Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 407: Tình là gì?





Ôm Vệ Vũ Hinh trong tay, trong đầu lại nghĩ đến từng cảnh của cuộc nói chuyện, nhất là khi còn đi học, thấy bao nhiêu vệ tinh vây quanh Vệ Vũ Hinh, chính mình cũng từng nghĩ về cô ấy, lòng Diệp Trạch Đào trở nên miên man.
Thật ra Vệ Vũ Hinh cũng đã từng là tình nhân trong mộng của Diệp Trạch Đào suốt một thời thanh niên sôi nổi.
Khi còn học đại học, lúc mọi người đều chẳng thể ngủ được, càng có nhiều khi mọi người nhắc nhiều đến Vệ Vũ Hinh, khi ấy Vệ Vũ Hinh chính là người đẹp mà các sinh viên nam thích bàn tán nhất khi ở trên lớp.
Khuôn mặt xinh tươi, dáng người thon thả, hình ảnh những đường cong làm rung động lòng người không thể không khiến sinh viên nam có những suy nghĩ được ở bên cô ấy, lúc đó Diệp Trạch Đào cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều.
Hôm nay Vệ Vũ Hinh biểu lộ như thế, Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm của cô, người đẹp ấy đang ôm lấy mình, điều này khiến lòng Diệp Trạch Đào không thể nào bình tĩnh được.
Thật rắc rối!
Diệp Trạch Đào cảm thấy bộ não minh mẫn của mình bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hay là để cô ấy trở thành cô gái của ta!
Lẽ nào ta lại muốn làm hại một cô gái như thế này ư?
Trong lòng Diệp Trạch Đào đang có một sự đấu tranh dữ dội.
Lòng Diệp Trạch Đào chợt có một cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại không muốn làm Vệ Vũ Hinh bị uất ức, trong lòng bỗng có những sự đấu tranh gay gắt.
Nghĩ đến việc từ trước đến giờ Vệ Vũ Hinh luôn quan tâm đến mình, Diệp Trạch Đào càng có suy nghĩ không thể làm hại cô ấy.
- Anh đã là người sắp kết hôn rồi, không thể có thêm bất cứ một điều gì khác nữa!
Diệp Trạch Đào cắn răng nói ra điều đó, khi muốn đẩy Vệ Vũ Hinh ra, lại thấy cô gái ôm mình rất chặt.
Hôm nay Vệ Vũ hinh mặc một chiếc váy rất ngắn, trời nóng như thế này quần áo trên người vốn không nhiều, khi ôm cô ấy Diệp Trạch Đào cảm nhận được hết thân hình của Vệ Vũ Hinh.
Không phải là lần đầu tiên ôm phụ nữ, Diệp Trạch Đào đã có rất nhiều kinh nghiệm, lần này chỉ cần tiến thêm một bước là có thể cảm nhận được toàn bộ thân thể của Vệ Vũ Hinh.
Dáng người cao thon, thân hình đầy đặn, càng có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của đối phương.
Từng làn hương thoang thoảng đưa đến.
Cảm giác này thật nguy hiểm, lúc trời nóng là lúc dễ sinh ra ham muốn nhất, ôm nhau ở nơi này, những nơi quan trọng của Diệp Trạch Đào đều có thể cảm nhận được sự va chạm trong động tác của Vệ Vũ Hinh.
Vệ Vũ Hinh cũng không nói gì, tựa đầu vào ngực Diệp Trạch Đào.
Đứng nơi đây bốn bề đều là bóng tôi, ánh sáng của những vì sao cũng chỉ đủ để nhìn thấy một chút rất gần của người đối diện, Diệp Trạch Đào thấy Vệ Vũ Hinh không chịu buông tay, đành cứ đứng đó ôm lấy cô.
Hắn khẽ vỗ nhẹ lưng Vệ Vũ Hinh.
Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói gì.

Nói thật lòng, người xinh đẹp như thế này, chàng trai nào mà không động lòng cơ chứ, cô ấy lại luôn luôn yêu thương mình, tình cảm ấy khiến Diệp Trạch Đào cảm động vô cùng.
Nếu như chưa có Mộng Y thì mình có cưới cô ấy không?
Suy nghĩ đó đột nhiên hiện lên trong lòng.
Đáp án thật không ngờ là chắc chắn rồi.
Tình cảm ta dành cho Lưu Mộng Y có sâu sắc như với vệ Vũ Hinh không?
Diệp Trạch Đào vẫn không hiểu nổi tình cảm mình dành cho ai sâu sắc hơn.
Diệp Trạch Đào càng cảm thấy bản thân mình hình như sinh ra là để yêu vậy.
Thật kỳ lạ!
Khi có suy nghĩ như thế, Diệp Trạch Đào bỗng thấy có chút cảm giác sợ hãi.
Lẽ nào từ trước đến giờ mình chưa từng yêu?
Diệp Trạch Đào không dám nghĩ tiếp nữa.
Không biết là đã bao lâu, Vệ Vũ Hinh bỗng cất tiếng nói khẽ:
- Em không quan tâm anh kết hôn hay chưa, cả đời này em chỉ yêu mình anh!
Khi nói như thế, giọng nói của Vệ Vũ Hinh có một vẻ rất quyết tâm.
- Em còn có một tương lai tốt đẹp mà!
Nói câu đó Diệp Trạch Đào bỗng cảm thấy thật bất lực, trong lòng bỗng có suy nghĩ không muốn buông xuôi.
Nếu Vệ Vũ Hinh sẽ cưới người khác, thì mình sẽ trở nên như thế nào đây?
Suy nghĩ này lại hiện lên.
Lúc này Vệ Vũ Hinh bỗng trở nên chủ động.
Vóc dáng hai người vốn tương đương nhau, Vệ Vũ Hinh chỉ thấp hơn Diệp Trạch Đào một chút.
Vệ Vũ Hinh ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Diệp Trạch Đào ánh lên một tình cảm sâu sắc.
Vệ Vũ Hinh nhìn rồi ôm hôn Diệp Trạch Đào.

Vệ Vũ Hinh chủ động trước, Diệp Trạch Đào cũng nhẹ nhàng hôn lại nàng.
Lúc này hai người không nghĩ chuyện gì khác nữa.
Vệ Vũ Hinh rõ ràng là chưa hề có chút kinh nghiệm nào, nụ hôn của cô có vẻ rất vụng về.
Nhưng Vệ Vũ Hinh lại rất kích động, toàn thân cứ như muốn nhào vào lòng Diệp Trạch Đào.
Ban nãy khi suy nghĩ cũng không nghĩ được gì nhiều, bây giờ cảm nhận được nụ hôn đầy phấn khích của Vệ Vũ Hinh, dường như là phá bỏ hết những rào cản, những đắn đo trong lòng Diệp Trạch Đào dường như đều đã bị thổi bay hết, toàn thân liền có những cảm xúc mãnh liệt.
Xúc cảm trong thân thể của Vệ Vũ Hinh bỗng trở nên mãnh liệt.
Diệp Trạch Đào cũng dùng cơ thể mình để chạm vào cơ thể Vệ Vũ Hinh.
Từ cơ thể Vệ Vũ Hinh truyền đến cảm giác sôi nổi dồn dập.
Đây là lần đầu tiên Vệ Vũ Hinh có cảm giác kích thích như thế với một người đàn ông, cơ thể cô cũng bắt đầu có những ham muốn.
Chính vì thế Vệ Vũ Hinh càng mạnh mẽ đáp lại
Không đắn đo thêm nữa, hai người hôn nhau say đắm.
Lúc bắt đầu Vệ Vũ Hinh còn chút ngượng ngùng, cùng với những động tác không ngừng, Vệ Vũ Hinh cũng dần quen.
Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, Diệp Trạch Đào nhìn thấy vẻ đẹp mê ly từ đôi mắt Vệ Vũ Hinh, toàn thân bỗng mềm ra như thể yếu dần.
Những ham muốn tình dục đang đẩy lùi lý trí của Diệp Trạch Đào.
Chỗ đó đã chạm vào nơi bí mật của đối phương.
Vệ Vũ Hinh khẽ rên rỉ, động tác càng trở nên quyết liệt.
Vào lúc quan trọng này, Vệ Vũ Hinh dường như nghĩ ra điều gì, cái vẻ mặt mơ màng kia bỗng như biến mất, cô thẹn thùng nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng ở đây nữa.
Đây chính là điểm khác nhau giữa thiếu nữ và phụ nữ. Nếu như là Trịnh Tiểu Nhu, ở nơi như thế này cô ấy có thể làm bất cứ việc gì, Vệ Vũ Hinh ngược lại rất mong chờ điều này, càng có rất nhiều mơ mộng, trong suy nghĩ của cô ấy thì phải chọn một nơi thật đặc biệt để hoàn thành cái lần đầu tiên của mình.
Vệ Vũ Hinh đã khiến ham muốn trong Diệp Trạch Đào lên cao, rồi lại đi về vùng đất bên cạnh.
Làm thế này, ham muốn đang tăng cao bị giảm đi một chút, Diệp Trạch Đào tự thấy xấu hổ, năng lực tự chủ của bản thân đã gần như biến mất hoàn toàn trước mặt cô ấy.

Cuối cùng vẫn là chuyện tự chủ, hay là tình cảm trong sâu thẳm trái tim ta đã bị cô ấy làm cho sống lại rồi chăng? Diệp Trạch Đào không tài nào hiểu rõ ràng được.
Lúc này Vệ Vũ Hinh cũng không buông tha cho những ý nghĩ của Diệp Trạch Đào, toàn thân cô dựa vào vai của Diệp Trạch Đào.
Hai người đều không nói gì, cùng nhau bước về phía trước.
Cũng không quá lâu, vào lúc ham muốn của Diệp Trạch Đào sắp tắt thì hiện ra ngay trước mắt một căn nhà giống như kiểu nhà bạt của người Mông Cổ.
Vệ Vũ Hinh có vẻ rất thông thuộc, không biết cô lấy ở đâu ra một chiếc chìa khóa mở cửa ngôi nhà.
Khi ánh đèn nhanh chóng sáng bừng lên, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một căn phòng được trang trí rất tráng lệ, các phòng trong nhà đều được bày biện gọn gàng với đầy đủ các đồ đạc.
Giữa đêm tối bỗng nhiên có một căn nhà như thế này, Diệp Trạch Đào cảm thấy thật ngạc nhiên.
Khi hắn nhìn Vệ Vũ Hinh, khuôn mặt cô ửng đỏ, thân thể cô lộ ra một vẻ kiều diễm xinh tươi.
Cũng không biết Vệ Vũ Hinh bật từ đâu, một giai điệu trữ tình thật du dương vang lên khắp căn phòng.
Ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, Vệ Vũ Hinh ôm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Anh nhảy cùng em điệu này nhé!
Diệp Trạch Đào than thầm, hắn biết lần này Vệ Vũ Hinh đã hạ quyết tâm rồi.
Hắn giơ tay ôm lấy Vệ Vũ Hinh, hai người cùng nhau khiêu vũ theo điệu nhạc.
Khi đến bên cửa phòng, Vệ Vũ Hinh lại tắt đèn, trong phòng chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ.
Trong không gian ấy, lòng ham muốn đã sắp biến mất của Diệp Trạch Đào lại dâng lên.
Vệ Vũ Hinh đã hoàn toàn nằm trong lòng Diệp Trạch Đào, hai người nhẹ nhàng di chuyển.
Cảm nhận được những thay đổi của cơ thể mình, nhất là sự mâu thuẫn trong lòng, Diệp Trạch Đào biết mình không nói gì đã không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn liền nói:
- Vũ Hinh, thế này là anh đã đói xử không tốt với em rồi, anh chẳng thể làm gì cho em!
- Đây là lần đầu tiên của em!
Vệ Vũ Hinh nói.
Giang tay ôm chặt Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh nói:
- Cho dù anh có cần em hay không, thì em vẫn sẽ dành cho anh!
Câu nói này giống như liều thuốc kích thích khiến người ta rung động.
Tấm khiên kiên cố Diệp Trạch Đào miễn cưỡng dựng lên đã hoàn toàn vỡ tan.
Dù sao Vệ Vũ Hinh đã chẳng đắn đo gì nữa, tại sao ta lại chống cự khổ sở như thế ư?
Diệp Trạch Đào lại trở nên kích thích, hai tay ôm chặt lấy Vệ Vũ Hinh vào lòng.

Khuôn mặt hiện lên một niềm vui bất nhờ, Vệ Vũ Hinh nhận thấy đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào chủ động như thế.
Trong lòng dâng lên bao nhiêu cảm xúc, Vệ Vũ Hinh bỗng rơi nước mắt.
- Trạch Đào cũng quan tâm đến mình!
Đó là cảm nhận của Vệ Vũ Hinh.
Có cảm xúc như thế, Vệ Vũ Hinh cũng trở nên kích thích.
Hai người lại hôn nhau cuồng nhiệt.
Lần này hai người càng thêm gần gũi.
Tiếng nhạc du dương, hai người âu yếm nhau.
- Em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một tiếng.
Vệ Vũ Hinh đột nhiên cảm thấy Diệp Trạch Đào nói hơi nhiều, cô kéo lấy Diệp Trạch Đào, hai người đưa nhau vào một căn phòng nhỏ.
Bật ngọn đèn đỏ, không gian là một thứ sắc đỏ mờ mờ. Trong ánh sáng đỏ nhạt ấy, Diệp Trạch Đào nhận ra đây là một phòng ngủ rất ấm áp.
Nhìn việc như thế, Diệp Trạch Đào đã hiểu được sự quyết tâm của Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào liền ôm Vệ Vũ Hinh đặt lên giường.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.
Lần này Diệp Trạch Đào trở nên chủ động, các động tác trở nên cuồng nhiệt. Đôi má mềm mại, tóc xõa ra, đôi mát trong veo như nước diệu kỳ, thân hình trắng nõn lúc ẩn lúc hiện mê mẩn lòng người.
Hai người đã gần như trần trụi.
Nhìn thấy thân hình cường tráng của Diệp Trạch Đào, khuôn mặt Vệ Vũ Hinh ửng đỏ, Vệ Vũ Hinh càng kích động nói:
- Từ hôm nay em sẽ là của anh!
Khuôn ngực cao, phía trên hơi hồng, căn phòng tràn ngập trong hương thơm.
Hai người đã hoàn toàn hòa vào nhau.
Lúc này, hai người hoàn toàn cởi mở.
Tình yêu là gì đã không còn đáng suy nghĩ, hai người hiểu răng chỉ như thế mới có thể biểu đạt được hết tình cảm của mình.
Một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng hai người.