Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 38: Trong nhà





- Ông Bàng này, bộ máy cơ cấu của xã Xuân Trúc phải nhanh chóng sửa đổi đấy nhỉ.
Vốn dĩ Cao Chấn Sơn có ý định muốn điều chuyển Lâm Dân Thư và Ôn Phương, nhưng nay sau khi nghe đến phương án muốn ổn định tình hình của Diệp Trạch Đào, lại nghĩ dù sao thì Lâm Dân Thư cũng là người do chính mình đề đạt lên, bây giờ có muốn bóp chết hắn thì cũng chỉ như dẫm nát một con kiến mà thôi, trong huyện giờ còn rất nhiều việc cần phải làm, việc của hắn ta để giải quyết sau cũng được. Lại nhắc đến Ôn Phương, trong lòng lão ta lại nghĩ, Ôn Phương chính là người mà Thôi Vĩnh Chí sống chết muốn đề đạt lên làm Chủ tịch xã, hiện tại thì Thôi Vĩnh Chí đã bị mất đi chỗ dựa vững chắc, nhưng hắn ta vẫn chưa hoàn toàn bị sụp đổ, tạm thời thôi không phải lo đến việc này nữa, cứ lo làm xong mấy việc ở trong huyện là được rồi. Mục tiêu trước mắt là đưa Diệp Trạch Đào lên cương vị chủ nhiệm, đó mới là điều quan trọng.
Bàng Huy gật đầu nói:
- Vâng, việc này cũng đang được tiến hành.
Cao Chấn Sơn nhìn về phía Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp này, có áp lực thì mới có động lực để làm việc. Cậu phải làm thật tốt đấy nhé!
Được ngâm mình trong bể nước nóng, uống những đồ uống ướp lạnh, ăn vài loại hoa quả, Diệp Trạch Đào nhận thấy bọn Cao Chấn Sơn quả thật rất biết hưởng thụ.
Bản thân Diệp Trạch Đào cũng biết việc mình được bổ nhiệm làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính sự là việc chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng dù sao trong lòng cũng cảm thấy có chút gì đó xao xuyến, xúc động. Thời gian vừa qua đâu phải là dài lắm, thế mà bây giờ chính bản thân mình đã sắp trở thành Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của huyện rồi, hóa ra con đường làm quan cũng không phải là dài lắm!
Những người ở đây đều là lãnh đạo ở trong huyện, nên đối với việc đề bạt một người lên nhậm chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính sự thật ra cũng không cần phải hao tổn công sức là mấy, chỉ vài câu nói thôi là chuyện đó có thể an bài được.
Cả Cao Chấn Sơn và Bàng Huy đều tự mình hiểu rất rõ, trong tình hình hiện nay thì mọi chuyện xảy ra ở trong huyện đều do một mình Cao Chấn Sơn quyết định, những ủy viên thường vụ khác sẽ phải nể mặt vài phần, hơn nữa, Diệp Trạch Đào lại có hậu thuẫn mạnh như vậy, một vài kẻ không hiểu tình hình sẽ vô tình đắc tội với hắn.
Trong bối cảnh này, người thấy khó chịu nhất có lẽ là thư ký của Cao Chấn Sơn, chính là Thường Minh Quang. Y nghĩ đến quãng thời gian được sủng ái khi chưa có Diệp Trạch Đào thì trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
Diệp Trạch Đào lên tiếng:
- Xin Bí thư Cao yên tâm, xin các vị lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ dồn hết tâm sức của mình vào công việc để đền đáp lại sự mong mỏi, tín nhiệm của mọi người dành cho tôi.

Nói xong những chuyện như thế, bọn họ lại vừa ngâm mình trong làn nước nóng vừa nói chuyện cười đùa rôm rả.
Tiền Trung Lập kể nhiều chuyện tiếu lâm làm cho không khí lúc đó náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Đặt mình vào hoàn cảnh như thế này, Diệp Trạch Đào cảm giác dường như mình đang cũng đang nói cười với dân thường vậy.
Thật ra thì các vị lãnh đạo cũng là người phàm tục, có xương có thịt thôi mà!
Có như vậy thì Diệp Trạch Đào mới nhận thấy một điểm khác nữa của các vị lãnh đạo này, đó là, khi cởi bỏ hết những bộ đồ công sở cứng nhắc, gò bó đi thì họ cũng chỉ là những dân thường hết sức bình thường mà thôi.
Ngâm mình tắm một hồi lâu, sau khi Cao Chấn Sơn nhận được một cuộc điện thoại nói là có việc thì buổi vui mới tàn.
Diệp Trạch Đào đi nhờ xe của Tiền Trung Lập về nhà của bố mẹ mình ở một khu nhỏ trong huyện.

- Này Tiểu Diệp, quê cũ của cậu có phải là ở Thảo Hải không?
Ngồi trong xe, Tiền Trung Lập hỏi.
- À, cả bố mẹ tôi đều khởi nghiệp ở đó, nhưng giờ thì mẹ tôi đã về hưu, còn bố tôi thì tự nghỉ.
- Thế cậu có anh chị em gì không?
- Chị gái và anh rể của tôi đều thất nghiệp, còn một thằng em đang học trung học nữa.
Từ những tâm sự như vậy đủ biết là Diệp Trạch Đào không hề có ý định giấu diếm gì cả.
Tiền Trung Lập lướt ánh mắt qua Diệp Trạch Đào rồi gật gù nói:
- Thời điểm này các công ty làm ăn cũng khó khăn, thế nhưng làm sao lại có thể để một gia đình có nhiều người bị thất nghiệp đến vậy. Để lúc nào bớt chút thời gian, tôi phải đến nói chuyện với lãnh đạo của họ mới được, chứ cứ để thế này là không thể được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì phiền cho lãnh đạo quá!
- Trong gia đình cậu có ai thân thích ở tỉnh không?
- Việc này thì tôi không rõ lắm, phải về hỏi lại bố mẹ tôi xem sao đã. Tôi mải mê học hành nên cũng không biết những chuyện như thế mà từ trước đến giờ cũng chưa từng hỏi.
Khi nói vậy là Diệp Trạch Đào có ý muốn chơi Tiền Trung Lập, hắn muốn Tiền Trung Lập phải đi theo ý nghĩ của hắn.
Quả nhiên, Tiền Trung Lập gật gật đầu khi nghe những lời nói vừa rồi của Diệp Trạch Đào, lão ta cảm thấy đây mới chính là điểm mấu chốt.
Hai người còn nói rất nhiều chuyện trong khi chiếc xe đã chở bọn họ về gần đến nhà của hắn
Diệp Trạch Đào phát hiện thấy lão Tiền Trung Lập này quả thật cũng là người đầy nham hiểm, suốt chặng đường đi hắn không ngừng thăm dò về đời tư của hắn.
Chiếc xe dừng trước nhà của Diệp Trạch Đào, Tiền Trung Lập còn đưa tay vẫy chào, xong chiếc xe mới từ từ lăn bánh đi.
Tiễn Tiền Trung Lập đi rồi, Diệp Trạch Đào mới đứng im ở đó mà ngao ngán lắc đầu.
Quả thật để làm một vị lãnh đạo tốt không dễ dàng thoải mái chút nào.
Nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ.
Diệp Trạch Đào lên tầng mở cửa vào nhà.

Bố mẹ hắn đang ngồi trong phòng, khuôn mặt của hai người khó đăm đăm, ti vi cũng không mở lên xem.
Thấy vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Sao bố mẹ không bật ti vi lên mà xem ạ?
Bà Tôn Trí Phương nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào liền lập tức lộ vẻ vui mừng nói:
- Trạch Đào, sao con đột nhiên lại về thế con?
Thay đôi dép lê đi trong nhà, rót một tách trà rồi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bố, mẹ đang tức giận chuyện gì thế ạ?
Thở dài một tiếng, bà Tôn Trí Phương mới nói:
- Trạch Đào à, chị gái con đưa đứa nhỏ đi rồi, anh rể con về nói công ty đã sa thải nó, rồi giới thiệu đến một công ty mới được mấy ngày rồi!
Diệp Trạch Đào thừa hiểu hoàn cảnh gia đình của chị gái hắn.
Hai vợ chồng chị đều là người thất nghiệp, để duy trì gia đình, qua giới thiệu anh rể hắn đi làm công ở một công ty, mỗi tháng thu nhập cũng chỉ có một ngàn rưỡi tệ.
Bây giờ bất ngờ lại bị sa thải thì gia đình anh chị lại càng rơi vào cảnh khốn cùng.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Anh rể là người thật thà, khi làm việc chắc chắn cũng sẽ rất chăm chỉ, vậy tại sao lại bị sa thải?
Hứ một tiếng, mẹ hắn nói:
- Mẹ thấy mọi người hiện nay cũng thật là, chỉ trọng thị những người biết nịnh bợ, nịnh hót mà thôi mà không cần đến những người biết làm việc!
Mẹ hắn nói một cách buồn rầu:
- Cái ông già này. Chẳng phải là không khiến ông đi làm sao, thế còn oan ức cái nỗi gì chứ!
Nhìn Diệp Trạch Đào, mẹ hắn nói:

- Trạch Đào à, công việc của con ổn cả chứ, con phải linh hoạt lên một chút, đừng giống như bố của con, đắc tội với tất cả mọi người, cũng đừng học anh rể con, thật thà, hiền lành quá!
Diệp Trạch Đào nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Nếu không làm ở công ty đó nữa thì đi tìm công ty khác vậy.
- Nói thì dễ chứ tìm được một công việc dễ như thế sao?
Trong lòng Diệp Trạch Đào thật ra đã có kế hoạch hết rồi. Anh rể hắn là người thật thà, chăm chỉ, chị gái hắn lại là người khôn khéo, nhanh nhẹn, bản thân hắn cũng có chút vốn, có thể dùng chút tiền đó đến xã Âm Lương Thiến làm một số chuyện, nếu biết cách sử dụng, thì xem chừng không những có thể giúp đỡ bà con xã Âm Lương Thiến mà lại còn có thể giúp đỡ gia đình anh chị.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào vẫn phải làm một chuyến lên tỉnh để xem tình hình thế nào.
Trước mặt của bố mẹ hắn, Diệp Trạch Đào cũng không cần so đo tính toán nhiều, hắn mỉm cười nói:
- Bố, mẹ, con muốn bàn với bố mẹ một chuyện.
- Con có bạn gái rồi à?
Bà Tôn Trí Phương mừng rỡ hỏi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào khóc dở mếu dở, hóa ra việc mà bố mẹ hắn quan tâm nhất chính là chuyện này.
Ông Diệp Hằng Thành nhíu mày trầm giọng nói:
- Con hãy chú tâm vào công việc đi, công việc mới vừa bắt đầu thôi mà đã muốn bậy bạ linh tinh rồi, cố gắng kiếm đủ miếng cơm manh áo đi đã!
Bà Tôn Trí Phương cũng đồng ý theo:
- Bố con nói đúng đấy, bây giờ tìm được một công việc không phải dễ dàng gì, con nhất định phải làm cho tốt đã.
Đối với bố mẹ hắn, bây giờ cứ ai được làm công ăn lương trong Nhà nước là một việc trọng đại trong gia đình rồi, nên họ cũng kỳ vọng không kém vào Diệp Trạch Đào như vậy, đương nhiên là họ cũng không hy vọng hắn có thể làm nên công trạng gì.
Nghe bố mẹ thuyết giáo một hồi, Diệp Trạch Đào mới nói:
- Bố mẹ cứ nghĩ linh tinh, con muốn thông báo với bố mẹ rằng, con trai của bố mẹ sắp trở thành Chủ nhiệm văn phòng Đảng Chính của huyện rồi ạ!
Vốn dĩ muốn được thấy khuôn mặt mừng rỡ, kinh ngạc của bố mẹ, nào ngờ hắn chỉ thấy bố mẹ ngó hắn lom lom, khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên hay mừng rỡ gì cả.
Đã thế, ông Diệp Hằng Thành còn nói một cách nghiêm túc:
- Làm người thì phải thật thà một chút, đừng có quá tham vọng viển vông. Con vừa mới tham gia công tác, thì cũng phải khiêm tốn một chút chứ, đừng có động một chút là nói ra nguyện vọng làm quan của mình. Cẩn thận có người nghe thấy lại nói đến tai của lãnh đạo thì không tốt lắm đâu!
- Bố, con nói thật mà, con trai của bố mẹ hiện nay đã là Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng chính rồi, chắc vài ngày nữa sẽ là Chủ nhiệm đấy!
Nghe nói như thế, Ông Diệp Hằng Thành trầm tư nói:
- Thôi, con mệt rồi, mau đi tắm rồi đi nghỉ đi, áp lực công việc ở trong huyện rất lớn nên bố mẹ hiểu, đừng nghĩ lung tung nữa!

Bà Tôn Trí Phương cũng nói theo:
- Chắc con chưa ăn cơm phải không? Để mẹ xuống bếp nấu mì, rán thêm hai quả trứng gà nữa nhé!
Nói xong bà quày quả đi xuống bếp.
Bố mẹ hắn quả thực không thể tin Diệp Trạch Đào lại có thể trở thành lãnh đạo được, trên khuôn mặt họ lộ rõ vẻ thương xót, lẽ nào áp lực công việc của con trai họ lại nặng đến thế?
Không ngờ chuyện mình được làm quan bố mẹ hắn lại không tin, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy rất buồn bực.
Không tin thì thôi vậy.
Diệp Trạch Đào cười méo mó rồi đưa tay bật ti vi lên.
Trên ti vi hiện đang phát chương trình thời sự của tỉnh, bố mẹ hắn thích xem chương trình này nhất.
Cầm bát mì và trứng lên ăn, Diệp Trạch Đào ăn một cách ngon lành, đồ ăn ở bên ngoài dù có ngon đến đâu thì cũng không sánh bằng thức ăn do mẹ nấu.
Bà Tôn Trí Phương nhìn Diệp Trạch Đào ăn một cách âu yếm, nói:
- Trạch Đào này, mọi áp lực của công việc con đừng để trong lòng một mình, con cứ nói ra cho mọi người trong gia đình được biết, mọi người nhất định sẽ giúp con tìm cách giải quyết.
Xem thời sự một lúc, ông Diệp Hằng Thành ngao ngán lắc đầu nói:
- Đúng là mọi việc đâu có dễ dàng thuận lợi, xem chừng chốn quan trường cũng đầy rẫy những hiểm nguy. Mọi người xem ông Thịnh Chính Phong mà xem, một người như thế mà đùng một cái xảy ra chuyện. Trạch Đào à, bố mẹ không cần gì nhiều, chỉ cần hai chữ bình an mà thôi. Đừng có khi được làm quan rồi lại học đòi toàn thứ xấu, nào là tham ô, tham nhũng. Phải tin chắc một điều rằng Đảng ta quyết không dung tha cho những kẻ muốn làm nhăng làm cuội được.
- Cái ông này, chắc vẫn còn nghĩ mình là Đảng viên đấy hử! Đệ đơn không biết bao nhiêu lần mà có được vào Đảng đâu. Không phải vì cái tính khí của ông đắc tội với hết thảy các lãnh đạo hay sao, bây giờ mới hiểu ra thì đã quá muộn rồi.
Ông Diệp Hằng Thành trợn mắt nói:
- Thế nào, tôi đây có niềm tin như thế mà là sai lầm sao?
Diệp Trạch Đào khẽ cười:
- Mẹ, bố cũng là người luôn theo đuổi tiến bộ, sớm muộn gì thì bố cũng được vào Đảng thôi
Lúc này ông Diệp Hằng Thành mới cười nói:
- Bà thấy chưa, chỉ có con trai mới hiểu ý tôi. Tranh đấu suốt một đời, những phần tử xấu xa kia còn có thể vào Đảng được, tôi không tin là Đảng lại không cần một người như tôi.
Bà Tôn Trí Phương cười, không thèm tranh luận nữa.