Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 841: Khí phách.





Lần này gặp lại Bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào phát hiện Bí thư Hạo Vũ đã già hơn nhiều. Trước kia chắc hẳn đã từng nhuộm qua tóc, dường như bây giờ không nhuộm tóc, cả đầu bạc trắng cả.
Làm lãnh đạo quả là không đơn giản.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Bí thư Hạo Vũ, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút xúc động.
Nghĩ tới việc một quốc gia lớn như vậy rất cần đến những người lãnh đạo như bọn họ trèo lái, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới không ít chuyện.
Hiện giờ có rất nhiều lời đồn bất mãn về Trung Quốc, Cũng có một số người hy vọng Trung Quốc sẽ loạn lên. Sau đó học một số quốc gia Tư bản chủ nghĩa bên ngoài. Trước kia Diệp Trạch Đào không hề để tâm đến nhiều chuyện như vậy. Từ sau khi đảm nhận chức Cán bộ lãnh đạo, tư duy của Diệp Trạch Đào mới được mở ra hoàn toàn. Có thể suy nghĩ mọi chuyện một cách chu đáo hơn. Loạn cũng được, không loạn cũng được, cuối cùng xui xẻo nhất vẫn là tầng lớp nhân dân.
Nhân dân cũng không suy nghĩ nhiều, suy nghĩ duy nhất của bọn họ là làm sao để sống được bình yên, vui vẻ. Nếu như một xã hội phát triển không ổn định, người chịu thiệt thì vẫn là nhân dân mà thôi.
Làm cán bộ lãnh đạo là làm gì chứ. Không ngoài việc là làm tốt công việc, nỗ lực tạo lập ra một xã hội hòa bình, ổn định!
Cũng không có thay đổi biểu hiện gì quá lớn, Diệp Trạch Đào đứng ở đó suy nghĩ không ít chuyện. Từ bây giờ trở đi trong lòng của Diệp Trạch Đào, Bí thư Hạo Vũ không chỉ là một người lãnh đạo mà còn là một trưởng bối, một trưởng bối bảo đảm an toàn cho gia đình.
Diệp Trạch Đào không ngờ bản thân mình lại có những suy nghĩ như vậy.
Trước tiên cùng Trịnh Thành Trung bắt tay, Bí thư Hạo Vũ cười nói:
- Đồng chí Thành Trung đến rồi.
Lý luận của bản thân hai người không khác nhau cho lắm, Diệp Trạch Đào cũng đã nhìn ra giữa hai người có sự phối hợp hết sức ăn ý.
- Bí thư, tôi đã đưa Diệp Trạch Đào đến rồi.
Trịnh Thành Trung ở trước mặt Bí thư Hạo Vũ cũng không có quá nhiều băn khoăn, trực tiếp chỉ vào Diệp Trạch Đào.
Suy nghĩ trong Diệp Trạch Đào có rất nhiều thay đổi. Hắn đã không còn câu nệ như xưa, tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Bí thư Hạo Vũ nhìn sang Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Lúc này Bí thư Hạo Vũ cũng nhận ra sự thay đổi của Diệp Trạch Đào, có chút kỳ lạ nhìn sang Diệp Trạch Đào.
Khi Trịnh Thành Trung quay đầu nhìn lại cũng có chút sững sờ, ông ta phát hiện khí chất của Diệp Trạch Đào đã có rất nhiều thay đổi. Trong mắt của Trịnh Thành Trung, địa vị lúc này của Diệp Trạch Đào thậm chí đã ngang hàng với bọn họ.
Cảm giác này rất đặc biệt, khi Trịnh Thành Trung muốn nói điều gì đó, nhưng lại cứ như thế nhìn Diệp Trạch Đào.
- Chào thủ trưởng!

Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính.
Diệp Trạch Đào không hề biết những thay đổi như vậy đã làm cho hai nhân vật lớn này có cảm giác kì lạ, tỏ ra một dáng vẻ cung kính của một Phó chủ tịch thành phố.
Bí thư Hạo Vũ cười ha ha nhìn sang phía Trịnh Thành Trung:
- Nhìn xem, đồng chí Tiểu Diệp vẫn luôn có được tinh thần như vậy.
Ông ta thật sự không biết phải hình dung Diệp Trạch Đào như thế nào mới được, chỉ có thể dùng hai từ “Tinh thần” để hình dung.
Trịnh Thành Trung cũng cười nói:
- Những thanh niên trẻ tuổi là như vậy!
Khi nhìn qua Diệp Trạch Đào, những cảm giác vừa rồi bắt đầu mất đi, điều đó khiến cho Trịnh Thành Trung có một cảm giác như vừa nhìn sai gì đó.
Lúc này Diệp Trạch Đào tỏ ra rất lo lắng, trên mặt cũng không tỏ ra có quá nhiều thay đổi, mà lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.
- Ngồi đi, mọi người đều ngồi xuống đi.
Sau khi Trịnh Thành Trung dùng ánh mắt báo hiệu một chút. Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào ngồi xuống, nhưng ngồi thẳng tắp không có vẻ như ngồi trên ghế sô pha, nói gì thì hai người cũng là những nhân vật lớn, trước mặt bọn họ vẫn cần phải tỏ ra biểu hiện cung kính cần thiết.
- Ông Trịnh, đợi chút nữa đồng chí Minh Bang cũng sẽ tới. Chúng ta cùng nói chuyện.
Trên khuôn mặt của Trịnh Thành Trung liền lộ ra một biểu hiện đặc biệt.
Bí thư Hạo Vũ là người tinh thông, trong chốc lát đã thấy được biểu hiện thay đổi của Trịnh Thành Trung, khẽ mỉm cười hỏi:
- Làm sao vậy?
Trịnh Thành Trung cười đáp:
- Lúc đến đây vừa trùng hợp đụng phải ông Phùng, khi gặp thì tôi mới biết lần trước Diệp Trạch Đào đã từng cứu ông Phùng.
Bí thư Hạo Vũ sửng sốt liền nhìn sang Diệp Trạch Đào, nhìn thấy ánh mắt của Bí thư Hạo Vũ nhìn sang Diệp Trạch Đào chỉ biết mỉm cười.
Trịnh Thành Trung nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Ý của Trịnh Thành Trung là muốn kể lại chuyện này cho Bí thư Hạo Vũ biết, Diệp Trạch Đào chỉ còn cách kể lại chuyện đã xảy ra cho Bí thư Hạo Vũ nghe một lần.
Bí thư Hạo Vũ rất chăm chú nghe không hề làm gián đoạn lời nói của Diệp Trạch Đào, khi nghe biểu hiện cũng có không ít thay đổi.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng phát hiện trong ánh mắt của Bí thư Trịnh lóe sáng lên một cái.
Sau khi nghe xong, Bí thư Hạo Vũ nhìn sang Trịnh Thành Trung nói:
- Thú vị, thật là thú vị!
- Đúng vậy, buổi tiệc sinh nhật của ông Phùng muốn tôi nhất định phải dẫn theo Diệp Trạch Đào đến tham dự.
Diệp Trạch Đào nghe tới đây mới hiểu ra, Trịnh Thành Trung muốn thông qua chuyện này, nói với Bí thư Hạo Vũ mình đã nhận được lời mời tham dự sinh nhật của ông Phùng.
Đừng xem thường cuộc đối thoại của cấp trên, nếu để ý vào những lời đối thoại này, nội dung bao hàm trong đó rất nhiều.
Chỉ là những lời đối thoại đơn giản như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào tin rằng, chỉ cần mình nghiêm túc suy nghĩ thì trong những lời nói đó bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Bí thư Hạo Vũ mỉm cười nói:
- Đây là chuyện tốt, tôi cũng phải đi.
Diệp Trạch Đào chỉ nghe chứ không dám chen vào nói, hắn hiểu rằng chuyện của cấp trên, khi mà mình chưa biết rõ tình hình thì không nên tùy tiện chen vào nói.
Đương nhiên, cho dù Diệp Trạch Đào có suy đoán được một chút, thì hắn cũng không để lộ ra. Lúc này Diệp Trạch Đào chỉ có thể vờ như nghe không hiểu.
Lời nói giữa các lãnh đạo cấp trên có thể nói ở trước mặt hắn, bên trong đó đã bao hàm một ý nghĩa tin tưởng rồi.
Khi nghĩ đến việc mình đã có được niềm tin từ phía Bí thư Hạo Vũ. Trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui mừng.
- Tiểu Diệp, công việc thí điểm ở huyện các cậu tôi vẫn luôn quan tâm. Các cậu làm rất tốt.
Trước tiên Bí thư Hạo Vũ nhấn mạnh công việc của Diệp Trạch Đào, làm cho hắn có chút hưng phấn.
- Thủ trưởng, đây là việc tôi nên làm.
Lúc này Bí thư Hạo Vũ nhìn sang phía Trịnh Thành Trung nói:

- Làm thành công một chuyện cũng cần rất nhiều sự giúp đỡ. Nói thật lòng ở những chuyện như thế này chúng tôi những lão già này đã cư xử không được tốt lắm.
Diệp Trạch Đào vừa nghe xong thì đã vội nói:
- Trung ương đã có sự ủng hộ rất lớn với chúng tôi, đã có rất nhiều chính sách ủng hộ, công việc của chúng tôi đã dễ dàng hơn nhiều.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi mà, dù sao cũng cần phải rèn luyện một chút mới được.
Bí thư Hạo Vũ lại quay mặt sang nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, nói thật lòng áp lực của cậu không nhỏ, cậu có cần sự giúp đỡ gì ở trung ương không?
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào sẽ không nói người ở cấp trên chưa làm hết trách nhiệm, chỉ có thể nói:
- Thủ trưởng, suy nghĩ hiện giờ của tôi là cần phải triển khai công việc thật tốt. Trung ương ủng hộ nhiều như vậy, nếu như chúng tôi còn không cố gắng thì coi như đã có lỗi với cấp trên rồi.
Cười ha ha, khi nhìn sang Trịnh Thành Trung, Bí thư Hạo Vũ mỉm cười nói:
- Đã nhìn thấy chưa? Đồng chí Tiểu Diệp của chúng ta đã có suy nghĩ rồi.
Từ trong những chuyện xảy ra ở tỉnh Tây Giang, Bí thư Hạo Vũ cũng có cái nhìn nhận đối với cách giải quyết của Diệp Trạch Đào, mỉm cười nhìn sang Diệp Trạch Đào.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Trung ương đưa chính sách xuống, còn về việc nên vận hành công việc như thế nào thì còn phải xem hành động cụ thể của bọn họ. Nếu với lượng công việc như vậy mà cũng không thể đảm đương, thì bọn họ không xứng đáng với chức vụ của mình rồi.
Nói rõ rằng đây là công việc mà Diệp Trạch Đào bọn họ nên làm. Thật ra, Trịnh Thành Trung cũng chỉ là nói thế thôi.
Bí thư Hạo Vũ là người biết được mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, thành ra Hạo Vũ cũng chỉ có thể nói Diệp Trạch Đào như vậy. Nói như vậy cũng có nghĩ là đã không coi Bí thư Hạo Vũ là người ngoài, càng có được sự tán thưởng của Bí thư Hạo Vũ.
Hạo Vũ nhìn Trịnh Thành Trung, rồi lại nhìn sang Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thành Trung, người một nhà không nói hai lời, có chuyện gì cần giúp đỡ nhất định phải giúp đỡ đấy.
Có thể nghe ra, bí thư Hạo Vũ cũng có ý chọc ghẹo, Diệp Trạch Đào trộm nhìn sang phía Trịnh Thành Trung.
Bí thư Hạo Vũ cũng không coi Trịnh Thành Trung là người ngoài.
Trịnh Thành Trung lại không hề để ý, mỉm cười nói:
- Thành phố dự định sẽ đưa ra một chính sách mới, để cùng với huyện Lục Thương hình thành khu hợp tác kinh tế.
Nhân cơ hội này Trịnh Thành Trung liền nói ra chuyện như vậy.
Vốn dĩ thì chuyện này đã được bàn bạc rồi, bí thư Hạo Vũ mỉm cười nói:

- Đây là điều nên làm mà.
Trịnh Thành Trung nói:
- Việc phát triển sản nghiệp dân tộc không phải là chuyện của một địa phương mà là chuyện lớn của toàn dân tộc. Chúng ta cần phải tập hợp sức mạnh của toàn quốc thì mới có thể làm tốt chuyện này. Từ tình hình hiện nay của huyện Lục Thương có thể thấy, việc trung ương quyết định phát triển sản nghiệp dân tộc là đúng đắn. Ngoại quốc càng phản đối, thì càng cho chúng ta thấy tính đúng đắn trong quyết sách của chúng ta. Vì sao bọn họ lại phản đối? Còn không phải là lo lắng Trung Quốc sẽ phát triển lớn mạnh, Hiện tại chúng ta không cần quan tâm tới suy nghĩ người khác.
Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:
- Suy nghĩ này rất hay, có thể hình thành ảnh hưởng qua lại, kết hợp một số ưu thế giữa thành phố và huyện Lục Thương lại. Như thế mà nói thì sự phát triển của huyện Lục Thương sẽ được thúc đẩy lớn, đây là một chuyện tốt, hy vọng thành phố sẽ đầu tư nhiều hơn vào việc này.
- Huyện Lục Thương đã phát triển hơn, ưu thế của chính sách đã được thể hiện rõ ràng. Có được những ưu thế từ chính sách, hiện tại đất ở nơi đó đang nóng lên, tôi vẫn lo lắng một số vấn đề không cần thiết.
- Gần đây trung ương có triển khai hội nghị là để tiến hành một số điều chỉnh ở mặt này, việc sắp đặt chiến lược của chúng ta đã đến lúc không chỉnh sửa không được rồi.
Hai người liền nói những câu như vậy, Bí thư Hạo Vũ nhìn sang phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, cậu có suy nghĩ như thế nào với việc này?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Chúng ta cũng có bom nguyên tử. Ai sợ ai chứ!
Bí thư Hạo Vũ và Trịnh Thành Trung hai người cùng cười và nhìn nhau, Bí thư Hạo Vũ nói:
- Thấy không, đồng chí Tiểu Diệp còn có khí phách hơn cả chúng ta.
Trong khi nói chuyện, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên ti vi bước vội vào.
Lúc này Bí thư Hạo Vũ đứng lên nghênh tiếp.
Khi nhìn thất Trịnh Thành Trung cũng đứng lên, Diệp Trạch Đào cũng đứng lên theo.
- Minh Bang đã đến rồi!
Bí thư Hạo Vũ đưa tay ra nắm chặt lấy tay đối phương.
Phùng Minh Bang!
Diệp Trạch Đào đã nhận ra, đây chính là con trai của ông Phùng, Phó chủ tịch Phùng Minh Bang.
Mình đã từng cứu bố của ông ta!
Khi Diệp Trạch Đào nghĩ tới đây trong lòng thầm than một tiếng, đây là vận may của mình rồi!