Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 69: Chung Thủ Phú đã đến





Ở lại Âm Lương Thiến hai ngày, xem Lý Vĩnh Minh chỉ bảo cho dân làng cách gieo trồng cỏ linh chi. Diệp Trạch thấy không giúp gì được nên một mình trở lại xã.
Diệp Trạch Đào cũng biết mình chính là người dẫn đường. Sau khi chỉ dẫn cho mọi người xong. Cụ thể phát triển theo hướng nào còn phải dựa vào kết quả thí nghiệm lần này.
Vừa về xã một lúc, hắn liền cảm thấy không khí trong xã không được bình thường.
- Phó chủ tịch huyện Chung vừa mới đến.
Phương Di Mai khẽ nói.
Đang nói chuyện thì thấy Lâm Dân Thư và Ôn Phương cùng với Chung Thủ Phú đi kiểm tra các trường trung học về.
Diệp Trạch Đào cũng đành đi tiếp.
Thấy Diệp Trạch Đào đã về, ánh mắt Chung Thủ Phú lộ rõ sự u ám, cũng không thèm bắt tay Diệp Trạch Đào.
- Phó chủ tịch huyện Chung đến rồi đấy ạ?
Diệp Trạch Đào vẫn cứ chào hỏi.
Hừ một tiếng, Chung Thủ Phú nói:
- Việc xây trường trung học là chuyện đại sự, không chăm lo cho công tác xây dựng, cứ chạy đi đâu thế.
- Việc ở thôn cũng là việc lớn!
Dù sao mình và lão ta cũng không ưu nhau. Mình đã giữ lễ độ với lão, lão còn muốn khiêu khích. Diệp Trạch Đào đốp chát lại một câu.
Không nghĩ rằng Diệp Trạch Đào dám cãi lại mình, ánh mắt Chung Thủ Phú liền phát ra một tia lạnh người, gã trầm giọng nói:
- Bí thư Lâm, đấy có phải là cán bộ của xã anh không?
Lâm Dân Thư vốn không ưa gì Diệp Trạch Đào.Thấy Chung Thủ Phú cũng không ưa gì hắn, trong lòng vui sướng, liền lớn tiếng nói với Diệp Trạch Đào:
- Làm trò gì đấy? Có còn biết trên biết dưới không vậy?

Hóa ra lần này đến là để bới móc xỉa xói mình đây mà!
Đó là cảm giác của Diệp Trạch Đào. Nếu đã như vậy, chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện thôi, mình việc gì phải giữ thể diện cho gã.
- Thưa các vị lãnh đạo, Bí thư Cao còn đang chờ tôi báo cáo việc xây dựng trường trung học. Tôi phải đi gọi điện. Các vị thông cảm cho.
Nói xong, Diệp Trạch Đào liền quay người bước vào văn phòng.
- Các anh xem xem, xem đấy, hắn dám lấy Bí thư Cao ra dọa tôi.
Chung Thủ Phú lớn tiếng nói.
Ôn Phương đành can:
- Hắn trẻ người non dạ, Phó chủ tịch huyện Chung đừng so đo với hắn làm gì.
Chunng Thủ Phú liếc nhìn Lâm Dân Thư nói:
- Dân Thư à, đôi khi vì buông lỏng chức trách, nhiệm vụ, nương tay cho cán bộ. Lãnh đạo mà mềm yếu, tự nhiên sẽ khiến cho đám kiêu binh nổi loạn. Việc này không thể chấp nhận được!
- Xin Phó chủ tịch huyện Chung cứ yên tâm. Xã Xuân Trúc sẽ làm ngài hài lòng.
Nét mặt Ôn Phương lộ vẻ lo lắng. Dù sao Chung Thủ Phú cũng là Phó chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào đắc tội với gã. Đây là một việc hệ trọng. Gã muốn động đến Diệp Trạch Đào. Liệu có phải muốn mượn chuyện này để chỉnh lại Diệp Trạch Đào không đây?
Ôn Phương lo âu. Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ đến chuyện này. Hôm nay hắn hoàn toàn không nể mặt Chung Thủ Phú. Dù có nói thế nào thì gã cũng đường đường là một Phó chủ tịch huyện. Đến như Cao Chấn Sơn cũng còn phải nể mặt. Nếu thế, Lâm Dân Thư chắc chắn sẽ nhân dịp này để chỉnh đốn mình.
Chẳng còn cách nào! Chung Thủ Phú chắc chắn sẽ mượn chuyện để gây sự với mình. Lần này không làm gì được mình, lần sau thế nào cũng sẽ gây chuyện với mình.
Suy nghĩ một hồi lâu. Diệp Trạch Đào biết, cứ dựa vào tình hình hiện tại mà muốn đối đầu với Chung Thủ Phú. Cần phải kéo thêm vài người nữa đứng về phía mình thì mới ổn.
Suy nghĩ của Cao Chấn Sơn hẳn đã rõ rồi, tạm thời ông ta sẽ không can thiệp tới chuyện xảy ra ở xã Xuân Trúc. Khi không nắm rõ tình hình giữa mình và kẻ đứng sau Lâm Dân Thư, Cao Chấn Sơn tuyệt đối sẽ không ra tay.
Cao Chấn Sơn không ra tay, không có nghĩa là gã không nắm rõ việc Lâm Dân Thư mượn chuyện để đá đá với minh. Lần này Lâm Dân Thư có Chung Thủ Phú ủng hộ, Lâm Dân Thư chắc chắn sẽ đả kích mình. Chuyện tranh đấu lần này nhất định sẽ rất ác liệt.

Liệu mình có khả năng trụ vững hay không?
Nếu hai bên khai chiến kịch liệt, chỉ dựa vào bản thân mình thôi nhất định sẽ không thể đấu lại được một Phó chủ tịch huyện và thêm một Bí thư đảng ủy xã. Đến lúc đó nhất định phải tìm đến viện binh.
Thở dài một tiếng, vẫn thấy như mình đang diễn xiếc trên dây. Người khác nghĩ mình có người hậu thuẫn, chỉ có mình biết rõ mình như thế nào. Đều đang dựa thế mà đấu thôi. Cái thế lực nhìn không thấy, sờ không tới vốn là chính mình. Tất cả mới chỉ là lời đồn thổi. Chính mình cũng không xác định được rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng muốn phản kích mình.
Nghĩ đến bọn Ninh Quân, Diệp Trạch Đào lắc đầu. Từ tình hình trước mắt, mình chưa từng thể hiện việc mình đánh giá cao giá trị của những việc bọn họ đã làm trước đây, vì thế bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không ra tay giúp đỡ. Cùng lắm là sau khi mình thất bại rồi bọn họ mới đưa tay ra giúp. Nếu quả thực như vậy thì thật là không có tình người.
Khi nghĩ đến Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào có cảm giác gia thế của cô ta chắc chắn sẽ giúp được hắn. Nhưng với bản tính kiêu ngạo, hắn không muốn vì chuyện này mà phải nhờ đến một cô gái.
Giang Thuận Chương thì sao nhỉ?
Diệp Trạch Đào lại lắc đầu. Người này thực sự rất có thế lực. Có thể giúp được mình nhưng không thể để ông ta biết chuyện tranh đấu của mình ở xã. Có khi sự việc sẽ không còn theo ý mình nữa.
Không còn cách nào nữa sao?
Khẽ gõ nhẹ tay lên bàn, Diệp Trạch Đào đã nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Thực ra, việc Diệp Trạch Đào xung đột với Chung Thủ Phú đã sớm bị bọn Phương Di Mai nhìn thấy. Mọi người đều thấy hắn đi vào phòng sau đó ngồi trầm tư suy nghĩ. Ai nấy đều không dám nói gì.
Trong lòng Phương Di Mai nghĩ rằng tình huống lần này thật nguy hiểm, nên cũng lo lắng không yên. Xem ra Diệp Trạch Đào khó qua ải lần này.
Châm một điếu thuốc, hút một hơi, Diệp Trạch Đào cười khổ một tiếng. Trong lòng hắn nghĩ, xem ra phải dùng đến cái máy quay phim kia rồi!
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào không định dùng đến thủ đoạn này. Nhưng sự việc đã phát triển đến mức này rồi, nếu không dùng đến thủ đoạn thì thực sự rất khó qua ải này.
Tới giờ tan tầm, mọi người trong phòng làm việc đều lần lượt đi ra.
Phương Di Mai ở lại sau cùng. Cô bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Chủ tịch Diệp, không sao chứ?
Thấy Phương Di Mai lo lắng, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Có chuyện gì vậy?
Phương Di Mai liền cười nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi đi trước nhé.
Thấy mọi người đều đã về hết, Diệp Trạch Đào lấy cái máy quay phim để ở trong két sắt ra. Sau đó, bỏ vào trong túi văn kiện rồi đi vào phòng Lâm Dân Thư.
Hắn có chìa khóa phòng của Lâm Dân Thư. Sau khi mở cửa ra, Diệp Trạch Đào liền đặt chiếc túi văn kiện lên bàn. Hắn không để lại lời gì ngoài món đồ đó. Lúc này dọa Lâm Dân Thư một chút cũng tốt.
Đóng cửa lại, Diệp Trạch Đào chậm rãi rời khỏi phòng.
Bữa trưa, Lâm Dân Thư cùng đi ăn với Chung Thủ Phú. Hai người uống chút rượu để trên bàn. Lâm Dân Thư nhận ra rằng Chung Thủ Phú lần này đến đây chính là lúc để tính sổ với Diệp Trạch Đào.Tâm trạng rất vui vẻ, gã không ngừng tỏ thái độ với Chung Thủ Phú. Lần nầy nhất định phải trừng trị tên Diệp Trạch Đào.
Chung Thủ Phú từ trước tới giờ vẫn giữ giọng điệu đó. Trải qua nhiều ngày như vậy, trong xã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật khó để có được cơ hội nhàn rỗi như thế này. Gã đương nhiên phải có khẩu khí rồi.
Lúc đầu Chung Thủ Phú còn tưởng chỉ một mình Phó chủ tịch huyện là mình đã có thể áp chế Diệp Trạch Đào. Gã không ngờ Diệp Trạch Đào dám không nể mặt mình ngay trước mặt lãnh đạo xã. Lúc đấy thiếu chút nữa là giận đến mức ngất ra đấy. Cũng may sau nhiều năm làm lãnh đạo, công phu dưỡng khí của gã vẫn còn, nên đã nén được cơn tức giận xuống.
Chung Thủ Phú đương nhiên cũng biết lần này mình gây áp lực với Diệp Trạch Đào sẽ khiến mọi người chê cười. Đường đường một Phó chủ tịch huyện mà phải chạy xuống xã để chỉnh đốn một cán bộ. Việc này nếu đồn ra ngoài nhất định sẽ gây bất lợi cho gã.
Gã cũng đã tính toán việc này khá kỹ. Khi biết Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào có mâu thuẫn với nhau, gã đã có ý định mượn Lâm Dân Thư để trừng trị Diệp Trạch Đào. Lần này đến đây, chẳng qua là biểu lộ cho Lâm Dân Thư biết ý tứ.
Hai người rất hợp ý nhau. Rượu trên bàn đã uống không ít.
Dẫn Chung Thủ Phú vào nhà khách trên trong trụ sở xã xong, Lâm Dân Thư liền bước về phòng của mình.
Trong phòng làm việc có một chiếc giường. Có thể nằm đó nghỉ tạm một lúc.
Vừa mở cửa bước vào, Lâm Dân Thư có cảm giác bước chân mình hơi lảo đảo, liền ngồi lên chiếc ghế sô pha.
Ngồi trên ghế, Lâm Dân Thư đảo mắt nhìn quanh mọi vật trong phòng.
Lâm Dân Thư vốn rất cẩn thận với từng chi tiến nhỏ. Mỗi thứ đồ vật trong phòng, gã đều không muốn người khác động vào. Vì vậy vật nào để ở đâu, gã đều nắm rất rõ.
Cho dù là đã có chút men say, Lâm Dân Thư vẫn nhận ra sự khác biệt trên chiếc bàn hàng ngày.
Cái gì kia nhỉ?
Lâm Dân Thư suy nghĩ một chút rồi loạng choạng đứng dậy.

Rượu uống hơi nhiều nên bước đi lảo đảo không vững.
Đặt mông ngồi xuống chiếc ghế của lão Trương.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Dân Thư liền thấy cái gói to trên chiếc bàn.
Máy quay phim à?
Thấy cái túi văn kiện kia chính là túi văn phòng thường sử dụng.
Nhớ lại mình đã khóa cửa sau khi ra khỏi phòng. Phòng này chỉ có Diệp Trạch Đào có chìa khóa. Lâm Dân Thư liền biết ngay thứ này chắc chắn là do Diệp Trạch Đào để lại.
Khi nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào bất ngờ tặng mình chiếc máy quay phim, Lâm Dân Thư liền mỉm cười. Không ngờ Diệp Trạch Đào lại hối lộ mình.
Hắn cho rằng hối lộ chiếc máy quay phim này thì mình sẽ bỏ qua cho hắn ư?
Nực cười!
Cầm chiếc máy quay phim lên, cảm giác chếnh choáng dường như đã giảm bớt. Trong lòng gã khấp khởi mừng. Có thể giao cái máy này cho Ủy ban Kỷ luật. Nếu Ủy ban Kỷ luật có thứ này, Diệp Trạch Đào chắc chắn sẽ bị kết tội hối lộ!
Muốn đấu với ta sao!
Nét mặt Lâm Dân Thư lộ vẻ tươi cười.
Nghịch nghịc chiếc máy quay phim, Lâm Dân Thư liền nhớ tới chiếc máy mình làm rơi.
Hình như chiếc máy này cùng loại với chiếc mình làm rơi?
Lâm Dân Thư liền phát hiện ra hai chiếc máy quá giống nhau.
Nhìn ra ngoài một lúc, Lâm Dân Thư lại cảm giác thấy cơn chếnh choáng dâng lên. Nhét cái máy vào túi văn kiện, gã đã có dự định sẵn. Có thể mượn chiếc máy này để chỉnh tên Diệp Trạch Đào. Chiếc máy này chắc chắn không được phép nhận, đem máy giao cho Ủy ban Kỷ luật huyện thì hơn. Lần này sẽ cho Diệp Trạch Đào thấy mình không phải tay vừa. Hối lộ mình là hắn xong đời rồi!
Mặc dù không bắt được tận tay. Nhưng khi giao cái này đi, ít nhất ấn tượng của Ủy ban Kỷ luật đối với Diệp Trạch Đào sẽ không còn tốt nữa.
Ngồi một lúc, Lâm Dân Thư loạng choạng đứng lên rồi ra ngả mình xuống chiếc giường.