Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 474: Đối thoại giữa Lâm Bá Thành và Diệp Trạch Đào.





- Trưởng ban Lâm.
Diệp Trạch Đào không nghĩ tới Lâm Bá Thành sẽ gọi mình tới nơi này nói chuyện.
Đây là một phòng trà, một ly trà xanh được pha sẳn đặt ở nơi này, Lâm Bá Thành sớm đã đến ngồi ở đó.
Chỉ vào cái ghế đối diện, Lâm Bá Thành nói:
- Ngồi đi.
Trong phòng không có bất kì người nào cả, hai người cứ như thế ngồi đối diện nhau.
Lúc nhìn về phía Lâm Bá Thành, Diệp Trạch Đào cảm thấy cả người Lâm Bá Thành có vẻ gầy đi rất nhiều, tóc cũng xuất hiện nhiều tóc bạc hơn.
Lúc Diệp Trạch Đào lại nhìn Lâm Bá thành, cùng lúc đó Lâm Bá Thành nhìn Diệp Trạch Đào, hai người nhìn nhau một hồi.
Lâm Bá Thành mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu không ngờ tôi sẽ mời cậu tới nơi này phải không?
Sự việc hôm nay có vẻ kỳ lạ, Diệp Trạch Đào cũng có chút ít hiểu được suy nghĩ của Lâm Bá Thành.
- Trưởng ban Lâm, lần này tôi đem đến tài liệu có liên quan đến xây dựng nông thôn mới ở huyện Thảo Hải, chúng tôi vẫn luôn đang hoàn thiện.
Diệp Trạch Đào để xấp tài liệu lên bàn.
Cầm lấy xấp tài liệu, Lâm Bá Thành cũng không có xem qua, mà còn thảy ra bàn phía sau, lấy ra một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi tin tưởng rằng cậu cũng biết rất nhiều chuyện rồi, không sai, tôi phải rời khỏi người của Ninh Hải rồi, hôm nay mời cậu ra đây, chính là muốn nói với cậu vài câu.
Diệp Trạch Đào chỉ còn cách ngồi đó nghe vậy.
Hôm nay Lâm Bá Thành hình như kéo xuống toàn bộ tắm khăn che mặt của ông ta vậy, lời nói nào nói ra cũng rất rõ ràng.
Hút một hơi thuốc, Lâm Bá Thành khẽ mỉm cười nói:
- Trong lòng nhất định đối với tôi có nhiều điều không vừa lòng phải không?
Câu nói này!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lâm Bá Thành, cũng cười nói:
- Tôi hiểu được phương pháp làm việc của Trưởng ban Lâm!
Ánh mắt liền sáng lên, Lâm Bá Thành cũng không thể ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại nói ra những lời thẳng thắn như vậy, trong lòng ông ta suy nghĩ, Diệp Trạch Đào có khả năng sẽ nói những câu nói quanh co, chứ thật sự không nghĩ đến Diệp Trạch Đào lại dám nói thẳng như thế.
- Tiểu Diệp, có muốn biết sự đánh giá của tôi đối với cậu không?
Đây hoàn toàn chỉ có người nhân viên thân cận nhất mới có thể nói ra câu nói này, cấp bậc của Lâm Bá Thành và mình khác biệt nhau quá nhiều, không ngờ ông ta lại gọi mình ra đây, nói với mình những câu nói như vậy, làm cho Diệp Trạch Đào cũng có chút không hiểu ông ta muốn làm cái gì.
- Nếu có được sự hướng dẫn của Trưởng ban Lâm, thì điều đó thật quá tốt rồi!
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính.
Lâm Bá Thành nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, nói câu thật lòng, con người tôi đối với cậu cũng không có cách nhìn nhận không tốt nào cả, nhìu lúc có thể là nghiêm với cậu một chút, nhưng mà, trải qua luyện tập, sự thành trưởng của cậu sẽ nhanh hơn rất nhiều!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Bá Thành, hắn thật sự không ngờ Lâm Bá Thành sẽ nói những lời như thế này với mình.
Khẽ mỉm cười, Lâm Bá Thành nói:
- Có thể cậu cảm thấy kì lạ đúng không? Kỳ lạ là vì một người như tôi không bao giờ chung một con đường với cậu lại nói ra những lời này! Cậu phải biết rằng, trong chính trị không có kẻ thù vĩnh viễn, và cũng không có bạn bè vĩnh viễn!
Bây giờ Diệp Trạch Đào thật sự cảm nhận được đối phương đang muốn nói với mình một chút gì đó.
- Trưởng ban Lâm nói đúng, sau này tôi nhất định cải thiện.
Lâm Bá Thành nói:
- Nói thật lòng vậy, hôm nay mời cậu đến đây, tôi còn một chuyện muốn nói với cậu, chuyện của quan trường đã là như thế rồi, bất luận là có thêm bao nhiêu mâu thuẫn, nên nhường người một chút thì cũng nên phải nhường.
Diệp Trạch Đào nhíu mày, Lâm Bá Thành này, tới lúc này rồi còn nói những câu nói như vậy nữa!
- Trưởng ban Lâm nói rất có lý.
Nghe Diệp Trạch Đào nói một câu nói không đến nơi đến chốn như vậy, Lâm Bá Thành liền khẽ nhíu mày.
Lâm Bá Thành phát hiện hình như mình vẫn chưa hiểu rõ Diệp Trạch Đào.

Lâm Bá Thành có một ý tưởng, Diệp Trạch Đào hẳn là một người rất dễ sắp xếp, chỉ cần nói những câu nói dễ nghe, có lẽ sẽ khiến cho Diệp Trạch Đào mềm lòng.
Lâm Bá Thành chính là muốn nắm Diệp Trạch Đào trong tay, đầu tiên sẽ chia rẽ Diệp Trạch Đào, lúc đó Diệp Trạch Đào sẽ thu binh lại, mấy công tử của Vi gia kia sẽ là người an toàn nhất.
Nói ra một ít lời nói như vậy, Lâm Bá Thành chính là muốn mở đường cho ý tưởng của mình, nhưng mà, bây giờ ông ta phát hiện những ý tưởng của mình sai lầm.
Chiêu thứ nhất thất bại rồi!
Lâm Bá Thành và Tôn Tường Quân thầm biết bước cờ này nhất định không được, đây cũng chỉ là Lâm Bá Thành muốn thử chút cho ý tưởng này, kết quả quả nhiên là không được.
Ngay lúc Lâm Bá Thành đang suy nghĩ, Diệp Trạch Đào nói:
- Trưởng ban Lâm, ông yên tâm đi, miễn là không chèn ép quá, tôi cũng sẽ nói hòa nhã.
Lâm Bá Thành nhìn mặt của Diệp Trạch Đào một hồi, trong lòng vẫn còn ít nhiều gì chỗ hoài nghi, trong câu nói của Diệp Trạch Đào cũng không có nói ra trọng điểm của sự việc, chỉ cần không làm quá chặt, câu nói này khả năng mở rộng quá lớn.
- Tiểu Diệp, cậu có suy nghĩ như thế thì rất tốt.
Lâm Bá Thành nghiêm túc nói.

- Trưởng ban Lâm, tôi cho rằng tất cả các hành vi đều được xây dựng trên cơ sở của lẫn nhau, nếu ai đánh qua đây, chúng tôi cũng sẽ kiên quyết đấu tranh trở lại.
Lâm Bá Thành nhìn nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này thì Tiểu Diệp không cần phải lo lắng đâu.
Lâm Bá Thành nói một vài câu nói không rõ ràng, điều đó làm cho Diệp Trạch Đào vốn đang có một tâm trạng tốt cũng trở nên tồi tệ hơn, Lâm Bá Thành này thật sự là không nhìn thấy những điều cơ bản.
Diệp Trạch Đào nói:
- Có một vài người thật sự rất khó nói, ông khuyên bọn họ đi, bọn họ cũng không ít người liên kết lại với nhau.
Lâm Bá Thành nghe được ý kiến của đối phương, nói:

- Dù cho có lực lớn mạnh hơn nữa nhưng cũng phải nói lý lẽ chứ!
Nói tới đây, Lâm Bá Thành nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, có một số việc cũng chỉ có cậu có thể khuyên nhủ thôi!
Hiểu rồi, Lâm Bá Thành lo lắng Điền Lâm Hỉ bọn họ không buông tha cho người của Tôn gia, hôm nay lại đích thân mời mình ra đây, khuyên mình nên đi khuyên bảo bọn họ.
Thật là một câu chuyện cười!
Diệp Trạch Đào phát hiện ý nghĩ của Lâm Bá Thành này cũng quá đơn giản rồi.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Trạch Đào nghĩ kỹ mới phát hiện Lâm Bá Thành là có chuẩn bị rồi mới tới đây, ngay sau đó ông ta nhất định sẽ đưa ra những điều kiện của mình.
Quả nhiên, Lâm Bá Thành nói:
- Tiểu Diệp, lần này trên trung ương muốn xây dựng một mẫu điển hình ở các huyện, đầu tiên là tôi đã nghĩ ngay đến huyện Thảo Hải của các cậu, chỉ cần làm ra thành tích, cấp trên nhất định cũng sẽ nhìn thấy thôi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi luôn nghĩ rằng mọi thứ đều là ảo, sự cần thiết của người dân là điều thực sự.
Lâm Bá Thành mỉm cười nói:
- Không sai, những gì mọi người nhìn thấy điều là sự thật, lần này bí thư của tiểu Diệp báo cáo lên tỉnh ủy, vẫn còn chưa được phê duyệt, cậu yên tâm đi, việc này còn có không ít đồng chí ủng hộ mà, tôi cũng ủng hộ cậu.
Đầu tiên là cây điển hình, bây giờ lại lấy việc của bí thư ra nói, Diệp Trạch Đào cảm thấy Lâm Bá Thành cũng không có nhiều thành ý. Việc cây điển hình Diệp Trạch Đào cũng đã từng nghĩ qua, chỉ cần làm ra thành tích, cho dù Lâm Bá Thành không đi làm, sau khi ông ta ngã xuống, những người khác vẫn sẽ làm điều đó, điều căn bản này không cần phải gấp.
Từ trong chuyện này, Diệp Trạch Đào còn nhìn thấy Lâm Bá Thành giấu âm mưu ở sau lưng. Vào đúng thời điểm thế giới đổi mới này, đột nhiên lấy cây đã trưởng thành điển hình của mình, việc này nói tốt thì cũng tốt, nói không tốt cũng là lời nói, lại có hại nhiều hơn có lợi, câu nói nổi bật này của mình, rất dễ dàng thành mục tiêu của mọi người.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đã lăn lộn một hồi trong quan trường, và cũng biết được một chút lời nói trong quan trường, thường xuyên được tuyên truyền là người lợi hại nhất cũng không nhất định sẽ được thăng quan, người càng nổi bật, thì càng khó thăng chức hơn. Trước khi Lâm Bá Thành đi cũng muốn để lại một câu của mình, khiến chính mình trở thành mục tiêu công kích.
Nói về phần việc của bí thư, thì càng không liên quan gì nhiều tới Lâm Bá Thành, cho dù Lâm Bá Thành không ủng hộ, ủy nhiệm tỉnh kì sau, người ủng hộ mình cũng không ít.

Dùng hai đồ vật như vậy để trao đổi với việc không động vào đứa con riêng của Tôn gia!
Đáng lẽ Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ đến sẽ làm khó người của Tôn gia, bây giờ nghe được những lời nói không thành ý của Lâm Bá Thành, Diệp Trạch Đào cũng dâng lên một ý tưởng sẽ đánh gục đứa con riêng của Tôn gia.
Diệp Trạch Đào cũng không nói tiếp, chỉ mỉm cười với Lâm Bá Thành.
Nhìn thấy ánh mắt như thế của Diệp Trạch Đào nhìn qua đây, Lâm Bá Thành có ít nhiều đỏ mặt. Lúc đầu cứ nghĩ rằng Diệp Trạch Đào là người trẻ tuổi, một cái tên, ném ra một chút lợi ích, sẽ rất dễ dàng đạt được thiện cảm ở Diệp Trạch Đào, từ đó sẽ đáp ứng yêu cầu của mình. Bây giờ thì mới hiểu được, nhận biết của mình đối với Diệp Trạch Đào thật sự không rõ ràng lắm.
Bây giờ thằng ranh này ngày càng ngày lạnh tĩnh!

Lâm Bá Thành thầm than một tiếng, biết mình nếu không lấy ra một số đồ vật thật, thì sẽ không có phương pháp nào hấp dẫn được Diệp Trạch Đào.
Nâng ly trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt Lâm Bá Thành trở nên do dự, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ vì bảo vệ đứa con riêng của Tôn gia, thật sự phải đi đến bước này sao?
Nghĩ đến Tôn Tường Quân đích thân gọi mình ra thủ đô để nói sự việc này, Lâm Bá Thành cảm thấy chính mình có một áp lực vô cùng lớn.
Tôn Tường Quân có một ý tưởng, đó là cần mình đi làm người chia rẽ Tôn hệ, Tôn Tường Quân cho rằng, chỉ còn cách để Lâm Bá Thành đi trao đổi riêng với người của bên Điền Lâm Hỉ. như vậy mới thực sự có thể hóa giải được hận thù của người bên Điền Lâm Hỉ đối với Tôn gia, muốn làm việc này, đó chính là âm thầm bán đứng Tạ gia.
Đương nhiên, vì không bán đứng Tạ gia mà còn nhận thêm sự đả kích của Tạ gia, việc này không thể do Tôn Tường Quân ra mặt được, sau khi sự việc xảy ra sẽ phân rõ ranh giới với người bán đứng Tạ gia.
Đây là một hành vị tự sát.
Trong lòng Lâm Bá Thành có một cảm giác đau xót, việc này không thể do cấp trên tiến hành, chỉ có thể âm thầm làm thông qua Diệp Trạch Đào, sau khi làm xong, chính mình sẽ trở thành nhân vật công kích của Tôn Tạ hai nhà.
Tôn Tường Quân muốn bảo vệ đứa con trai này, chỉ còn cách đi bước cờ mạo hiểm này thôi!
Nghĩ đến đây, Lâm Bá Thành nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp, có một việc tôi muốn gặp lão Điền, có thể cần cậu để liên lạc một chút.
Diệp Trạch Đào nghi ngờ nhìn về phía Lâm Bá Thành.
Lâm Bá Thành nói:
- Chuyện là như vậy, chuyện của Ninh Hải là không ít, có một số việc có khả năng sẽ đụng chạm đến Tạ gia.
Nói ra lời nói như thế này, Lâm Bá Thành nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ông ta biết rằng Diệp Trạch Đào hiểu được ý nghĩa của mình.
Nỗi khổ tâm trong lòng, trong lòng Lâm Bá Thành suy nghĩ mình là một trưởng ban tuyên truyền tỉnh ủy, không ngờ lại lưu lạc tới trước mặt của một chủ tịch huyện nhỏ tỏ ra trình độ yếu kém.
- Trưởng ban Lâm, ông Điền sẽ tới Ninh Hải trong thời gian gần đây, tới lúc đó tôi sẽ nói lại với ông ta.
Lâm Bá Thành cầm lấy xấp tài liệu ở trên bàn nói:
- Tỉnh sẽ tổ chức một đội ngũ tới huyện Thảo Hải để làm việc, bọn họ sẽ đi sâu vào khai thác nội dung nguồn sáng ở Thảo Hải.
- Cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của Trưởng ban Lâm đối với Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào biết rằng bây giờ Lâm Bá Thành mới thật sự thay thế Tôn gia lấy ra vật quan trọng.