Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 330: Tìm lối thoát.





Diệp Trạch Đào ngồi lặng lẽ trong phòng xem lại tất cả các bản báo cáo công việc của chính quyền huyện, và đối chiếu một vài tình hình quen thuộc của huyện Thảo Hải.
Thấy được khá nhiều thông tin.
Hồi trước khi còn ở xã, hắn cũng đã nghiên cứu qua một chút rồi, dù sao thì lúc đó góc độ cũng khác, không thể nhìn nhận những việc này dưới góc độ cao hơn như toàn huyện được. Bây giờ thì khác rồi, hắn đã là Chủ tịch huyện, vị trí đã khác, xem những nội dung này thì hiểu ra nhiều điều hơn.
Ngả lưng vào thành ghế, đốt một điếu thuốc, bỗng nhiên Diệp Trạch Đào cảm thấy có một áp lực rất lớn.
Tổng thu tài chính của huyện năm ngoái chỉ có hơn 34 triệu nhân dân tệ!
Tiền lương bây giờ đã trở thành vấn đề rồi, chi phí khám chữa bệnh bảo hiểm còn không đủ để chi trả cho những cán bộ đã về hưu ở trong huyện chứ đừng nói đến những nhân viên về hưu và cán bộ trong các cơ quan khác.
Tiền lương của giáo viên đã khất nợ nửa năm nay!
Khi nghĩ đến các giáo viên dạy dỗ các em nhỏ chỉ nhận được số lương nửa năm Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng kính nể.
Việc này nhất định phải được giải quyết!
Diện tích toàn huyện là 2245 km2, có 15 xã thị trấn (trong đó có 4 xã là dân tộc thiểu số), tổng cộng có 162 thôn hành chính, 1060 tổ dân thôn, tổng nhân khẩu là 350000 người.
Huyện có vị trí địa lý bất lợi, điều kiện trồng trọt kém, khiến cho việc thâm canh hóa, hiện đại hóa, các mặt hàng nông sản cao sản có ưu thế không phát triển được. Phương thức kinh doanh nông nghiệp đơn nhất, phân tán, thanh toán dài hạn làm cho hiệu quả nông nghiệp càng thấp hơn, từ đó thu nhập cũng giảm. Hơn nữa trong quá trình giao dịch hàng hóa, do phí vận chuyển cao, giao thông không thuận tiện nên việc bán ra các mặt hàng nông sản cũng gặp khó khăn, và nhập các mặt hàng công nghiệp cũng khó. Điều này làm cho giá cả giao dịch và sản xuất tăng cao, làm cho các mặt hàng ở những khu vực này mất đi sức cạnh tranh, rất khó có được thu nhập cao.
Xã Xuân Trúc là xã nghèo nhất huyện, nhưng không phải các nơi khác thì không nghèo, còn có mấy xã còn nghèo hơn xã Xuân Trúc.
Làm thế nào mới tìm được bước đột phá lớn đây?
Là Chủ tịch huyện, vấn đề cơm ăn của toàn huyện đang đặt ra trước mắt Diệp Trạch Đào .
Vấn đề đau buồn nhất vẫn là một năm trở lại đây trong huyện đã xảy ra quá nhiều chuyện, ban lãnh đạo cũng mấy lần có sự cố. Tiến hành chống tham nhũng hủ bại lại làm cho rất nhiều công tác rơi vào tình trạng tê liệt. Nếu như bây giờ không nhanh chóng khôi phục lại thì đừng nói đến lập thành tích, đến vấn đề bát cơm của dân cũng đã là áp lực lớn chính quyền lần này rồi!
Chưa hiểu thì còn không biết, sau khi hiểu rồi thì mới thấy cái chức Chủ tịch huyện này cũng không dễ làm đâu.
Nghĩ đến trước đây, khi Tôn Cương làm Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, thực ra anh ta cũng không toàn tâm toàn ý cho công việc, trong huyện xảy ra việc lớn như vậy, anh ta cũng không quan tâm hỏi han gì, chỉ bận việc đấu đá nội bộ.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đang nghi ngờ là không biết rốt cuộc Tôn Cương có hiểu gì về tình hình của huyện không nữa.

Nghe thấy có tiếng gõ cửa, Diệp Trạch Đào nhìn ra ngoài một cách khó hiểu, trời đã tối từ lâu không biết ai còn tìm đến đây giờ này.
- Mời vào!
Diệp Trạch Đào nói một tiếng.
Khi cửa văn phòng mở thì thấy Bàng Phí Vũ đứng lễ phép ở đó.
- Chủ tịch Diệp, em thấy phòng anh vẫn sáng đèn, em liền lên xem thử, xem anh có việc gì cần em làm không?
Diệp Trạch Đào nghe thấy những lời nói này của Bàng Phí Vũ liền nghĩ đến việc chính hắn cũng vẫn chưa hiểu rõ hết một số chuyện trong huyện, cũng muốn nghe thử ý kiến của anh ta thế nào.
- Phí Vũ à, vào trong này đi.
Bàng Phí Vũ đã từng làm thư kí, liếc nhìn đã thấy trong tách trà của Diệp Trạch Đào không còn tí nào, liền vội đi lấy phích nước rót thêm nước nóng vào.
Làm xong việc này, anh ta vội vàng đi thu dọn những thứ bừa bãi ở trên bàn, sau đó lại lễ phép đứng yên một chỗ.
Thấy Bàng Phí Vũ nhanh nhẹn sắp xếp công việc, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, cái cậu Bàng Phí Vũ này đúng là nhân viên chuyên nghiệp.
- Chẳng phải tôi đã bảo cậu là sáng mai mới đi làm sao?
- Thưa Chủ tịch Diệp, dù sao em cũng không có việc gì ạ.
Diệp Trạch Đào chỉ tay về chiếc ghế sofa phía đối diện bảo Bàng Phí Vũ ngồi xuống, rồi nói:
- Cậu đến rồi thì chúng ta nói chuyện một chút nhé.
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất hòa nhã.
Bàng Phí Vũ ngồi rất ngay ngắn nói:
- Chủ tịch Diệp, em cũng hiểu một chút về tình hình trong huyện, anh muốn biết điều gì nếu như em biết em sẽ nói.
Diệp Trạch Đào liền hiểu ngay, cái cậu Bàng Phí Vũ này đang quyết tâm dành được sự tín nhiệm của mình đây.

- Theo cậu tình hình huyện Thảo Hải như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Thấy Diệp Trạch Đào đang xem các bảng thống kê số liệu trong huyện, Bàng Phí Vũ hiểu ngay là Diệp Trạch Đào đang muốn tìm hiểu toàn bộ tình hình trong huyện trong thời gian ngắn nhất, anh ta nói với hắn:
- Thưa Chủ tịch, thực ra những bảng số liệu anh xem đều không chính xác. Em cũng từng thống kê một ít số liệu, các xã đều có các bản dự tính, có một số xã lại lo báo cáo ít quá sẽ ảnh hưởng đến một số quan chức, cho nên sự chênh lệch là rất lớn!
Nói đến đây Bàng Phí Vũ liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, chỉ hút thêm một hơi thuốc rồi nhìn về phía Bàng Phí Vũ với ý khích lệ nói tiếp đi.
Những việc như thế này Diệp Trạch Đào cũng biết chút ít. Hắn xem chúng là để tham khảo mà thôi, mục đích là muốn nắm bắt một cách tổng thể một số tình hình từ trong những số liệu này.
Bàng Phí Vũ biết rằng hôm nay anh ta phải thể hiện một chút năng lực nếu không Diệp Trạch Đào sẽ không dùng anh ta nữa, lúc ấy mọi sự nỗ lực cũng sẽ công cốc.
- Chủ tịch Diệp, theo em việc phải làm bây giờ ở huyện không phải là phát triển mà ổn định, huyện Thảo Hải xảy ra rất nhiều chuyện. Vài chuyện lớn xảy ra đã kéo theo cả huyện rơi vào tình trạng tê liệt. Các quan chức ở các phòng ban thì người nhiều hơn việc, mọi người đều không dành nhiều tâm huyết cho công việc. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì huyện Thảo Hải đừng nói đến phát triển, đến việc vận hành các bộ máy phòng ban cũng có vấn đề rồi!
Việc này thì Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ đến, qua mấy lần điều chỉnh cũng không ít người bị bắt, thực sự là có một số vị trí cũng chẳng có tác dụng gì, lại có một số chức vụ quan trọng chỉ có cấp Phó đứng đầu.
- Việc nợ lương giáo viên và tiền lương của cán bộ công chức cũng có chỗ hổng rất lớn. Theo cậu huyện chúng ta nên lấp chỗ hổng này như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi lại.
- Huyện chúng ta vì rất nhiều nguyên nhân nên việc cải cách vẫn chưa triệt để, tiền để trả lương cho nhân viên chỉ có tăng mà không có giảm, chi phí cho tiền lương rất lớn, vượt quá khả năng tài chính của huyện, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng gây nên khó khăn về tài chính. Bắt buộc phải tiến hành cắt giảm cơ cấu có chọn lọc, cắt giảm nhân viên ngay. Ngoài ra huyện ta là huyện nông nghiệp, có thể tìm ra được một vài lối thoát trong quá trình phát triển công nghiệp…
Bàng Phí Vũ đưa ra rất nhiều biện pháp thích hợp để phát triển, nhưng không có nhiều ý kiến mới.
Diệp Trạch Đào cũng biết, tư duy của Bàng Phí Vũ phần nhiều vẫn chịu sự ảnh hưởng của lối tư duy cũ, muốn lôi anh ta ra khỏi cái vòng tròn đó để nói chuyện xem ra rất khó.
Có điều, Diệp Trạch Đào cũng nhận ra Bàng Phí Vũ là người có dụng ý, mục đích là muốn hắn coi trọng anh ta.
Kì thực, việc sử dụng Bàng Phí Vũ thì Diệp Trạch Đào cũng không kì vọng là anh ta có thể đưa ra những ý kiến ít nhiều mang tính xây dựng gì, chỉ mong tìm hiểu được nhiều hơn nữa tình hình trong huyện từ chỗ anh ta.

Bây giờ thông qua nói chuyện, Diệp Trạch Đào thấy Bàng Phí Vũ cũng quyết tâm đi theo mình, đã như vậy thì hắn cử dùng thử xem sao.
- Phí Vũ, tôi tin là cậu sẽ làm tốt công việc thư kí!
Diệp Trạch Đào đưa ra sự khẳng định cần thiết.
Khi nghe thấy Diệp Trạch Đào nói câu này, trong lòng Bàng Phí Vũ rất cảm kích, anh ta biết bắt đầu từ bây giờ, Diệp Trạch Đào coi như chính thức tiếp nhận anh ta.
- Chủ tịch Diệp, em đi thu dọn một chút căn phòng phía bên ngoài, anh có việc cứ gọi em.
Diệp Trạch Đào liền khẽ gật đầu.
Nhìn Bàng Phí Vũ đi ra ngoài đến văn phòng của anh ta, Diệp Trạch Đào lại lần nữa suy nghĩ lại công việc tài chính trong huyện. Về tình hình tài chính của huyện Thảo Hải thực ra Diệp Trạch Đào cũng không lo lắng lắm. Những người ở phía trên đã đặt mình ở đây, nếu yêu cầu được rót một lượng tiền xuống cũng không phải là chuyện khó. Vấn đề quan trọng vẫn là tiếp tục phát triển như thế nào, nếu như nói một hai lần thì được chứ nhiều lần thì hắn làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Trong đầu Diệp Trạch Đào đã có một vài ý tưởng. Việc đầu tiên vẫn là phải tích cực tìm kiếm mọi sự ủng hộ của cấp trên. Theo tình hình của huyện Thảo Hải, thì thấy vùng núi của huyện quá nhiều, trong quá trình phát triển nông nghiệp thấy có hiện tượng trồng nhiều nhưng thu hoạch được ít, vì vậy điều chỉnh cơ cấu ngành nghề là một trong những việc làm quan trọng.
Thứ hai chính là phát huy tác dụng phối hợp các nguồn lực như mô hình VAC ( vườn – ao – chuồng), giáo dục, y tế, khoa học, văn hóa...trong quá trình phát triển kinh tế xã hội, đáp ứng nhu cầu văn hóa tinh thần và an toàn sức khỏe cho nhân dân trong huyện. Phải xây đựng một cục diện phát triển kinh tế thích hợp, đoàn kết và ổn định, đẩy mạnh phát triển kinh tế qua các hoạt động văn hóa và môi trường.
Thứ ba, dưới sự thúc đẩy của động lực kinh tế chủ đạo là khu công nghiệp xã Xuân Trúc, toàn huyện đang dấy lên một cơn sốt thu hút các nhà đầu tư, phải thực hiện các chính sách thu hút đầu tư của các cấp, không ngừng tạo ra các điểm tăng trưởng kinh tế.
Thứ tư, đẩy nhanh tiến độ cải cách doanh nghiệp quốc hữu, thiết thực nâng cao nhận thức, đẩy nhanh tốc độ, tích cực đẩy mạnh cải cách chế độ doanh nghiệp, công khai tài sản hiện có, tăng cường sinh lực phát triển kinh tế trong khu vực, phát triển mạnh mẽ kinh tế toàn dân.
Thứ năm, đảm bảo hiệu ích kinh tế tài chính, nhanh chóng xây dựng một chế độ thu mua của nhà nước và hệ thống đánh giá hiệu quả thành tích đầu tư tài chính. Đảm bảo lợi ích sử dụng nguồn vốn tài chính một cách tối đa, sử dụng hợp lí các khoản tiền thưởng. Xây dựng cục diện kinh tế trong huyện mà ở đó nhà nước và doanh nghiệp cùng làm.
Thứ sáu, tăng cường hơn nữa cải cách tài chính xã, huyện theo chiều sâu, thắt chặt việc lĩnh thưởng, nghiêm khắc khống chế hiện tượng chu cấp tài chính cho nhân viên, giảm bớt gánh nặng tài chính và vạch rõ phạm vi cung cấp tài chính. Phải đảm bảo các nhu cầu kinh phí thông thường cho các ban ngành dịch vụ công cộng như cơ quan hành chính, sở công an, kiểm sát, tòa án, giáo dục. Đồng thời tích cực nâng cao tính hiệu quả của việc chi kinh phí. Đối với một số ngành nghề bán công ích nên tiến hành “cai sữa” tài chính, nên áp dụng hình thức hỗ trợ theo hạn ngạch và chi theo hạn ngạch, đồng thời hàng năm nên cắt giảm các khoản chi và trợ cấp này, khuyến khích các ngành nghề này hướng ra thị trường. Đối với những ngành nghề mang tính kinh doanh và tính cạnh tranh thì phải kiên quyết không đáp ứng tài chính, thay đổi toàn bộ cục diện xã hội hóa tài chính. Đưa ra những qui định về trình tự xuất chi. Dự toán tài chính trước tiên phải giải quyết vấn đề tiền lương, đáp ứng được các nhu cầu chi theo trọng điểm như nông nghiệp, khoa học, giáo dục. Các bộ phận nào thu quá mức qui định phải cố gắng chuyển sang chi lại cho các vùng trọng điểm này. Giúp đỡ quần chúng nhân dân giải quyết các vấn đề khó khăn trong cuộc sống, duy trì ổn định xã hội. Nhanh chóng thực hiện các chế độ chi trả tập trung ngân sách nhà nước và dự toán các bộ ngành, cố gắng giảm bớt chi, xây dựng một nền kinh tế tiết kiệm.
Diệp Trạch Đào đang ngồi mải miết ghi chép những ý tưởng của mình. Theo dòng suy nghĩ miên man, hắn cảm thấy huyện Thảo Hải cũng không quá khó khăn như lúc đầu xem xét. Vấn đề mấu chốt là ở chỗ có tư tưởng mở rộng hay không, có thực sự làm việc hết lòng vì quần chúng nhân dân hay không.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã vùi đầu vào công việc rồi.
Đêm đã rất khuya, Diệp Trạch Đào vẫn đang ngồi suy nghĩ về vấn đề nên phát triển như thế nào.
Thấy ánh đèn phòng bên ngoài vẫn sáng, Diệp Trạch Đào đứng dậy bước ra ngoài xem chỉ thấy Bàng Phí Vũ đang ngồi xem những bài phát biểu có liên quan đến hắn mà không biết anh ta thu thập được từ đâu.
Thấy dáng vẻ chăm chú của Bàng Phí Vũ, Diệp Trạch Đào mới hiểu anh ta đang chuẩn bị tài liệu và viết bài phát biểu cho mình, đây đúng thật là con người cẩn thận!
- Phí Vũ, đêm khuya rồi, cậu về trước đi, tôi ngủ ở đây cũng được rồi.
Diệp Trạch Đào nói với Bàng Phí Vũ.

Bàng Phí Vũ giật mình ngẩng đầu lên thấy Diệp Trạch Đào, vội vàng đứng dậy nói:
- Thưa Chủ tịch, em không buồn ngủ!
Khẽ vỗ nhẹ vai Bàng Phí Vũ, Diệp Trạch Đào nói:
- Phí Vũ à, sức khỏe là vốn liếng để tạo ra tiền bạc, thời gian còn nhiều mà, tôi không muốn thư kí của tôi ngày mai đi làm mà không có tinh thần đâu nhé, ha ha!
Bàng Phí Vũ lúc này mới nói:
- Chủ tịch Diệp, anh nghỉ đi nhé, em về đây!
Diệp Trạch Đào khua tay nói:
- Cậu về đi!
Nhìn Bàng Phí Vũ ra về, trên mặt của Diệp Trạch Đào mới nở nụ cười, xem ra dùng người này làm thư kí cho mình là đúng đây, chỉ có những người như thế mới hiểu được cách trân trọng!
Quay trở lại ghế ngồi, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên lại có vài suy nghĩ. Nghĩ đến thị trấn huyện Thảo Hải thực ra khoảng cách tính theo đường chim bay đến xã Xuân Trúc cũng không xa lắm, nếu như con đường cao tốc được thông suốt thì khoảng cách hai điểm này sẽ rất gần. Khu công nghiệp xã Xuân Trúc thực ra đã trở thành khu công nghiệp lân cận của huyện Thảo Hải, đã có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy phát triển kinh tế thị trấn huyện. Đến khi thị trấn và xã Xuân Trúc được nối thông với nhau, thì kinh tế của toàn thị trấn huyện sẽ chuyển hướng sang xã Xuân Trúc, thị trấn khi đó chẳng phải càng phát triển hơn sao?
Lại nghĩ đến huyện Thảo Hải có vị trí địa lí rất đẹp, thị trấn dựa vào núi, có dòng sông chảy qua, phong cảnh rất tươi đẹp và có cả các danh lam thắng cảnh cổ xưa. Diệp Trạch Đào liền có ngay một ý tưởng là có thể viết một bài về vấn đề này, đó là kết hợp các yếu tố lịch sử và yếu tố du lịch, bố trí một cách khoa học cảnh quan con người và văn hóa, tạo ra một điểm sáng một cách tinh tế cho thành thị cấp huyện. Để cho những người nơi khác mỗi lần đến huyện Thảo Hải là cảm thấy yêu thích cái thị trấn nhỏ bé này. Cứ như thế, đến khi con đường cao tốc nối ba tỉnh được hoàn thành, thì vị trí của một huyện du lịch Thảo Hải cũng đã hình thành. Với sự hấp dẫn của một thành phố với rất nhiều các sản phầm tinh tế như các mặt hàng du lịch, thương mại, nông nghiệp và điều kiện chỗ ở....đã mang lại rất nhiều cơ hội kinh doanh. Chỉ cần kinh tế phát triển tốt, tình hình tài chính của huyện sẽ thay đổi được.
Nghĩ đến động lực kinh tế lớn mạnh của khu công nghiệp xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào cho rằng huyện Thảo Hải rất có triển vọng.
Càng suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào càng không buồn ngủ, trong đầu hắn dần dần đã hình thành một kế hoạch phát triển huyện Thảo Hải tương đối hoàn chỉnh. Hắn nghĩ nếu các ý tưởng của hắn được thực hiện thì tình trạng đói nghèo của xã cũng sẽ được xóa bỏ nhanh thôi.
Hắn thấy việc làm trước tiên là phải giải quyết đội ngũ cán bộ đã!
Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng quyết định coi việc này là việc quan trọng nhất mà hắn phải làm.
Nghĩ đến vấn đề điều chỉnh gán bộ, Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ cẩn thận không biết bắt tay vào việc như thế nào.
Theo thực lực của toàn huyện bây giờ thì hắn biết, chỉ cần hắn quyết tâm thực hiện thì không ai có thể ngăn cản được bước đi của hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn nắm trong tay cả một huyện, đã có cơ hội này thì nhất định phải làm một phen!