Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 446: Món quà của Sở Tuyên





Lúc Diệp Trạch Đào lên thành phố làm việc bỗng nhiên nhận được điện thoại Thư ký của Sở Tuyên là Chử Lâm Ý.
Ảnh hưởng từ sự việc của Tra Tiểu Vĩ đang lan rộng, các kiểu đồn đại được cải biên xuyên tạc cũng bắt đầu xuất hiện.
Diệp Trạch Đào cũng biết được một số hướng đi của Mạnh gia thông qua đường dây của hắn, lần này Mạnh gia muốn nắm được Ninh Hải chắc khư khư trong tay, đương nhiên rồi, chủ yếu nhất vẫn là Mạnh gia đã chia thành hai phe, chủ trương cùng với hai họ Vi, Mạnh kết hợp quyền lực đoàn thể chiếm phần chủ động hơn cả.
Lại thêm Hoa Lão giờ cũng chẳng mấy khi lên tiếng rồi, việc này khiến cho cục diện Kinh thành càng ngày càng trở nên tối tăm.
- Trạch Đào, Sếp muốn gặp anh, có phải đến đón anh không?
Giọng Chử Lâm Ý thể hiện một vẻ vô cùng thân thiết.
- Bí thư Sở đang ở đâu, tôi sẽ đến đó.
Tuy rằng không biết là Sở Tuyên gặp mình có chuyện gì, Diệp Trạch Đào vẫn trả lời ngay.
Thời gian gần đây Sở Tuyên ra mặt ủng hộ Diệp Trạch Đào rõ rệt. Nhiều lần họp, chỉ cần có ai phản đối việc ở Thảo Hải thì Sở Tuyên đều đứng về phía hắn. Từ chỗ Ninh Quân, Diệp Trạch Đào cũng tìm hiểu được chuyện này, nên rất kính trọng Sở Tuyên.
Chử Lâm Ý liền nói tên của Sơn trang đó ra.
Ngồi trên xe, đầu óc Diệp Trạch Đào lại đang phán đoán tình hình. Trước mắt Sở Tuyên sẽ phải đi rồi, lúc sắp đi lại muốn gặp mình, rốt cuộc là còn có uẩn khúc gì bên trong nữa đây?
Lúc xe đến Sơn trang ven thành đó, Diệp Trạch Đào cảm giác sơn trang này vô cùng tĩnh mịch, cảnh sắc ở nơi đây quả nhiên là rất tuyệt.
Bĩ thư Sở thật biết chọn nơi!
Dường như Chử Lâm Ý đã đứng đợi ở cửa từ lâu lắm rồi, nhìn thấy Diệp Trạch Đào tới, mắt anh ta sáng lên liền đi tới đón.
Xe dừng lại, Diệp Trạch Đào bắt tay Chử Lâm Ý:
- Thư ký Chử khách khí rồi!
- Nên thế mà, nên thế mà, sau này vẫn cần Trạch Đào quan tâm nhiều hơn mới được.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Sở Tuyên trước khi đi lại sự sắp xếp gì đó cho Chử Lâm Ý, mà lại không mang anh ta theo?

Tán gẫu vài câu, cả hai người cùng đi vào bên trong.
Ngồi trước một ao cá, Sở Tuyên không hề câu cá, cứ ngồi như vậy ngắm cảnh.
Diệp Trạch Đào đột nhiên có cảm giác, trong lòng Sở Tuyên rất trống vắng.
Khi cảm giác này xuất hiện, Diệp Trạch Đào liền giật mình, tại sao mình lại có cái cảm giác này nhỉ.
- Bí thư Sở!
Sở Tuyên đang trầm mặc suy tư ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Trạch Đào, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói:
- Hôm nay mời cậu qua đây, chỉ là để nói với cậu vài câu chuyện thôi, đừng câu nệ quá!
Diệp Trạch Đào ngồi xuống theo chỉ thị của Sở Tuyên.
Chuyển ánh mắt nhìn xuống mặt nước, Sở Tuyên nói:
- Công tác ở Thảo Hải cậu làm tốt lắm, tôi vẫn hài lòng về cậu suốt đấy!
Dù sao cũng là quan chức, mỗi câu nói đều đề cập tới công việc.
- Kết quả có được đều là do sự ủng hộ của các cấp!
- Cuộc đời của một con người thường hay có rất nhiều chuyện đành chịu vậy. Có rất nhiều lúc, sức lực của cá nhân thật là nhỏ bé, đặc biệt là đối với một số người thực sự muốn làm việc, họ càng có nhiều điều bất đắc dĩ.
Những lời nói hoàn toàn thật lòng.
Diệp Trạch Đào có chút sững sờ, Sở Tuyên và mình dường như vẫn chưa đạt đến mức độ không có gì phải giấu nhau mà!
Sở Tuyên hình như đúng là muốn tìm một người đến để nói chuyện thật, thay đổi vẻ nghiêm túc trước đây.
- Tiểu Diệp à, thực ra cậu với tôi cũng giống nhau thôi, đều muốn làm công việc của mình bằng cái tâm!

Câu đánh giá này làm cho Diệp Trạch Đào nhảy nhót trong lòng, cảm giác là Sở Tuyên đúng là đã rất hiểu mình.

- Bí thư Sở, nói thật lòng, tôi tham gia công việc ở xã Xuân Trúc, thấy người dân ở đó rất nghèo khổ, trong lòng tôi chỉ có duy nhất một cách nghĩ là làm thế nào cho họ có cơm ăn, áo mặc, con cái được đến trường. Thực ra, cái yêu cầu này đối với một số khu vực khác mà nói thì không là vấn đề gì cả, nhưng mà người dân xã Xuân Trúc lại rất khát vọng. Thông qua nỗ lực mà xã Xuân Trúc có được sự biến đổi, huyện Thảo Hải cũng biến đổi, nhìn thấy bọn họ ngày ngày thay đổi, trong lòng tôi rất vui mừng, liền cảm thấy tất cả khó khăn đều không còn là khó khăn nữa rồi!
Quăng một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào, Sở Tuyên cũng tự mình đốt một điếu:
- Tiểu Diệp, nói thật, lúc ban đầu nghe mọi người nói cậu dựa vào mối quan hệ mà lên, tôi có cái nhìn phiến diện về cậu, nên đã đeo kính râm để đối xử với cậu, công việc làm của cậu khiến tôi nhìn thấy một người cán bộ thật sự vì dân, bài học sâu sắc đấy!
Diệp Trạch Đào bị nói vậy ít nhiều cảm thấy ngượng, bèn nói:
- Bí thư Sở, cách mà mọi người nói kể ra cũng không sai. Vợ chưa cưới của tôi là Lưu Mộng Y, nhà họ đích thực là có chút thế lực, nói tôi dựa vào quan hệ để đi lên cũng không phải là không thể. Cho dù người khác có nói thế nào đi chăng nữa thì mục đích trong tâm khảm tôi là vì người dân huyện Thảo Hải sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ cần nhìn thấy Thảo Hải ngày ngày phát triển thì người khác muốn nói gì cứ mặc kệ họ!
Thấy Sở Tuyên nói thật lòng với mình, Diệp Trạch Đào cũng đã nhịn rất lâu rồi, từ lâu đã muốn nói với ai đó cảm nhận của mình, nên cũng rất thẳng thắn mà nói ra hết suy nghĩ.
Lời của Diệp Trạch Đào hình như cũng chạm vào nỗi lòng của Sở Tuyên, tụ nhủ: bất luận người khác nói gì, trong lòng tôi mục đích vì người dân Thảo Hải sẽ không bao giờ thay đổi!
Ngẫm nghĩ một hồi câu nói này của Diệp Trạch Đào, mắt Sở Tuyên chợt sáng lên, to giọng nói:
- Nói rất hay, ai muốn nói gì thì cứ để cho họ nói vậy đi, chũng ta chỉ cần giữ vững được bản tính thì không cần để ý đến lời nói của người khác. Tiểu Diệp à, cậu lại cho tôi một bài học nữa đấy!
Diệp Trạch Đào chợt nhớ ra thân phận của Sở Tuyên thì liền hiểu ngay. Lần lên chức này của Sở Tuyên hoàn toàn không phải do ông ta tự mình chạy chọt, mà do một người nào đó nể mặt ông bố mới tác động vào, việc này khiến cho Sở Tuyên với lòng tự trọng cao đã cảm thấy bị tổn thương. Mục đích tìm mình đến đúng là như Sở Tuyên đã nói, ông ta nói đúng, hai người rất giống nhau, Sở Tuyên có một người cha xấu xa, còn mình thì sao, là một chàng rể của nhà quý tộc, mà phải dựa vào váy đàn bà.
Thực ra, bất luận là Sở Tuyên cũng tốt, bản thân mình cũng tốt, hai người thăng chức phần nhiều vẫn là dựa vào năng lực của chính mình mà giành được.
Sau khi Diệp Trạch Đào hiểu rõ về Sở Tuyên, thì cũng rất kính trọng Sở Tuyên, anh ta tuy rằng rất ít nói, nhưng mà sau khi đã hiểu rõ về công việc của hắn thì thời gian gần đây rất là ủng hộ.
- Bí thư Sở, tôi biết anh vẫn luôn lo nghĩ cho sự phát triển của thành phố Hắc Lan, gần một năm nay thành phố Hắc Lan cũng đã phát triển rất nhanh rồi!
- Cậu chắc là cũng biết rồi, tôi sắp sửa bị điều đi rồi, thật sự muốn được nhìn thấy thành phố Hắc Lan phát triển lớn mạnh vô cùng!

Diệp Trạch Đào chỉ gật gật đầu.
Sở Tuyên nói:
- Chúng ta khắp nơi đều có một số cán bộ muốn làm việc, tất cả tinh lực đều đặt lên các cuộc đấu tranh. Nếu như đấu tranh ít đi một chút, việc thật nhiều một chút, tin tưởng rằng công việc các hạng mục của chúng ta sẽ rất phát triển. Tiểu Diệp à, huyện Thảo Hải đang trong thời kỳ đại phát triển, tất cả đều phải lấy phát triển làm trọng tâm. Trước khi đi tôi có suy nghĩ cống hiến một ít cho sự phát triển của các cậu, tôi mong muốn được nhìn thấy Thảo Hải có một không gian phát triển lành mạnh!
Trong lòng Diệp Trạch Đào lúc này xúc động nghẹn ngào, quan chức đâu phải lúc nào cũng đấu đá đâu, vẫn còn có lãnh đạo một lòng vì công việc mà!
Nhìn sang Sở Tuyên, Diệp Trạch Đào rất cảm kích nói:
- Xin Bí thư Sở cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc ở Thảo Hải!
Khẽ gật đầu, Sở Tuyên nói:
- Thành tích của cậu rành rành ra đó, tôi cho rằng cậu phải gánh một gánh nặng hơn nữa mới phải!
Lẽ nào trước khi Sở Tuyên đi còn phải ra tay chém giết mới được?
Diệp Trạch Đào hơi nghi hoặc nhìn sang Sở Tuyên.
Lúc này Sở Tuyên dường như trong chốc lát khôi phục được sức sống phơi phới, trên người toát ra một uy lực lớn mạnh, lớn giọng nói:
- Chúng ta phải làm cho những người muốn làm việc, những người chăm chỉ được trọng dụng, được đề bạt!
Khi thấy Diệp Trạch Đào muốn nói, Sở Tuyên giơ tay ra ngăn nói:
- Lần này mời cậu tới đây, tôi muốn hỏi thăm một chút ý kiến của cậu về việc bố trí thành phần bộ máy Thảo Hải. Cậu nói hết những suy nghĩ của cậu cho tôi nghe, trước khi đi tôi cũng muốn làm vài việc cho Thảo Hải các cậu!
Khí thế thật hùng mạnh!
Diệp Trạch Đào vô cùng sửng sốt nhìn Sở Tuyên.
Sở Tuyên mỉm cười nói:
- Tiểu Chử theo tôi thời gian chưa lâu, nhưng mà Tiểu Chử con người cậu ta rất nghe lời, tôi muốn để cho cậu ta xuống Thảo Hải rèn luyện một chút, có thể rèn nên người hay không thì còn phải xem tự cậu ta thôi. Sau khi tôi đi, Tiểu Chử sẽ giao cho cậu đấy!
- Xin Bí thư Sở yên tâm, Thư ký Chử là người hiểu biết, tin tưởng rằng cậu ta sẽ rất nhanh thích nghi với môi trường!
Sở Tuyên bèn gật đầu nói:

- Thành phố Hắc Lan là nơi tôi đã từng làm việc trong thời gian dài, nói thật lòng, trong lòng từ lâu đã có cảm tình với nơi này. Bất luận tôi có đi đến nơi nào chăng nữa, tôi đều quan tâm đến từng bước đi của nơi này, tôi mong muốn được nhìn thấy cậu có thể nới chân nới tay mà triển khai công việc!
Giao Thư ký cho mình rồi, lại tỏ vẻ giao thêm gánh nặng cho mình, lại còn giúp xử lý một số vấn đề sắp xếp bộ máy ở huyện, tất cả đều là Sở Tuyên đang gửi gắm thiện ý cho mình đây.
Diệp Trạch Đào nói:
- Có được sự ủng hộ và quan tâm của Bí thư Sở, tôi tin tưởng rằng người dân Thảo Hải nhất định sẽ trở nên giàu có!
- Nói suy nghĩ của cậu xem xem, tôi cũng muốn nghe ý kiến của cậu.
Sở Tuyên nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào sau khi đã hiểu Sở Tuyên thật lòng muốn làm một số việc cho Thảo Hải xong, cũng không giấu diếm thêm nữa, tỉ mỉ báo cáo lại tình hình bộ máy ở Thảo Hải, còn điểm ra thêm một số người không muốn làm chỉ biết đấu đá ra nữa.
Nghe xong báo cáo của Diệp Trạch Đào, Sở Tuyên khẽ gật đầu nói:
- Tiểu Diệp, những điều cậu nói tôi đều hiểu rồi, phải chuẩn bị tốt tư tưởng, giao Thảo Hải cho cậu, tôi rất yên tâm!
Lúc rời khỏi sơn trang, hiếm thấy Sở Tuyên tiễn Diệp Trạch Đào ra tận cổng.
Bắt chặt tay Diệp Trạch Đào, Sở Tuyên nói:
- Nhớ kỹ lời cậu nói, bất luận người ta nói thế nào, mục đích vì người dân Thảo Hải sẽ không bao giờ đổi thay!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Tôi luôn luôn làm như vậy!
Lúc này, cả hai dường như đã tìm ra một chí hướng chung vậy.
Nhìn xe Diệp Trạch Đào rời đi, Sở Tuyên còn vẫy vẫy tay, lúc này Sở Tuyên hoàn toàn không còn là một người đứng đầu Thành ủy nữa, mà lại giống như một người đồng chí chơi thân với Diệp Trạch Đào mà thôi.
Diệp Trạch Đào không ngờ lại có chuyện như thế này, hôm nay là ngày Sở Tuyên đã tặng quà cho hắn, một món quà rất to!