Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 499: Bỏ cuộc





Ninh Quân ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, dù thế nào anh ta cũng không tin được chuyện đang xảy ra với mình.
Một tay tóm chặt tay của Diệp Trạch Đào, Ninh Quân hét lớn:
- Tất cả đều là giả dối, đều là giả dối!
Ninh Quân giờ thật sự đã bị sốc nặng, cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến anh ta không thể bình tĩnh được, hình tượng người con gái thuần khiết trong mắt gã trước đây giờ đã không còn nữa.
Âm thanh là thật, những động tác cũng rất quen thuộc, đặc biệt là cái tư thế không phải ai cũng biết kia, tất cả đều rất rõ ràng.
Được Hồ Vũ Mị ví như một đóa hoa, Hồ Vũ Linh là một cô gái vô cùng thuần khiết, những động tác vừa rồi của cô trên giường không hề thua kém gì chị gái cô.
Những người đàn ông này cũng rất thành thục, còn một vài người đến để giới thiệu cho hai chị em cô, trong đó còn có một cán bộ tỉnh.
Làm sao có thể như vậy!
Ninh Quân cảm thấy xung quanh như sụp đổ hoàn toàn.
Lúc Diệp Trạch Đào tỉnh dậy, đập vào mắt anh là cảnh tượng đó của Ninh Quân và Hồ Vũ Mị.
Nhắc tới thân hình của Hồ Vũ Mị, Diệp Trạch Đào cũng phải trầm trồ, người phụ này thực sự rất hấp dẫn.
Thấy Ninh Quân thở hổn hển, Diệp Trạch Đào nói:
- Những thứ này lấy được từ một ngôi biệt thự của Hồ Vũ Mị đó.
- Không thể như thế được! Tôi còn thấy Tiểu Hồ chảy máu lúc đó mà!
Diệp Trạch Đào biết Ninh Quân đang mất bình tĩnh, vỗ vai nói:
- Tôi ra ngoài trước, anh cứ bình tĩnh lại đi.
Diệp Trạch Đào đã qua rồi cái tuổi xem phim cấp 3, nên thấy mấy người cán bộ thành phố hành lạc với Hồ Vũ Mị, trong lòng cảm thấy hơi ghê tởm.
Nói đoạn, Diệp Trạch Đào bước ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Diệp Trạch Đào thấy Uông Lăng Tùng ngồi đó, bèn gọi Uông Lăng Tùng một tiếng, Diệp Trạch Đào dẫn Uông Lăng Tùng đến phòng bên cạnh.
Chắc rằng nơi này Uông Lăng Tùng đã sớm chuẩn bị trước, nên không hề có sự xuất hiện của người ngoài.
Sau khi đã tới một căn phòng khác, Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy của tôi đã cho người đến lấy đồ chưa?

- Theo yêu cầu của anh, tất cả những gì có hình Trưởng ban Ninh đều ở đây, không hề có bản .
Nói đoạn mang ra một chiếc túi nhỏ.
Uông Lăng Tùng xưa nay hành sự đều cẩn thận như vậy, điều này khiến Diệp Trạch Đào rất tâm đắc.
Cầm lấy chiếc túi nhỏ kia, Diệp Trạch Đào thở dài:
- Không ngờ lại có nhiều người như vậy liên quan đến vụ án này.
Uông Lăng Tùng nói:
- Đúng là không thể ngờ! Bí thư Diệp, những gì anh giúp cũng chỉ có thể như thế mà thôi, tôi đã xem qua một lượt rồi, nếu bắt đầu điều tra, Trưởng ban Ninh không thể thoát tội!
Diệp Trạch Đào cũng biết vậy, từ những chứng cớ này có thể thấy, Ninh Quân đã trở thành chiếc ô lớn nhất che chở cho Hồ Vũ Mị, nếu có chuyện gì xảy ra với Hồ Vũ Mị, chắc chắn là có liên quan đến Ninh Quân, còn nếu có chuyện với Ninh Quân, không chắc là có liên quan gì đến Hô Diên Ngạo Bác hay không?
Lớn chuyện rồi!
Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu Ninh Quân gặp chuyện, đây thật sự là một vấn đề lớn rồi.
Diệp Trạch Đào cũng tin rằng không thể tìm ra chứng cứ liên quan đến Hô Diên Ngạo Bác từ chỗ Ninh Quân, thế nhưng, dân mình giỏi nhất là chuyện bé xé ra to, thời gian gấp như vậy, ngộ nhỡ chuyện này ảnh hưởng đến Hô Diên Ngạo Bác, thì sẽ không thể lường trước được hậu quả, chuyện này nhất định không để truyền ra ngoài.
Chuyện này liên quan đến nhiều người, nhất là mấy ông quan to có mặt trong video, nếu như bị phát giác, chuyện sẽ không thể lường hết được hậu quả.
Giờ đây Diệp Trạch Đào thật sự muốn đánh Ninh Quân một trận nên thân, những phiền phức tên nhãi này gây ra đều rất khó giải quyết.
Cũng may tất cả những chứng cứ đều ở đây, dù Hồ Vũ Mị muốn lợi dụng để làm to chuyện cũng không thể.
Diệp Trạch Đào lập tức nghĩ đến không ít chuyện.
- Bí thư Diệp, không thể giữ người phụ nữ này lại.
- Quả thực là như vậy, không ai biết có thể lợi dụng họ để gây chuyện hay không.
Nghe Uông Lăng Tùng nói vậy, Diệp Trạch Đào nhìn Uông Lăng Tùng nói:
- Chuyện này quả thật rất khó giải quyết, tuy nhiên, chuyện gì chúng ta làm đều phải đúng với luật pháp, nếu ngay cả chúng ta cũng coi thường luật pháp, thì người dân sẽ ra sao?
Uông Lăng Tùng trong lòng cảm thấy rất nể phục, Diệp Trạch Đào dù quyền hạn không phải nhỏ, nhưng cũng không vì vậy mà coi thường luật pháp, người như vậy quả thật rất hiếm.
Trước đây Uông Lăng Tùng đã nghĩ đi nghĩ lại chuyện này rất nhiều lần, bản thân mình chính là một thanh kiếm trong tay Diệp Trạch Đào, lưỡi kiếm nếu sắc, thì mình sẽ là cánh tay đắc lực của Diệp Trạch Đào, còn nếu kiếm cùn, chính mình sẽ không có giá trị gì cả.

Một thoáng nhìn sang Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng cuối cùng cũng quyết định, Diệp Trạch Đào không có cách nào can dự vào chuyện này, lẽ nào ngoài mình ra còn ai khác sao?
- Bí thư Diệp yên tâm, chuyện này tôi sớm đã có cách xử lí.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nhớ là phải đúng luật.
Lúc hai người đang bàn chuyện, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Ninh Quân vẫn đang ngơ ngác ngồi đó.
Thấy Diệp Trạch Đào đi vào, Ninh Quân kéo lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, hãy cho tôi biết, chuyện này là thật ư?
Diệp Trạch Đào nói:
- Ninh Quân, nếu không là bạn bè, tôi đã không phải tốn thời gian như vậy, chuyện gì với anh vậy!
Lần này Diệp Trạch Đào gọi đích danh Ninh Quân, thấy bộ dạng Ninh Quân như thế, Diệp Trạch Đào nghĩ đến những phiền phức mà anh ta sẽ gây ra, trong lòng vô cùng tức giận.
Hô Diên Ngạo Bác đã kỳ vọng Ninh Quân nhiều như vậy, không thể ngờ rằng anh ta chỉ vì một người phụ nữ mà gây ra lắm chuyện như vậy, nói dễ nghe một chút thì đây gọi là làm việc theo cảm tính, nặng lời một chút thì Ninh Quân là một kẻ không biết nông sâu.
Bị Diệp Trạch Đào quạt cho một câu, Ninh Quân ngẩng đầu lên nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Hồ không thể là người như vậy được!
- Cậu xem đi, vì chuyện này cậu đã làm cho bao nhiêu người bị liên lụy rồi, tự đi mà nghĩ cách xử lí hậu quả đi!
Ninh Quân dù gì cũng là một kẻ thông minh, chỉ do bị hớp hồn bởi Hồ Vũ Mị mà thôi, bị Diệp Trạch Đào mắng vậy, Ninh Quân mới nghĩ đến những phiền phức mà chuyện này gây ra, bản thân còn thấy sợ hãi.
Nội tâm đang đấu tranh rất kịch liệt, Ninh Quân cảm thấy mình không có cách nào thoát khỏi Hồ Vũ Mị kia.
Diệp Trạch Đào thở dài thườn thượt, nói với Ninh Quân:
- Sáng mai tôi sẽ đặt vé cho anh bay về thủ đô, giờ tôi sẽ cho người đưa anh đến thành phố!
- Tôi không đi, tôi muốn tìm Tiểu Hồ hỏi cho ra nhẽ!
Ninh Quân lớn tiếng nói.

Diệp Trạch Đào cho hắn một cái bạt tai.
Trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ bị Diệp Trạch Đào bạt tai như vậy, nghe rõ tiếng bốp ù cả tai, Ninh Quân trợn tròn mắt nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hạ giọng:
- Nếu anh còn như vậy, về sau anh sống chết thế nào tôi cũng mặc!
Diệp Trạch Đào thoáng tưởng tượng đến những chuyện nếu Ninh Quân đến gặp Tiểu Hồ, tự thấy hối hận khi trước giờ vẫn bao bọc cho Ninh Quân, nếu để anh ta chạy đi tìm Tiểu Hồ, ả đó làm to chuyện, thì Ninh Quân coi như toi, tuy là không dính dáng gì tới mình, nhưng cũng không hay ho gì.
- Nghe cho kĩ đây, chuyện này ai cũng biết rồi, nếu trước đây không thấy anh có khả năng, mọi người đều không dễ bỏ qua chuyện này! Anh nên nghĩ xem bây giờ sẽ giải thích với cấp trên ngày trước của anh thế nào, cho anh học vào Đảng là để giúp anh, rồi đưa anh lên địa vị như bây giờ, nếu anh gây ra chuyện, danh dự của cấp trên cũng ảnh hưởng ít nhiều!
- Anh nghĩ mà xem, Hồ Vũ Mị làm chuyện đó với bao nhiêu cán bộ Thảo Hải như vậy, cô ta còn xứng cho anh hy sinh như vậy không?
- Không, Tiểu Hồ không phải là loại người đó!
Ninh Quân gắt lại.
Diệp Trạch Đào nhìn lại Ninh Quân, nói:
- Anh tự giải quyết ổn thỏa đi!
Giờ đây Diệp Trạch Đào đã xem như mặc kệ Ninh Quân, anh ta xử sự mọi việc theo cảm tính như vậy, sẽ không có tương lai tốt ở chốn quan trường này.
Diệp Trạch Đào sớm đã có nhiều kinh nghiệm ở chốn quan trường này, một người nếu như quá nặng về tình cảm, thì sẽ không thể tiến xa được.
Thấy Diệp Trạch Đào đi khỏi, Ninh Quân miệng há ra cứng ngắc, như có điều gì muốn nói nhưng không nói ra được.
Ra tới cửa cũng không thấy Ninh Quân nói câu nào, Diệp Trạch Đào cất tiếng thở dài.
Lúc Uống Lăng Tùng đưa tới, Diệp Trạch Đào nói với Uông Lăng Tùng:
- Dù gì cũng đặt cho anh ta một vé máy bay về thủ đô sáng mai đi!
Uông Lăng Tùng gật đầu:
- Tôi hiểu, Bí thư Diệp, như vậy đã coi như anh hết trách nhiệm với Ninh Quân rồi, được làm việc với anh là may mắn của bất cứ ai!
Diệp Trạch Đào vỗ nhẹ vào vai Uông Lăng Tùng:
- Diệp Trạch Đào tôi xưa nay làm gì luôn rất trọng chữ nghĩa, ân nghĩa nào tôi cũng luôn ghi tạc trong lòng.
Tiễn Diệp Trạch Đào đi khỏi, Uông Lăng Tùng tự nhủ:
- Đúng là một quân tử nghĩa khí!
Rồi nhìn về phía căn phòng nơi Ninh Quân đang ở trong đó.
Uông Lăng Tùng rút điện thoại ra, chiếc điện thoại này đã được thay sim mới, gọi điện nói với ai đó vài câu.

Ngay đêm đó Diệp Trạch Đào về đến Thảo Hải, nhưng không lưu lại thành phố, đối với Ninh Quân, những việc có thể làm được thì Diệp Trạch Đào đều đã làm hết.
Sáng hôm sau, Uông Lăng Tùng gọi điện tới, nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, tối qua tôi đã cho người đưa Trưởng ban Ninh đến thành phố, sáng sớm hôm nay đã lên máy bay rồi!
- Anh ta không nói gì ư?
- Không, anh ta muốn chúng ta đưa anh ta rời khỏi đây.
Diệp Trạch Đào gật đầu, như vậy thì Ninh Quân vẫn có thể cứu được.
- Rồi sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Uông Lăng Tùng nói:
- Tối qua rất nhiều người gọi điện tìm, nhưng Trưởng ban Ninh đều không bắt máy.
Diệp Trạch Đào lại gật đầu.
Rất nhanh, chuyện đã dịu xuống, hai ngày trôi qua, hôm nay là ngày Trịnh Thành Trung đến Ninh Hải, các cán bộ ở Ninh Hải đều rất coi trọng chuyến đi này của Trịnh Thành Trung.
Diệp Trạch Đào biết rằng chắc chắn Trịnh Thành Trung sẽ đến Thảo Hải, vì cũng có công chuyện cần làm ở đây.
Ngay khi Diệp Trạch Đào vừa tới văn phòng, Uông Lăng Tùng lại gọi điện tới.
- Bí thư Diệp, hôm nay có một tai nạn ở trên đường cao tốc thành phố, xe Hồ Vũ Mị rơi xuống vách núi, hai chị em họ đều đã chết!
- Cái gì?
Diệp Trạch Đào giật mình thốt lên.
- Qua khám nghiệm hiện trường, phát hiện lỗi do phanh xe! Chiếc xe này là xe ngoại nhập.
Diệp Trạch Đào cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, nói:
- Xem ra chỉ số an toàn của xe ngoại nhập cũng không cao lắm!
- Đúng vậy, giờ xe ngoại nhập đều rất không an toàn!
Gác máy, Diệp Trạch Đào lắc đầu ngán ngẩm.