Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 487: Hiểu lầm





Đi ra ngồi vào xe của Giản Tuệ Tâm, Diệp Trạch Đào nói:
- Cô có biết nhà của chủ tịch tỉnh Dương ở đâu không?
- Đến nhà của chủ tịch tỉnh Dương à?
Giản Tuệ Tâm có chút giật mình.
- Đúng rồi, ông ta nói chúng ta đến nhà của bọn họ dùng một bữa cơm, tôi chỉ biết ở viện số một của tỉnh uỷ, không biết sống ở nơi nào. Nếu như cô biết đường, thì làm phiền cô trực tiếp lái xe qua đó.
Trong lòng Giản Tuệ Tâm thật sự bị chấn động rồi, Lưu Mộng Y chỉ ám chỉ Trịnh Thành Trung tán thưởng Diệp Trạch Đào, cũng không có nói là tán thưởng thành bộ dạng như thế nào. Bây giờ nhìn lại, Trịnh Thành Trung đối với Diệp Trạch Đào vô cùng xem trọng!
Nghĩ đến Dương Thăng Hải là một nhân vật vô cùng quan trọng của Trịnh hệ, lần này lại được thăng lên chức bí thư. Giản Tuệ Tâm liền suy nghĩ, Diệp Trạch Đào này chẳng lẽ cũng chỉ là con rể của Lưu gia đơn giản như vậy sao, hắn ta không phải con riêng của bất kì anh hai nào à!
Trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc lái xe của cô ta, sau khi xe được khỏi động liền chạy đến viện số một của tỉnh uỷ.
Cũng coi như là một vị phó chủ nhiệm trong ban kế hoạch và phát triển tỉnh uỷ, tuỳ rằng có muộn một chút, kinh nghiệm cũng không nhiều. Nhưng mà, đối với tình hình trong tỉnh thì Giản Tuệ Tâm vô cùng rõ ràng, nhiều lần muốn thâm nhập vào nhà của anh cả này cũng đều không có cơ hội, thật không thể ngờ được hôm nay lại có thể theo Diệp Trạch Đào đến nhà của chủ tịch tỉnh Dương,
Len lén nhìn trộm thoáng qua Diệp Trạch Đào đang ngồi nơi đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đây cũng là lần đầu tiên Giản Tuệ Tâm ở khoảng cách gần như vậy nhìn rõ dung mạo của Diệp Trạch Đào, rất tuấn tú, rất có chí tiến thủ, lại là một người thanh niên trẻ tuổi chín chắn.
Giản Tuệ Tâm cũng có ít nhiều cảm động, chẳng trách người cầm lái của Lưu gia lại đổi thành hắn, quả nhiên là nhân vật có tài năng.
Vừa không chú ý, bất thình lình ở đằng trước xông ra một người, lúc chiếc xe thắng gấp, dường như chiếc xe đã đụng trúng người rồi.
Dù sao Giản Tuệ Tâm cũng là một người phụ nữ, sau khi xảy ra chuyện như thế này, trong lòng liền hoang mang. Ngồi ở chỗ điều khiển cũng không biết nên làm cái gì, trong lòng chỉ suy nghĩ một điều, mình đụng trúng người ta rồi.
Lúc này Giản Tuệ Lâm có một cảm giác toàn thân đều trở nên phát lạnh.
Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này, đây là một con đường, người đi đường thường xuyên qua lại.
Lúc phát hiện chuyện này, Diệp Trạch Đào rất nhanh mở cửa xe ra nhảy xuống xe.
Lúc chạy ra đằng trước xe, nhìn thấy một bà lão đang nằm trên mặt đường.
- Đụng có bị thương không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Lúc này người già ngồi trên mặt đất, nhìn về Diệp Trạch Đào khoát khoát tay nói:
- Tôi không sao, không sao.
Một túi đồ ăn sớm đã bị ném qua một bên.
- Đi bệnh viện kiểm tra thử!

Diệp Trạch Đào đi qua đỡ lấy bà lão.
Dưới sự kéo đỡ của Diệp Trạch Đào, người già này liền đứng lên.
Diệp Trạch Đào chú ý đến trên đùi của người già này có chút trầy xước, liền nói:
- Cũng nên mời bà đi đến bệnh viện kiểm tra, như vậy chúng con mới có thể an tâm một chút.
Lúc còn nắm chặt lấy bà lão, Diệp Trạch Đào nói:
- Bà già rồi thì không cần nói, việc này là do chúng con sai, chỉ có khi nào bà đi đến bệnh viện kiểm tra, thì chúng con mới có thể an tâm được!
Rất nhiều người dân vây quanh lại xem, nghe được câu nói này của Diệp Trạch Đào, trong lòng nhiều người âm thầm khen ngợi câu nói đầy ý nghĩa của Diệp Trạch Đào.
Có một người con gái lo sợ anh chàng bảnh bao này sẽ bị con cái của bà lão này quấn lấy, liền nói:
- Người ta cũng đã nói là không sao rồi, anh ném ra một trăm đồng đi đường là được thôi mà!
Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm cách nói chuyện của một số người này, đỡ bà lão ngồi vào chổ ngồi trong xe. Sau đó thì nhặt lấy túi đồ ăn trên đường, hơn nữa còn nhặt những mớ rau cải vào lại trong túi.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn thấy Giản Tuệ Tâm ngồi trong xe vẫn còn có chút bất an.
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Không có việc gì lớn đâu, chúng ta đi đến bệnh viện trước.
Lúc này Giản Tuệ Tâm mới phát hiện vừa rồi mình thật sự bị doạ đến luống cuống cả lên, có chút khó xử nói:
- Đây là lần đầu tiên cô xảy ra sự việc như thế này!
Bà lão ngồi trong xe nói:
- Không sao đâu, hai vợ chồng con có việc bận bọn con đi đi, tôi có đi được.
Hai vợ chồng?
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Giản Tuệ Tâm.
Trên mặt Giản Tuệ Tâm lập tức ửng đỏ lên.
Giản Tuệ Tâm cũng khoảng ba mươi tuổi trở lại, bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua thì thật sự đúng có sự khác biệt với một số thiếu phụ phong tình, cũng khó trách bà lão nghĩ rằng bọn họ là đôi vợ chồng.
- Mau lái xe đi!
Diệp Trạch Đào biết rằng không cần thiết phải giải thích với một người lạ, nhìn Giản Tuệ Tâm nói một câu.

Giản Tuệ Tâm liền nói:
- Chúng con là đi làm việc ngang qua thôi.
Cô muốn giải thích rằng với Diệp Trạch Đào không phải một cặp vợ chồng.
Bà lão mỉm cười nói:
- Các người lái xe cũng nên chú ý một chút, nơi này người qua người lại, đừng lo nói chuyện mà không chú ý lái xe.
- Bà lão nói rất đúng!
Diệp Trạch Đào vội vàng nói.
Giản Tuệ Tâm chỉ còn cách khởi động xe.
Tới bệnh viện, Diệp Trạch Đào vội vàng giúp bà lão xếp hàng đăng ký.
- Trạch Đào, chủ tịch tỉnh Dương đang đợi.
Lúc nhìn thấy Diệp Trạch Đào gần như quên mất việc Dương Thành Hải mời dùng cơm. Giản Tuệ Tâm lo lắng nói một câu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi điện thoại qua đó nói rõ một số việc là được rồi.
Giản Tuệ Tâm liền suy nghĩ, Diệp Trạch Đào thật là người kì lạ, người khác nếu biết là chủ tịch tỉnh hẹn gặp, cho dù là chuyện lớn kinh động trời cũng phải bỏ xuống. Hơn nữa, bà lão này cũng không có chuyện gì lớn, Diệp Trạch Đào bỏ qua chủ tịch tỉnh không gặp, chạy đến làm một việc nhỏ như thế này, thật sự là khó hiểu!
- Trạch Đào, hay là như vậy đi, tôi ở lại chăm sóc bà lão, anh mau qua đó đi.
Chần chừ một chút, Diệp Trạch Đào vẫn nói:
- Không có việc gì đâu.
Lúc này mọi người đều chờ đến lượt kiểm ta, bà lão nói:
- Tôi thật sự không có sao đâu!
Bên cạnh cũng có không ít người đứng xếp hàng, một bà lão nhìn nhìn Diệp Trạch Đào và Giản Tuệ Tâm, ngưỡng mộ nói với bà lão:
- Bà thật là có phúc, con trai con dâu cùng nhau đưa bà đến kiểm tra, đâu giống những đứa con của gia đình tôi!
Nói với bộ dạng rất đâu khổ.

Bên cạnh một người già nói:
- Những đứa con của bà là cán bộ cấp cao trong bộ máy nhà nước, sự tình rất nhiều, có cái này cũng phải mất cái kia chứ!
Khi đang nói chuyện, chỉ nhìn thấy một người trung niên cường tráng vội vàng đi vào, trong tay còn đang cầm điện thoại gọi điện thoại.
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
Đang nói chuyện, người trung niên này liền chụp lấy Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy cánh tay của đối phương vươn qua, Diệp Trạch Đào chợt xoay người khiến cho cánh tay của tay thanh niên kia bị chụp hụt.
Lúc này lại có thêm một người phụ nữ trung niên chạy vào, lớn tiếng nói:
- Mẹ, mẹ bị thương như thế nào, ai là người đụng thương mẹ?
- Mẹ không sao, không sao.
Bà lão vội giải thích.
Diệp Trạch Đào vội xin lỗi nói:
- Thật là áy náy quá, là do xe của chúng tôi không cẩn thận đụng thương bà lão, chỉ cần kiểm tra ra có vấn đề gì, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
- Nếu mẹ của tôi có xảy ra chuyện gì, các người không yên với tôi đâu, bất luận đến nơi nào, tôi Chu Lăng Tùng cũng sẽ tiếp.
Người trung niên đó rõ ràng là có chút quyền thế, điện thoại cầm trên tay liền gọi điện thoại.
- Lão Thường hả, mẹ tôi bị đụng thương rồi, ông quen thuộc bên phương diện bệnh viện, để cho bác sĩ tốt nhất kiểm tra thật kĩ dùm tôi một lần.
- Lão Ngô sao? Có một đôi vợ chồng lái xe đụng thương mẹ tôi, ông với cảnh sát giao thông quen thuộc như vậy, lúc đó không có chứng cứ gì, xem xem hệ thống giám sát có ghi chép được gì không, nhất định phải lấy chúng cho tôi!
- Lão Khương, cuộc họp thì tôi không đến tham dự rồi, bây giờ tôi đang rất bận, mẹ tôi bị đụng xe. Ông ta muốn như thế nào thì điều chỉnh theo ông ta, coi như tôi đây đãhiểu rõ, ông ta chính là quyết tâm muốn đụng vào tôi mà!
Người trung niên này không ngừng gọi điện thoại.
Diệp Trạch Đào nhìn nhìn người trung niên này, liền khẽ nhíu mày một cái, không ngờ một việc như thế này bị ông ta làm thành như vậy!
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến đối phương gọi những cuộc gọi này, dù sao do chỗ chính mình có lỗi.
Nghĩ đến phải cùng Dương Thăng Hải giải thích một chút về việc này, Diệp Trạch Đào liền đi dọc bên cạnh đi ra ngoài, muốn tìm một chỗ để gọi một cuộc điện thoại.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào muốn đi, người trung niên này không quan tâm, lớn tiếng nói:
- Thằng ranh, cậu đừng chạy, hôm nay cậu không giải thích rõ chuyện này, thì chỗ nào cậu cũng không được đi!
Giản Tuệ Tâm không vui vẻ nói:
- Anh ta không có chạy đâu, chỉ là đi gọi một cuộc điện thoại thôi, tôi còn ở đây mà!
- Đôi vợ chồng hai người nghe cho rõ tôi nói đây, hôm nay mẹ ta mà có chuyện gì, hai người ai cũng không thể chạy được! Cô cũng không hỏi thăm một chút, tôi Chu Lăng Tùng là người như thế nào!

Nhìn thấy tình hình này, Diệp Trạch Đào đành phải ở nơi này lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Dương Thăng Hải.
- Chú Dương, thật là ngại quá, lái xe đụng thương một bà lão, chúng tôi đang đưa bà ta đến bệnh viện kiểm tra, có thể sẽ trễ một chút mới có thể qua đó.
Diệp Trạch Đào có chút sầu não, Ngày hôm nay không phải là ngày lành hoàng đạo sao, làm việc thật sự là không thuận lợi.
Dương Thăng Hải nhận được điện thoại cũng giật mình, vội hỏi nói:
- Người không sao chứ?
- Nhìn qua thì không có chuyện gì lớn lắm cả, chỉ là trầy xướt một chút thôi, đang tiến hành kiểm tra!
- Các cậu đang ở bệnh viện nào?
Diệp Trạch Đào liền nói tên bệnh viện.
- Cậu đừng hoảng, tôi sẽ sắp xếp người qua bên các cậu một chuyến.
Dương Thăng Hải cũng có chút sốt ruột, lần trước ở thủ đô ông ta nhìn ra được, Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào người này hẳn không phải chỉ có quan hệ bình thường, ông ta cũng không tiện đoán chừng việc này. Nhưng mà, biết được một điều, nếu Diệp Trạch Đào ở trên địa bàn Ninh Hải xảy ra chuyện mình không đưa tay ra giúp đỡ, có thể thực sự sẽ làm cho Trịnh Tiểu Nhu, thậm chí là sẽ làm Trịnh Thành Trung không vui, điều đó đối với ông ta mà nói thì thật sự là một việc lớn.
Dương Thăng Hải liền gọi qua điện thoại của giám đốc sở y tế.
Dương Thăng Hải ở nơi này điện thoại, người trung niên này nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trước khi sự việc chưa được giải quyết, hai vợ chồng các người hãy ở đây đợi ta, không được đi cả!
Bà Lão vội nói:
- Lăng Tùng, đừng có làm khó người ta, bọn họ còn có chuyện cần bọn họ đi làm đó, con không biết đâu, mẹ cũng đã nói là không có việc gì rồi, bọn họ cứ muốn dẫn mẹ đi kiểm tra. Người ta có lòng tốt, tính khí của con nên sửa đổi đi, đừng có nghe gió thành mưa, đi làm công việc của con đi!
- Mẹ, là con lo lắng cho mẹ thôi! Nếu có nội thương thì làm sao, đây là chuyện của cả đời đó.
Bà lão mỉm cười với Giản Tuệ Tâm nói:
- Đồng chí, tôi thật sự không sao, hai người yên tâm đi, tôi nghĩ vợ chồng hai người đều là người có lòng tốt. Chồng của cô người này không tệ, làm việc đến nơi đến chốn, đừng quan tâm thằng ranh nhà tôi, tính khí của nó chính là không có chủ ý bảo sao hay vậy. Gần đây ở trên cơ quan có chút không thuận lợi, hơi nóng tính một chút.
Giản Tuệ Tâm lại nghe được mọi người hiểu lầm giữ cô và Diệp Trạch Đào là quan hệ vợ chồng, trên mặt sớm đã lắp đầy ửng hồng, rất xấu hổ nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cô ta biết được bây giờ dù mình có giải thích như thế nào cũng vô dụng thôi.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Chu Lăng Tùng nói:
- Anh hai làm việc ở nơi nào?
Bà lão cười nói:
- Nó à, làm việc ở thị cục công thương.
Diệp Trạch Đào đối với bà lão này rất có cảm tình, trong lòng đang suy nghĩ, bà lão này không tệ, nếu có cơ hội cũng muốn giúp đỡ gia đình họ một chút.