Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 599: Ý nghĩ viển vông của Bí thư Diệp





Từ thành phố về, Diệp Trạch Đào lập tức chủ trì mở cuộc họp hội nghị thường vụ, trong cuộc họp chủ yếu là học tập tinh thần làm việc của Bí thư Thành ủy Thi Minh Cương ở trong mở cuộc họp Thành ủy lần này, nội dung trọng tâm chính là đoàn kết một lòng, thúc đẩy phát triển kinh tế thành phố Kênh Dương.
Lần này bộ máy Thành ủy tiến hành điều tiết, điều đến một Phó Bí thư mới, bố cục trong thành phố cũng thay đổi một cách khéo léo. Thi Minh Cương sau khi rời khỏi cơ quan lãnh đạo tỉnh, liền triệu tập lãnh đạo chủ chốt các huyện mở hội nghị, giảng giải về việc đoàn kết và phát triển.
Diệp Trạch Đào là bí thư huyện ủy, đương nhiên phải theo kịp công việc trọng tâm của Thành ủy, trở về liền lập tức mở cuộc họp này.
Hội nghị diễn ra một lúc, Diệp Trạch Đào nhìn các ủy viên thường vụ đang ngồi đó, nói:
- Bài diễn thuyết của bí thư Thi đã dẫn đường cho chúng ta, đó chính là phải nhanh chóng phát triển kinh tế toàn thành phố. Trong chuyện này, huyện Lục Thương chúng ta tuyệt đối không thể xếp sau các huyện khác, chúng ta cũng nên có phương pháp làm việc của riêng chúng ta.
Các ủy viên thường vụ lẳng lặng lắng nghe, ai cũng không nghĩ ra được Diệp Trạch Đào muốn làm gì, những cuộc họp như thế cũng đã diễn ra khá nhiều, lúc trở về cũng là truyền đạt một chút về tinh thần học tập, cuối cùng nên làm gì thì làm cái đó.
Nhìn mọi người, Diệp Trạch Đào nói:
- Khu kinh tế mới của huyện chúng ta vẫn chưa đạt được đến sự phát triển trọn vẹn, đây là một sự lãng phí, lần này sau khi bộ máy của khu kinh tế mới tiến hành điều chỉnh, nên tăng thêm lực lượng phát triển. Tôi có một ý tưởng, mọi người thảo luận trước một chút. Đó là khiến huyện chúng ta thành một nơi sáng tạo ra thương hiệu dân tộc. Chúng ta phải dốc hết sức lực giúp đỡ một số xí nghiệp dân tộc có thực lực nhất định trong nước ở huyện Lục Thương.
Diệp Trạch Đào nói lời này, không ít ủy viên thường vụ liền nhíu mày, ý nghĩ của Diệp Trách Đào này cũng quá viển vông rồi, huyện Lục Thương là nơi như thế nào, đừng nói là phát triển tới mức như Diệp Trạch Đào nói, thu hút đầu tư cũng là một cái vấn đề.
Lôi Diên Tùng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào này nóng lòng muốn tạo ra thành tích!
Lần này sau khi Niếp Tiểu Vĩ có hai nguồn trợ lực lớn, đã đổi sang thái độ khiêm tốn, nói:
- Bí thư Diệp, giải pháp này của anh tôi thấy không được thực tế lắm. Thứ nhất là tình hình hiện tại của huyện Lục Thương đang ở thế bế tắc, thứ hai là nghèo khó, thứ ba là không có tài nguyên, thứ tư là giao thông không thuận lợi. Không cần nói đến các loại tình huống như cậu nói, trong năm nay cho dù là việc thu hút đầu tư cũng đã là vấn đề, tôi thấy căn bản là không có khả năng thực hiện.
Niếp Tiểu Vĩ chính là mượn chuyện này để thể hiện địa vị của mình!
Các ủy viên thường vụ nhìn thoáng qua Niếp Tiểu Vĩ, lại nhìn về phía Lôi Diên Tùng.
Gần đây quan hệ hai người đó rất gần gũi, có phải hai người muốn liên kết lại để thay đổi bố cục ở trong huyện một chút không?

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Không có điều kiện, chúng ta dù có phải tạo ra điều kiện cũng phải làm. Tôi thấy nên mở đầu từ khu kinh tế mới, làm một phương án báo cáo lên trên, sau đó chúng ta căn cứ vào phương án này mà tiến hành, nhất định sẽ biến chuyện này thành hiện thực.
Lần này Lôi Diên Tùng không im lặng nữa, nói:
- Bí thư Diệp, tuy rằng ý tưởng rất hay, nhưng anh phải biết rằng, công tác ở huyện cực kỳ phức tạp, chính phủ còn rất nhiều việc, lấy đâu ra sức mà làm việc này chứ!
Thái độ của Lôi Diên Tùng đã rõ, hắn không ủng hộ việc này.
Niếp Tiểu Vĩ cũng nói:
- Chủ tịch huyện Lôi nói cũng đúng, chúng ta không thể đem hết công sức ra tiêu tốn vào việc này được.
Hai người nhìn nhau đều hiểu, ý tưởng này của Diệp Trạch Đào quá viển vong, căn bản là không có khả năng thực hiện. Nếu Diệp Trạch Đào muốn làm thì cứ để cho hắn ta tự đi làm, xảy ra chuyện gì thì cho chính Diệp Trạch Đào chịu trách nhiệm là được.
Phòng họp lập tức yên lặng, nhóm lãnh đạo này không ủng hộ, chỉ có bí thư muốn làm, việc này có thể làm được sao?
Phó chủ tịch huyện Chu Lâm Ngọc vốn là người của Lôi hệ, thấy tình huống này, nói:
- Tôi cũng cho rằng việc này không ổn, bất cứ chuyện gì cũng đều phải thiết lập ở các điều kiện nói trên, phát triển kinh tế là phải bằng mọi cách làm một số việc hiện thực. Ý tưởng này của Bí thư Diệp mặc dù hay, nhưng huyện chúng ta tạm thời không thể tiến hành.
Khiêu chiến!
Hội nghị này vô hình trung đã trở thành một kiểu khiêu chiến giữa Diệp Trạch Đào cùng với một lực lượng do Lôi Diên Tùng và Niếp Tiểu Vĩ cầm đầu. Nếu lần này ý tưởng của Diệp Trạch Đào không thể tiến hành, thì đúng là một đả kích thật lớn đối với Diệp Trạch Đào.
Cố Lâm Cao nhíu mày, trong lòng anh ta không cho rằng ý tưởng này của Diệp Trạch Đào có thể thực hiện. Tuy nhiên, nếu là Diệp Trạch Đào đề xuất, chính mình không ủng hộ cũng không được, thở dài một tiếng, lúc đang muốn tỏ thái độ thì đã thấy Kiều Ứng Xương lên tiếng.
Kiều Ứng Xương là người chưa bao giờ chủ động lên tiếng, hôm nay đổi lại biểu hiện, lớn tiếng nói:

- Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Diệp, nếu một huyện muốn có sự phát triển lớn, thì phải có tinh thần khai thác. Ý tưởng này của bí thư Diệp khiến cho chúng ta mở mang tầm mắt, nói thật, chưa từng có ý nghĩ phát triển theo phương thức đó, tôi cho rằng có thể tiến hành!
Ây!
Xem ra Kiều Ứng Xương là hoàn toàn đứng về phía Diệp Trạch Đào rồi!
Mọi người quan sát Kiều Ứng Xương, đều đang đoán xem sự thay đổi này của Kiều Ứng Xương. Lần này Kiều Ứng Xương theo Diệp Trạch Đào đi thành phố về, thái độ nhanh chóng trở nên rất kiên định nha!
Bởi vì có thái độ này của Kiều Ứng Xương, một số người vốn đang có ý định muốn phản đối liền giữ lại ý định của mình, cảm thấy việc này cần được xem xét lại.
Ánh mắt Cam Lệ Bình sáng lên, tuy rằng vừa trở về, còn chưa biết tình hình cụ thể, nhưng, cô đã hạ quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào, liền nói:
- Vừa rồi Chủ tịch huyện Lôi, Chủ tịch huyện Niếp và Chủ tịch huyện Chu đều bày tỏ thái độ, cho rằng lực lượng bên phía chính phủ có hạn, tôi thấy việc này hoàn toàn có thể tách ra tiến hành độc lập, Chủ tịch huyện Lôi, Chủ tịch huyện Niếp và Chủ tịch huyện Chu hoàn toàn có thể mang hết sức lực làm công việc của chính phủ. Dù sao thì khu kinh tế mới cũng chưa có ai phụ trách. Vậy thì để cho Huyện ủy phụ trách đi, để huyện ủy chỉ đạo công tác, cứ như vậy thì sẽ không bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Lôi Diên Tùng biến đổi, đây là muốn nắm lấy khu kinh tế mới mà!
Ý nghĩ của Niếp Tiểu Vĩ cùng Lôi Diên Tùng có chút bất đồng, trong lòng vừa nghĩ, biện pháp này của Diệp Trạch Đào căn bản là không thể thực hiện được, nếu mang dự án công việc đó giao cho Diệp Trạch Đào. Nếu xảy ra sai sót, cũng chỉ có thể là do Diệp Trạch Đào gánh vác trách nhiệm, bản thân mình và đám người Lôi Diên Tùng không có bất cứ trách nhiệm gì, đó cùng là một biện pháp tốt để kéo Diệp Trạch Đào xuống nước.
Lúc nghĩ đến khu kinh tế mới hoàn toàn là một cục diện rối rắm, nhìn thoáng qua Cam Lệ Bình, nghĩ thầm Cam Lệ Bình này chắc cũng sẽ không phản đối Diệp Trạch Đào đâu.
Nghĩ tới đây, Niếp Tiểu Vĩ gật đầu nói:
- Tôi cho rằng đề nghị này của bí thư Cam rất hay, rất đáng nghiên cứu, đây cũng là một biện pháp giải quyết vấn đề này, Chủ tịch huyện Lôi, anh thấy sao?
Nghe được câu nói của Niếp Tiểu Vĩ, trong lòng Lôi Diên Tùng cũng cũng có chút chấn động, liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái, trong lòng thầm nghĩ, cho dù Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn, hắn muốn làm ra chuyện như vậy, nếu không có cách nào làm được, thì đòn tiếp theo cũng chính là đánh vào người hắn, thái độ của mình càng phải thêm rõ ràng một chút mới được.
- Bí thư Diệp, theo cách nhìn của tôi mà nói, tôi không ủng hộ, nhưng đã có biện pháp thay đổi như vậy, dự án công việc này phải phiền Bí thư Diệp rồi.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, mấy người Lôi Diên Tùng không muốn làm, như vậy càng hay, bản thân càng có thể thuận tiện làm việc.
- Được, thế quyết định vậy đi, do huyện ủy phụ trách triển khai công việc này, khu kinh tế mới làm chiến trường, chúng ta mau chóng đưa ra một phương án phát triển thôi.
Hội nghị liền kết thúc như thế, vẻ mặt của mọi người lúc rời khỏi đều có chút phức tạp. Rốt cuộc hôm nay Diệp Trạch Đào đã diễn ra vở kịch gì thế, đây không phải là tự mình đào một cái bẫy rồi tự nhảy vào hay sao?
Nghĩ cũng không thể hiểu được!
Tất cả mọi người đều không thể hiểu rõ Diệp Trạch Đào rốt cuộc là như thế nào.
Sau khi tan họp, Cam Lệ Bình cũng tới phòng làm việc của Diệp Trạch Đào ngồi một lúc, đám người Lưu Định Khải cũng có ý định như thế, nhưng, tất cả mọi người đều không thể đạt được điều mình đang muốn biết từ chỗ của Diệp Trạch Đào.
Cam Lệ Bình rất khó hiểu, sau khi về tới văn phòng của mình liền lập tức gọi Triệu Vĩnh Tú vào.
Thấy Triệu Vĩnh Tú bước vào, Cam Lệ Bình bảo cô ngồi xuống, sau đó hỏi:
- Tiểu Triệu, có tin tức gì mới không?
Hai người thường xuyên dùng cách xưng hô như vậy.
Triệu Vĩnh Tú liền đứng dậy đóng cửa phòng, sau đó mới đi đến bên cạnh Cam Lệ Bình.
- Ngồi xuống rồi nói.
Nhìn thấy cử chỉ này của Triệu Vĩnh Tú, Cam Lệ Bình liền biết là Triệu Vĩnh Tú đã biết một số chuyện.
Quả nhiên, Triệu Vĩnh Tú sau khi ngồi xuống liền nói:
- Bí thư Cam, Lục Phi đã nói ra một chuyện rất bí mật...
Triệu Vĩnh Tú liền kể lại tỉ mỉ những chuyện Lục Phi đã kể cho Cam Lệ Bình nghe.
Cam Lệ Bình tuy rằng biết Diệp Trạch Đào có nguồn hậu thuẫn lớn, nhưng thật không ngờ lại lớn tới mức này, nếu đã là như vậy, hành động nắm giữ khu kinh tế mới này của Diệp Trạch Đào, chắc chắn là một động thái lớn.

Ngồi suy nghĩ một lúc, ánh mắt liền nhìn về phía Triệu Vĩnh Tú.
Cam Lệ Bình thấy bản thân hẳn là cũng lao vào làm khu kinh tế mới mới được, nhất định phải theo sát chuyện này.
- Tiểu Triệu, hôm nay ở trong cuộc họp bí thư Diệp đưa ra một mộng tưởng, chính là khiến huyện Lục Thương trở thành một huyện lớn có thương hiệu dân tộc. Huyện ủy đã quyết định, khu kinh tế mới do chính huyện ủy chỉ huy tiến hành, bước kế tiếp, khu kinh tế mới sẽ có động thái rất lớn, cô có ý tưởng gì không?
Triệu Vĩnh Tú là một người rất thông minh, trong lòng khẽ động, biết ngay Cam Lệ Bình có ý muốn đem lực lượng của cô ta đầu quân vào làm việc của khu kinh tế mới, tuy rằng hiện tại khu kinh tế mới không tốt, cũng không phải là một đơn vị tốt. Nhưng, việc này là do Diệp Trạch Đào chủ trì làm việc, nếu có thể đưa người vào làm ở khu kinh tế mới, không phải là càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Diệp Trạch Đào hơn sao? Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Vĩnh Tú rất kích động.
- Bí thư Cam, tôi cho rằng Bí thư Diệp hoàn toàn có thể làm được, Bí thư Diệp chưa bao giờ làm việc không có phần nắm chắc, anh ấy đã đề xuất ra, khẳng định là đã có sự chuẩn bị ở phía sau!
Cam Lệ Bình có ý khen ngợi nhìn Triệu Vĩnh Tú, nói:
- Tiểu Triệu, cô theo tôi cũng một thời gian rồi, có nghĩ tới chuyện đến phía dưới rèn luyện một chút không?
Triệu Vĩnh Tú nghe câu này không tiện tỏ thái độ, đành phải nói:
- Tôi nghe theo sự sắp xếp của Bí thư Cam.
Cam Lệ Bình lại hài lòng với thái độ của Triệu Vĩnh Tú, liền nói:
- Vậy thì tốt, nhân lúc khu kinh tế mới chỉ là một đơn vị cấp phòng, cô tới đó đảm nhiệm công việc chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm một văn phòng, rèn luyện một đợt, sau đó sẽ tìm cơ hội, đó cũng là một sự lựa chọn.
Triệu Vĩnh Tú đã làm không ít việc cho Cam Lệ Bình, Cam Lệ Bình cũng muốn nhân cơ hội này khen thưởng về mặt công tác của Triệu Vĩnh Tú một chút.
Trong lòng Triệu Vĩnh Tú kích động, đừng thấy sắp xếp này của Cam Lệ Bình không rõ ràng, nếu có thể làm được, con đường phát triển của mình coi như rộng mở rồi, đây là một cơ hội thật lớn.
Lúc đi ra khỏi văn phòng của Cam Lệ Bình, tâm trạng Triệu Vĩnh Tú còn vô cùng kịch động, theo như lời của Lục Phi nói về năng lực của Diệp Trạch Đào, Triệu Vĩnh Tú cũng không biết bản thân là bị làm sao, cũng không hề lo lắng Diệp Trách Đào sẽ không làm được công việc ở khu kinh tế mới.