp Trạch Đào trưởng thành từng ngày thì Điền Lâm Hỉ là người tự đắc nhất trong chuyện này. Không ngờ người của Phương gia lại muốn kiếm chuyện Diệp Trạch Đào. Điều này đã động đến lòng tự trọng của Điền Lâm Hỉ, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tức giận.

- Con và anh Sở đều không sao.

Điền Lâm Hỉ lúc này mới nhìn về phía Sở Tuyên nói:

- Đây không phải là việc bình thường, cũng không phải việc nhỏ!

Mặc dù Phó Thủ tướng không đến, mấy nhân vật cấp cao cũng không đến, nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, nếu Phương Quốc Quân không xử lí tốt thì chuyện này nghiêm trọng đấy. Lúc Điền Lâm Hỉ nhìn Sở Tuyên, trong lòng cũng xao động một chút, biết đây cũng là một cơ hội.

- Trạch Đào, hôm khác lại tụ họp chứ!

Sở Tuyên nhìn Diệp Trạch Đào nói.

Sau khi chuyện này xảy ra, cũng có tin tức bị lộ ra ngoài, phóng viên cũng đều có mặt bên ngoài bệnh viện. nếu cảnh sát không ngăn cản, có lẽ đã ồn ào ở trong đây rồi.

Diệp Trạch Đào cũng biết hôm nay không phải là lúc để nói chuyện, liền nói với Sở Tuyên:

- Được, hôm khác tôi mời anh Sở.

Sau khi hai người gật đầu thì Sở Tuyên đã cũng Thư kí của Phó Thủ tướng đi khỏi.

Điền Lâm Hỉ cũng vội chạy đến nhìn Diệp Trạch Đào, chỉ có ông ta mới thích hợp đến. Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác cũng không nên đến.

Gật đầu với Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:

- Cậu không sao là tốt, đi về trước đã, việc này phải náo loạn một lúc đấy!

Điền Lâm Hỉ cũng là một người dứt khoát, thấy Diệp Trạch Đào không sao, lúc nghĩ đến còn nhiều việc phải làm, ông ta liền quay người rời đi.

- Mẹ, mẹ nuôi, đừng ở đây nữa, có chuyện gì thì về nhà nói sau.

Diệp Trạch Đào nói với Hoàng Hân và Triệu Hương Lăng một câu, rồi mấy người phụ nữ cũng gật đầu.

Lúc này Trì Mỹ Ny có chút giật mình, là người thành phố, Triệu Hương Lăng, Phương Mai Anh mấy người này cô đều biết. Hoàn toàn không ngờ sau khi xảy ra chuyện như vậy mà lại ảnh hưởng đến mấy người này.

Lúc xảy ra chuyện, cô sợ đến mức tiểu ra quần. sau khi thay quần áo chồng mang đến đã lấy lại tinh thần rồi. Nghĩ đến lúc xảy ra chuyện, Trì Mỹ Ny nghĩ mà sợ, thật sự không biết chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào.

Trì Mỹ Ny vốn rất hăng hái với việc mình trở thành Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy. Hôm nay sau khi thấy chuyện này, cô mới phát hiện, mình suy nghĩ quá đơn giản rồi. Việc tranh đấu này rất kinh khủng, nếu không chú ý, làm không tốt thì bản thân cô cũng sẽ tan xương nát thịt.

- Trạch Đào, tôi đi trước đây!

Biết việc như vậy căn bản không liên quan đến cô, nên cô nhìn Diệp Trạch Đào nói một câu.

Diệp Trạch Đào cũng khách sáo, vội nói:

- Trưởng ban Trì, tôi tiễn cô.

Vội vàng khoát khoát tay, Trì Mỹ Ny nói:

- Không cần, không cần, chồng tôi đưa tôi về là được rồi.

Trước mặt vợ của mấy nhân vật lớn, Trì Mỹ Ny nào dám để Diệp Trạch Đào tiễn.

Rồi nói với vợ của mấy nhân vật lớn vài câu, Trì Mỹ Ny liền nhanh chống ra về.

Sau khi mọi người đã đi hết, Diệp Trạch Đào mới cùng mấy người tới thăm mình rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Phương Mai Anh và Triệu Hương Lăng nói chuyện phiếm một lát, cũng vội ra về. Lúc về đến Lưu gia, mọi thứ bỗng yên tĩnh trở lại.

- Anh thật sự không sao chứ?

Lưu Mộng Y kéo Diệp Trạch Đào đến xem xét cẩn thận một hồi mới hỏi một câu.

- Nhân cơ hội anh quay về huyện, có thể quan sát một đợt.

Diệp Trạch Đào cười rồi nói một câu.

Đánh một cái vào tay Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:

- Quan sát cái gì hả, em không sợ!

Hoàng Hân không nghe nổi nữa, ở một bên cũng có chút xấu hổ.

Đúng lúc này, Lưu Đống Lưu gọi điện thoại tới, Diệp Trạch Đào nghe điện thoại, sau đó hỏi tỉ mỉ những chuyện đã trải qua, hỏi xong liền nói:

- Trạch Đào, quá quắt lắm rồi, thật chẳng ra làm sao, lần này bất luận thế nào Phương Quốc Quân cũng phải có câu trả lời thỏa đáng!

Vừa nói chuyện điện thoại với Lưu Đống Lưu xong, Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác cũng gọi điện thoại đến.

Lúc kể lại với mọi người chuyện đã xảy ra, mấy người đều hỏi tỉ mỉ về tình hình của Sở Tuyên, cảm giác họ rất quan tâm tới việc Sở Tuyên có dính líu đến chuyện này.

Nghe điện thoại xong, Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng. Việc này cũng trách tên Phương Siêu Cường quá ngu xuẩn. vốn Trịnh Thành Trung cũng đang tìm thời cơ chiến đấu, bây giờ thì tốt rồi. Phương Siêu Cường làm chuyện này, làm cho Phó Thủ tướng Sở cũng bị cuốn vào. Lần này Phương Quốc Quân thực sự sẽ xảy ra chuyện rồi.

Diệp Trạch Đào ở đây nghĩ đến hậu quả của sự việc, về bên phía nhà Phương Quốc Quân, thì Phương Quốc Quân ngồi đó nửa ngày không nói một câu. Nếu là Diệp Trạch Đào thì ông ta cũng không quá lo lắng, nhưng cách làm của con trai hôm nay lại làm ra chuyện lớn rồi, lại cuốn cả Sở Vệ Tề vào. Vừa nảy ông ta đã gọi điện thoại cho Sở Vệ Tề.

Sở Vệ Tề không nói gì, biểu hiện rất khách sáo. Nhưng Phương Quốc Quân lại nghe được, trong lòng Sở Vệ Tề đang cố gắng nén cơn giận lại đấy.

Nghĩ đến việc Sở Tuyên là đứa con thật vất vả mà Sở Vệ Tề mới nhận lại được, đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy. Thiếu chút nữa là giết chết con trai của Sở Vệ Tề rồi, Phương Quốc Quân thật sự muốn đánh cho con trai mình một trận.

Con người ta không chịu thua kém như vậy. Sao con mình lại toàn gây phiền toái cho mình thế chứ?

Lần đầu tiên Phương Quốc Quân cảm thấy mình rất mệt, mệt tới mức không muốn làm gì hết, ông thấy mình mất đi động lực.

- Bí thư, bây giờ Phương Siêu Cường được đưa đến trung tâm phục hồi, có người phụ trách đến trông nom, sẽ không chạy ra ngoài được nữa đâu.

Thư ký báo cáo cẩn thận lên trên.

Thực ra hai đứa con trai đều được đưa đến trung tâm phục hồi rồi, không ngờ đứa con trai thứ hai lại lén chạy ra ngoài, càng thật không ngờ nó nhìn thấy Diệp Trạch Đào ở phòng trà, nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Bây giờ không phải là lúc lo việc của con trai, lực lượng của mấy bên đã đang hội tụ lại rồi, nếu không giải quyết, thì Phương Quốc Quân biết mình đang đối mặt một chuyện rất lớn.

Phương Quốc Quân càng biết rõ, sau khi xảy ra chuyện này, lúc thấy lực lượng phía sau của Diệp Trạch Đào và Sở Tuyên, cùng mấy bên liên kết lại với nhau thì thật sự làm người ta kinh ngạc. Lúc trước người ủng hộ mình cũng phải băn khoăn.

Chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy?

Phương Quốc Quân rất không cam lòng!