Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 495: Vấn đề của Bách Phó Quốc rất nghiêm trọng





Lần này sự việc Diệp Trạch Đào thăng lên chức bí thư, liền gợn lên một làn sóng không tĩnh lặng. Phó bí thư thành uy Phương Thuận Chương đích thân đến Thảo Hải tiến hành tuyên bố, thành viên trong bộ máy ở Thảo Hải đương nhiên vui mừng. Đa số là người của Diệp hệ, Diệp Trạch Đào thăng chức lần nữa, đối với mọi người mà nói thì đây là một việc tốt.
Sau khi hoàn thành lệnh tuyên bố, Phương Thuận Chương cùng với Diệp Trạch Đào tới thị trấn Thảo Hải tiến hành xem xét, nhìn thấy bộ dạng của thị trấn Thảo Hải bây giờ đã thông qua quy hoạch biến đổi lớn, hoàn toàn có giá trị du lịch, vui vẻ nói:
- Trạch Đào, có một số nơi đã thông qua xem xét cổ thành du lịch của cả nước có độ nổi tiếng rất lớn, từ đó đã tác động lên sự phát triển của một phương diện, Thảo Hải thông qua loại vận hành của các người, tin tưởng rằng bốn chử ‘ Thảo Hải Cổ Thành’ sẽ nổi tiếng toàn nước.
- Ha ha, bí thư Phương, lần trước lão Hoa có nói, ông ta sẽ đến Thảo Hải xem xem, tôi có một ý tưởng này, nhân thời cơ này, tôi sẽ mời lão Hoa tới Thảo Hải xem xem. Nếu thật sự ông ta có thể đến Thảo Hải, hãy mời ông ta đề ra vài chữ như thế, mùi vị thưởng thức ở Thảo Hải sẽ được nâng cao lên diện rộng, cộng thêm chúng ta dày công tạo ra, tuyên truyền lên sẽ càng có lợi!
Ánh mắt của Phương Thuận Chương liền sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự là như vậy, Diệp Trạch Đào thật sự lại được cộng thêm một tầng ô bảo vệ của lão Hoa rồi!
Hai người đóng cửa lại nói chuyện, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Phương rất nhanh sẽ là chủ tịch tỉnh Phương rồi!
Phương Thuận Chương rõ ràng đã nghe được Điền Lâm Hỉ nói rõ ràng, cười nói:
- Bây giờ vẫn còn chưa biết được tình hình đâu!
Lúc nói câu nói đó cũng tỏ ra rõ ràng rất vui mừng, chính mình rất nhanh đã là người cấp phó sở rồi, lúc trước việc này nghĩ cũng không nghĩ tới.
Đối với sự xem xét ở huyện Thảo Hải, đương nhiên Phương Thuận Chương rất vui mừng.
Việc đầu tiên Diệp Trạch Đào làm sau khi thăng chức đó chính là dự cuộc họp hội nghị thường vụ, nghiên cứu bước tiếp theo của kết hoạch phát triển Thảo Hải.
Kết hoạch sớm cũng đã có rồi, ý nghĩa của lần này cũng không giống, là hoàn toàn do Diệp Trạch Đào chủ đạo tiến hành.

Ngồi ở vị trí trung tâm trước kia của Khương Chính Quyền, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thán, người khác nhìn thấy con đường của mình thuận buồm xuôi gió, nhìn thấy đó là mình có không ít người bạn ở đằng sau ủng hộ. Nhưng mà, có ai biết được, tất cả kết quả này đều do chính mình vận hành mà có được, bỏ ra tâm huyết rất nhiều!
Kỳ thật, hưng phấn nhất vẫn là Trần Tỏa Nguyên, được thăng lên chức Chủ tịch huyện, Trần Tỏa Nguyên có một cảm giác như đang nằm mơ. Người khác đều đến thành phố tìm quan hệ chạy cửa sau, thậm chí có người còn đem tặng tiền, còn chính mình, chẳng qua chỉ là nghe theo lời nói của Diệp Trạch Đào, nghiêm túc chủ trì công việc. Chỉ như vậy, căn bản là không tốn bất cứ sức lực nào, trực tiếp được thăng lên làm Chủ tịch huyện!
Sự đời thật khó liệu!
Ngồi ở vị trí vốn là của vị trí của Diệp Trạch Đào, trong lòng của Trần Tỏa Nguyên có quá nhiều cảm xúc, nghĩ đến lúc đầu xém chút nữa vị trí cũng không giữ được. Bây giờ rốt cuộc cũng tốt rồi, vị trí này không chỉ có thể bảo vệ được, tương lai còn có một sự phát triển lớn.
Bây giờ Trần Tỏa Nguyên hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải theo sát bước chân của Diệp Trạch Đào.
Nhiều người nói rằng các nhà lãnh đạo chính của đảng và chính phủ nói chung đều sẽ có cuộc đấu tranh quyền lực mâu thuẫn, đối với Trần Tỏa Nguyên việc này căn bản là không nghĩ đến, đấu tranh cho quyền lực đối với ông ta mà nói cũng không có ý nghĩa, chỉ cần theo Diệp Trạch Đào, thì sẽ có quyền lực.
- Các đồng chí, vừa rồi bí thư Diệp cũng đã nói rất nhiều về sự phát triển của Thảo Hải, thực ra, sự phát triển của Thảo Hải vẫn do bí thư Diệp làm chủ đạo tiến hành. Chúng ta chỉ dựa theo kế hoạch to lớn của bí thư Diệp tiến hành, tin tưởng rằng Thảo Hải ngày mai sẽ càng tốt hơn!
Sau khi Diệp Trạch Đào nói chuyện xong, Trần Tỏa Nguyên liền nói trước, các ủy viên thường vụ bọn họ điều nhìn thấy được. Từ khi Diệp Trạch Đào chủ trì công việc ở Thảo Hải, Thảo Hải thật sự có những bước tiến lớn trong phát triển. Kết hoạch phát triển Thảo Hải lại được làm một cách tỉ mỉ như vậy, lúc đầu mọi người đã nghiên cứu qua, cũng không có vấn đề gì quá lớn cả.
Liêu Hâm Diễm cười nói:
- Thảo Hải bây giờ thật sự là không giống rồi, ở trong toàn tỉnh đều đã nổi tiếng, thông qua quốc lộ các tỉnh lân cận là có thể thông xe rồi, tới lúc đó, tin tưởng rằng Thảo Hải càng phát triển hơn.
Tô Toàn Trung nói:
- Bây giờ mọi người đều liều mạng trong cuộc đua với thời gian. Người làm ăn mà, ánh mắt đều trở nên độc ác, biết được đối với bọn họ mà nói đây là một cơ hội. Các hạng mục ở Khu công nghiệp xã Xuân Trúc đã dần dần đi vào hoạt động, trước mắt có thể thấy được có thể thu hoạch rồi!
Ngồi trong phòng hội nghị bí thư đảng ủy công an Đinh Minh Tiến so với Trần Tỏa Nguyên lại càng mơ mộng hơn, về phần kinh nghiệm, ông ta so với Uông Lăng Tùng gần giống nhau. Lúc trước hai người đều là phó phòng, quan hệ với nhau không tệ, cũng thường xuyên đi cùng nhau uống vài ly. Lúc đầu Uông Lăng Tùng gặp xui xẻo, địa vị của ông ta so ra thì Uông Lăng Tùng mạnh hơn một chút, tưởng rằng Uông Lăng Tùng xong rồi. Nhưng mà, tình thế ở huyện này biến đổi quá lợi hại, sau nháy mắt, Uông Lăng Tùng liền theo Diệp Trạch Đào. Sau đó dưới sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng khôi phục lại chức vị, sau đó thăng lên đảm nhận chức vị bí thư đảng uỷ công an. Bây giờ lại được điều đến cục thành phố để nhận chức thường vụ, sự phát triển nhanh như bay của Uông Lăng Tùng càng làm cho ông ta thấy được sự hùng mạnh của Diệp Trạch Đào. Thông qua sự giới thiệu của Uông Lăng Tùng, Đinh Minh Tiến và Diệp Trạch Đào đã gặp mặt nhau, bây giờ rất nhanh lại thăng lên thành bí thư đảng uỷ công an, đúng là đang nằm mơ!

Đinh Minh Tiến ngồi ở đó cũng còn một cảm giác mộng mơ mãnh liệt.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi ở vị trí trung tâm nhất, trong lòng Đinh Minh Tiến chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là phải học tập Uông Lăng Tùng, bất luận như thế nào cũng phải trở thành nhân viên quan trọng của Diệp Trạch Đào.
Thời gian sau đó là do các uỷ viên thường vụ tiến hành báo công công việc được phân công.
Tôn Dân Phú bây giờ đã là trưởng ban thư ký, trong lòng vô cùng tốt, vui mừng nói:
- Bây giờ không chỉ có những doanh nghiệp trong nước chạy tới Thảo Hải đầu tư, còn có một số công ty lớn của nước ngoài cũng đến Thảo Hải tiến hành đầu tư, ở đây rất nhanh sẽ biến thành một nơi náo nhiệt. Ngoài ra, bí thư Diệp không nghĩ đến đường lối của thành phố Thảo Hải cũ đang được thực hiện, thành cổ của ‘ nước cầu chảy nước người ta’ quy hoạch từ đầu và phục hồi cũng đã thu được thành tích. Sau khi trải qua quy hoạch phục hồi từ đầu, diện tích của cổ thành cũng mở rộng thêm một bước, dung nạp một lượng lớn hơi thở văn hoá, có ý nghĩa lịch sự, bên trong có thể tham khảo rất nhiều nội dung. Bây giờ khách nước ngoài đến càng nhiều, tin tưởng không cần bao lâu nữa, cổ thành sẽ trở thành một tấm bia lớn của Thảo Hải!
Mọi người đều nói về tình hình phát triển của Thảo Hải, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng không tệ. Từ trong sự phát triển của Thảo Hải hắn ta biết được một nơi chủ chốt, đó chính là việc của chính mình không cần nhất thiết phải tự mình đi giải quyết, chỉ cần sử dụng đúng người, quản lý người tốt, hiệu suất công việc sẽ tăng gấp đôi. Nghĩ đến chính mình bất ngờ phải rời khỏi Thảo Hải, cũng không có ảnh hưởng đến sự phát triển của Thảo Hải, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, bước tiếp theo phải kiên trì thực hiện kế hoạch tư tưởng thứ nhất. Chỉ có họp lý tiến hành kế hoạch, quản lý nhân sự tốt, thì sẽ không có việc gì không làm tốt được.
Trong cuộc họp tiến hành phân công lại từ đầu, chủ yếu chính là đem phần công việc của mình lúc trước còn là chủ quản chủ tịch huyện giao cho Trần Toả Nguyên, việc Diệp Trạch Đào cần thiết làm đó chính là dùng càng nhiều tinh thần và sức lực để thiết lập tương lai của Thảo Hải.
Có được một số thuộc hạ có thể làm việc như thế, từ trước tới giờ Diệp Trạch Đào chưa bao giờ giống như bây giờ thoải mái như thế.
Lúc tan họp về đến văn phòng, mọi người đều chạy qua ngồi xuống nói chuyện một hồi.
Sau khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào đưa mọi người ra ngoài, Bàng Phí Vũ cười nói:
- Ông chủ, quần chúng Thảo Hải đối với sự phát triển bây giờ rất hài lòng, trị an xã hội có chuyển biến tốt ở diện rộng, chủ yếu nhất vẫn là thu nhập của dân chúng tuỳ thuộc vào sự phát triển của Thảo Hải tăng trưởng theo diện rộng,
- Không sai, dân chúng đều nhìn vào sự thật, ai thật lòng làm việc vì bọn họ, ai có thể cải thiện cuộc sống của bọn họ, bọn họ sẽ ủng hộ người đó. Đó chính là việc làm căn bản của đảng chúng ta, chúng ta phải toàn tâm toàn ý vì người dân làm việc, phải làm nhiều việc tốt và việc đúng với thực tại, không thể khoe khoang ra mặt, và cũng không thể chỉ biết dùng miệng để nói chuyện!
Bàng Phí Vũ nghiêm túc nói:

- Sếp nói rất đúng.
Sau khi Bàng Phí Vũ đi ra, Diệp Trạch Đào cầm lấy xem một phần tài liệu báo cáo về kinh tế ở Thảo Hải.
Coi được một hồi, di động vang lên.
Lúc vừa nhìn thấy người gọi điện thoại đến là Tào Tâm Dân, Diệp Trạch Đào mỉm cười, bây giờ thằng ranh này mỗi ngày đều gọi điện thoại đến cả.
- Lão Tào, có chuyện gì vậy?
- Anh Diệp, em có một chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với anh.
Tào Tâm Dân có vẻ rất nghiêm túc nói.
- Cậu nói đi.
- Anh Diệp, là như thế này, em âm thầm phái người đi điều tra một chút về tình hình Bách Phó Quốc, thật sự không thể ngờ được. Bách Phó Quốc này thật sự rất tham lam, bên ngoài mượn danh hiệu của anh rể Trần Đại Tường có thể giúp đỡ vào trường đại học vì công lợi mà thu được một số lượng tiền tài rất lớn. Tùy vào từng tình huống của mỗi người mà thu tiền từ năm đến một trăm ngàn, theo chứng cứ đã điều tra được đã có hai ba mươi người, số lượng rất lớn. Ngoài việc đó ra, chị gái của ông ta còn lợi hại hơn, ra mặt cho Bách Phó Quốc, cô ta cũng không ít lần đi gặp một chút người Bách Phó Quốc dẫn lại, mang danh nghĩa đề bạt hoặc là điều động công việc, càng thu thêm hối lộ một lượng lớn.
Diệp Trạch Đào cũng thật sự không ngờ rằng mình vừa điều động Tào Tâm Dân đi điều tra một chút, thế nhưng lại điều tra ra những việc này.
- Có đầy đủ chứng cứ không?
- Anh Diệp, chúng em đã nắm giữ trong tay không ít rồi, bây giờ vẫn đang tiếp tục thu thập, tuy nhiên, bây giờ nội dung trên tay của chúng ta nắm giữ cũng đủ rồi.
Diệp Trạch Đào đối với Tào Tâm Dân chỗ rất vừa ý đó chính là người này làm việc rất cẩn thận, nếu anh ta đã nói như thế này, đã nói lên rằng thật sự đã nắm giữ được chứng cứ rất mạnh.
- Vợ và em trai của Trần Đại Tường làm nên những việc như thế này, có thể sẽ ảnh hưởng tới Trần Đại Tường hay không?
Diệp Trạch Đào như thể rất tùy ý hỏi một câu.

Trong lòng Tào Tâm Dân buồn cười, Diệp Trạch Đào này làm việc chính là chỉ cần không để lại bất kì lý do nào, rõ ràng là đang hỏi chính mình có thể lật ngã Trần Đại Tường không, bây giờ ngược lại nói một câu mang ý nghĩa lo lắng cho Trần Đại Tường.
Diệp Trạch Đào hỏi như vậy, đương nhiên Tào Tâm Dân không thể trả lời như thế, liền nói:
- Tất cả các chứng cứ đều sẽ liên lụy đến Trần Đại Tường.
- Các cậu hãy tiếp tục tìm hiểu tình hình đi.
Sau khi Diệp Trạch Đào tắt máy điện thoại ngồi ở chỗ đó phân tích lợi ích của sự việc.
Đánh bại Trần Đại Tường căn bản hẳn là không có vấn đề, Trần Đại Tường xảy ra chuyện rồi, rốt cuộc có ảnh hưởng đến Vi Hoành Thạch hay không, đó mới chính là việc Diệp Trạch Đào quan tâm.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy tình hình trước mắt về Trần Đại Tường này, căn bản là không có cách nào đem lại ảnh hưởng tới Vi Hoành Thạch cả. Nhiều nhất cũng chỉ là hôn sự của Vi gia và con gái của Trần gia kết thúc thôi, đoán chừng nếu kết quả thật sự thành ra như vậy, ngược lại Vi gia sẽ rất vui mừng.
Lật đổ Trần Đại Tường rất đơn giản, mấu chốt chính là không có cách nào vì chuyện này mà tạo thành đả kích đối với Vi gia!
Bách Phó Quốc nhất định phải đánh ngã rồi, thằng ranh này thông qua hành vi nghiêm trọng như thế này làm nhiễu loạn trật tự bình thường, Trần Đại Tường có thể hoãn lại một chút!
Xoa nhẹ huyệt thái dương một chút, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Trạch Đào thật sự cũng có chút không tiện để xử lý việc này.
Rốt cuộc là có cần lật đổ Trần Đại Tường không?
Lật đổ anh ta, hay là giữ lại trọng dụng sau này?