Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 504: Phải Khai Thác





Hay là đã có sự chuẩn bị kĩ càng từ trước rồi?
Hoạt động nhận xét quần chúng trước khi vào đảng rốt cuộc có phải là được sắp xếp trước?
Đó là câu hỏi nghi vấn của không ít người.
Có điều thấy dáng vẻ rất thật của những thôn dân nơi đây, trong lòng mọi người cũng hiểu đây chắc chắn không phải là sự sắp xếp trước.
Những chuyện như thế này nếu có sự sắp xếp trước thì sẽ không được tự nhiên như thế, xem ra tính tích cực của các thôn dân khi tham gia rất cao.
Sau cuộc họp, các phóng viên cũng vội vã tản đi, nhiều người muốn đến các nhà dân để tìm hiểu hơn nữa tình hình phát triển trong thôn, và cũng có rất nhiều người muốn đến nhà các đảng viên để thăm dò.
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất bình tĩnh trong những việc như thế này.
Trịnh Thành Trung liếc nhìn Bí thư chi bộ một cái rồi hỏi:
- Bác họ gì ?
Bí thư chi bộ thật thà chất phác cười nói:
- Tào Lão Tứ, anh cứ gọi tôi là lão Tứ.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Làm phiền bác dẫn chúng tôi vào trong thôn xem một chút có được không ạ?
Nói đến đây, ông ấy quay sang Diệp Trạch Đào nói:
- Lãnh đạo huyện, thành phố các cậu không cần đi đâu.
Nhìn đám người Trịnh Thành Trung rời đi, Phương Thuận Chương nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Tình hình thôn này thế nào hả Bí thư ?
Câu hỏi của ông ta đầy vẻ lo lắng cho tình hình thôn này, ông ta lo sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay. Trong lòng Phương Thuận Chương cũng thiếu tự tin.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lẽ phải ngay tại lòng người!

Phương Thuận Chương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thầm nghĩ dù sao đằng sau cũng còn có Điền Lâm Hỉ, chắc không xảy ra chuyện gì to tát đâu.
Mấy người Diệp Trạch Đào mặc dù không được đi cùng, nhưng hắn cũng dẫn mọi người đi sang một hướng khác để tìm hiểu các dự án trong thôn.
Tất cả mọi thứ ở đây Diệp Trạch Đào đều rất quen thuộc.
Chủ tịch xã Lâm Thư Dân đi phía sau Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bí thư Diệp, mọi thứ ở đây anh đều quá quen rồi phải không?
Bước nhanh đến một chiếc lều to, Diệp Trạch Đào cất tiếng hỏi:
- Tình hình trồng nấm Linh Chi thế nào rồi?
- Về kĩ thuật thì không có vấn đề gì, mọi người rất nhiệt tình trồng nấm.
Nhưng Diệp Trạch Đào lại không bước vào bên trong, hắn chỉ đứng bên ngoài nhìn một lượt rồi nói:
- Dự án này của thôn rất được đấy, nhưng cũng phải suy nghĩ nhiều hơn về dự án này.
- Sau khi thông đường, những mặt hàng của thôn cũng được chuyển đi nơi khác. Chúng tôi nghĩ rồi, Lư Gia Đại Viên trong thôn cũng được, dự định sẽ tu sửa lại một chút.
Nhìn khu đại viên cũ kĩ ở phía xa, đó là một khuôn viên rộng của đại địa chủ thời xã hội cũ, phía trong có rất nhiều đường ngầm, vừa bước vào cửa cũng có rất nhiều trạm kiểm soát.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là một ý tưởng hay, người trên thành phố bây giờ rất hiếu kì. Phong cảnh ở thôn này lại rất đẹp, nếu như biết khai thác thì đây sẽ là một khu du lịch nghỉ dưỡng đẹp.
Lưu Thư Dân cười nói:
- Hiện nay thỉnh thoảng cũng có một số khách du lịch đến đây chơi, thôn cũng đã tiến hành khai thác những khu nhà nhỏ của nông dân. Ngoài ra trong thôn cũng đã tiến hành nuôi những loại gia cầm quí hiếm, mọi người đều phát huy cao độ tính tích cực.
Lại thấy phía trước có rất nhiều phụ nữ đang giặt quần áo, Diệp Trạch Đào liền mỉm cười bước lại gần.
- Thầy Diệp, thôn chúng tôi may mà được nhờ phúc thầy!
Một phụ nữ trung niên vội đứng dậy.
Những người khác đều đứng cả lên.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Hiện nay tình hình mọi nhà vẫn ổn chứ?
Những người phụ nữ đó xôn xao giới thiệu về tình hình nhà mình.
Nhìn về phía người phụ nữ có gia cảnh nghèo khó đến nỗi không có quần áo để mặc mà lần đầu tiên hắn đến đây, Diệp Trạch Đào cười hỏi:
- Nhà chị đã chuyển vào ở nhà mới rồi phải không?
Cô gái đó phấn khởi nói:
- Thầy Diệp, gia đình chúng tôi hiện nay rất ổn ạ. Bố mẹ tôi đều tham gia vào lớp học bồi dưỡng nuôi trồng do Chi bộ đảng tổ chức. Nhà chúng tôi cũng nuôi rất nhiều chim bồ câu thịt, bồ câu giống cũng rất dễ bán, trên thị trường có giá thành rất cao.
Diệp Trạch Đào nghe xong vui mừng nói:
- Thế tốt rồi, chị nhớ phải chú ý đến vấn đề dịch bệnh khi nuôi gia cầm nhé. Còn nữa, nơi này cũng sẽ thống nhất tiến hành một số qui hoạch, phong cảnh rất đẹp, đừng làm ô nhiễm môi trường nhé.
- Thầy Diệp yên tâm, Chi bộ đảng đã nói về vấn đề này rồi.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Hắn nhìn sang một thiếu phụ khác rồi nói:
- Tôi chưa được uống rượu cưới của hai người đâu nhé, cả nhà vẫn khỏe chứ?
- Thưa thầy, cả nhà em vẫn khỏe. Bố mẹ em vẫn nói, nếu như không được thầy giúp đỡ thì gia đình em không biết làm thế nào cả!
Trong lúc nói chuyện hai hàng nước mắt đã tuôn dài.
- Nếu trong nhà có việc gì thì cô cứ tìm đến tổ chức đảng, phải tin vào tổ chức.
- Thưa thầy Diệp, Chi bộ đảng của thôn chúng tôi tại sao bây giờ lại không giống như trước đây? Bây giờ mọi người tranh nhau giúp đỡ.
Nói đến chuyện này khiến cho một số lãnh đạo đều trầm tư suy nghĩ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Vẫn là những người đó mà, tổ chức không có thay đổi gì cả. Chị hỏi hay lắm, vì sao lại có sự chuyển biến lớn như vậy phải không? Vấn đề quan trọng vẫn là có hi vọng, tôn chỉ của đảng chúng ta chính là vì nhân dân phục vụ. Đảng viên của chúng ta sở dĩ muốn vào đảng là vì xuất phát điểm của họ là hạ quyết tâm được vào đảng, có gì mà không giống nhau? Đó chính là các vấn đề kiện toàn tổ chức, giáo dục tư tưởng. Bất luận là ai thì những giá trị về đạo đức truyền thống luôn ẩn sâu trong trái tim mỗi người, chỉ cần khơi dậy được những nhân tâm này thì sẽ thắp sáng lên được những tình cảm mãnh liệt của mọi người, tất cả sẽ được phát triển theo hướng tốt đẹp!
Mọi người nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt nửa hiểu nửa không.
Diệp Trạch Đào cũng không giải thích nữa, đối với bọn họ chỉ cần giúp cho thôn dân ở đây thoát khỏi nghèo khó đã là thành công rồi.
Nhình thấy những dự án mà thôn đã làm được, Diệp Trạch Đào cũng có một số gợi ý, yêu cầu trong thôn chú trọng xoay quanh công tác triển khai tu sửa Lư Gia Đại Viện, huyện cũng sẽ cấp một số chi phí để tu sửa khu nhà này và nhất định sẽ làm văn bản về việc này.
Trịnh Thành Trung một lúc sau mới quay về phòng họp.
Thấy ông ấy quay về, các vị lãnh đạo trên thành phố đều chú ý quan sát vẻ mặt thái độ của Trịnh Thành Trung.
Lần này Trịnh Thành Trung bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào bắt tay hắn rồi vỗ vỗ vào vai hắn, ông ta nói:
- Dĩ tiểu kiến đại, sự phát triển nơi này khiến tôi thay đổi quan niệm, các cậu thực sự đã thành công trong công tác xây dựng đảng!
Nhìn về phía các vị lãnh đạo của Thành ủy, Trịnh Thành Trung đầy vẻ cảm kích nói:
- Thực sự là không ngờ, lúc đầu nhìn những tấm ảnh tôi còn có suy nghĩ này nọ. Nhưng khi đi vào trong quần chúng, sau khi được nghe họ kể về những câu chuyện của họ tôi mới biết được làm công tác đảng ở cơ sở vô cùng vất vả, nhưng ở đây họ đã làm rất vững, tôi học được rất nhiều!
Dương Thăng Hải lúc này cũng xúc động nói:
- Được đi cùng Bí thư Trịnh thâm nhập vào quần chúng, tôi thật sự không dám tin là một thôn nhỏ bé nghèo khó lạc hậu thế mà chỉ trong một thời gian rất ngắn đã có sự thay đổi lớn như thế! Trong con mắt của quần chúng, tôi nhìn thấy niềm hi vọng đối với tương lai, tôi nhìn thấy được sự tin tưởng của quần chúng đối với tổ chức đảng của chúng ta!
Mấy lãnh đạo trên tỉnh cũng có những nhận xét bùi ngùi như vậy.
Trịnh Thành Trung nhìn Dương Thăng Hải nói:
- Bí thư Dương, tôi có một ý tưởng, tôi muốn thành phố trên tỉnh và huyện Thảo Hải sẽ liên kết với nhau, chúng ta sẽ phải làm một số công tác vì sự thoát nghèo của Thảo Hải!
Với sự thay đổi liên tục ngay từ lúc đầu đến bây giờ, mọi người đều biết Trịnh Thành Trung đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi sự phát triển ở đây.
Lúc này các vị lãnh đạo trên tỉnh đã không còn bất ngờ nữa, vì họ đều đi cùng Trịnh Thành Trung để tìm hiểu tình hình. Hơn nữa trong quá trình tìm hiểu họ cũng biết được rằng, tất cả những việc này không phải được sắp xếp trước mà đều là những việc rất thật.
Ra khỏi chỗ này, mọi người lại lên xe đi về xã Đoàn Sơn.
Chứng kiến cảnh cảm động như vậy, đặc biệt là từ quần chúng họ đã tìm hiểu được huyện đã làm được rất nhiều công tác xóa đói giảm nghèo trong cả xã. Thành lũy chiến đấu vững chắc của Chi bộ đảng được thể hiện rất rõ nét, niềm tin của quần chúng đối với tổ chức đảng rất cao. Những vị lãnh đạo có mặt đều rất tin phục, công tác xây dựng đảng ở Thảo Hải đã đi trước mọi người.
Lần này đến Phó bí thư Tỉnh ủy Phương Minh Lượng cũng phải khen ngợi:
- Huyện ủy Thảo Hải sức chiến đấu rất tốt!
Để ông ta nói câu này ra không phải là dễ vì ông ta là người của phe phái họ Vi. Ông ta phải nói ra câu này quan trọng là vì nơi này phát triển quá vững chắc nên ông ta không thể không nói thế.
Các phóng viên truyền thông ban đầu chỉ muốn chơi một chuyến, sau đó nhân tiện cũng viết bài tâng bốc lên. Khi bắt đầu thì mọi người rất đau đầu về vấn đề hồ biên như thế nào, bây giờ tận mắt chứng kiến sự thay đổi nơi này, tận tai nghe được câu chuyện của những thôn dân, lúc đầu các phóng viên thờ ơ quan sát nhưng sau thì cũng bắt đầu nóng lên.

Các phóng viên là những nhân vật rất xúc động, họ đã nhanh chóng đến khắp nơi để phỏng vấn.
Họ đã khai thác được vô số chuyện.
Cũng không cần huyện cung cấp số liệu, họ chỉ dựa vào những gì mà chính họ tự tìm hiểu được để viết lên rất nhiều bài nói về thay đổi diện mạo của huyện Thảo Hải.
- Bí thư đây là những bài viết mà các phóng viên đã viết.
Vốn định ở lại Thảo Hải hai ngày, kết quả là ở đây ba ngày, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy đi theo mang một tập bản thảo dày cộp đến phòng của Trịnh Thành Trung.
Sau khi cầm lấy, Trịnh Thành Trung bắt đầu đọc rất chăm chú.
Tuy chỉ đọc những phần trọng điểm nhưng Trịnh Thành Trung phải mất rất lâu thời gian mới đọc xong.
Ngẩng đầu lên, Trịnh Thành Trung hỏi Trưởng ban Tuyên giáo:
- Cậu đọc thấy thế nào?
Trưởng ban Tuyên giáo nói:
- Nói thật là rất cảm động, nhiều sự việc rất chân thực nhưng lại làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc. Tôi rất cảm động!
- Đúng vậy, những bài viết hay chân thực thì không cần đến những lời hoa mĩ mà chỉ cần viết ra những cuộc sống chân thực!
- Bí thư Trịnh, bây giờ trung ương rất coi trọng công tác xây dựng đảng, một số vấn đề có thể làm tài liệu tham khảo và rất nhiều vấn đề có thể dùng để tuyên truyền. Lần này anh đến Thảo Hải, khai thác được một số thứ như thế này, đây là một chuyện rất tốt!
Trịnh Thành Trung mắt sáng lên nói:
- Các cậu phải khai thác, phải đẩy mạnh tuyên truyền. Mặc dù đây là chuyện ở Thảo Hải nhưng cũng là chuyện của đảng ta. Tôi đề nghị có thể đăng lên báo Ban Tuyên giáo Trung ương.
- Bí thư Trịnh, chúng tôi đã chuẩn bị xong tài liệu rồi, sau khi về sẽ đăng trên mục chuyên đề của báo Ban Tuyên giáo Trung ương.
Trịnh Thành Trung nói:
- Các đồng chí ở Thảo Hải đã đi trước chúng ta một bước trong công tác xây dựng đảng, về việc này chúng ta cũng nên học tập các đồng chí ấy. Ban tuyên giáo các cậu cũng phải đề ra phương án tiến hành giao lưu với các cán bộ của Thảo Hải!
Nhìn Ban Tuyên giáo Trung ương bước đi, Trịnh Thành Trung cười nói:
- Cái tên tiểu tử thối này, cũng biết làm việc đấy, làm khá lắm!