Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 308: Lễ vật đặc biệt.





Cuộc đối thoại giữa Dương Hiên với các vị lãnh đạo quả là một chấn động lớn. Mọi người đều biết Diệp Trạch Đào coi như đã để lại một ấn tượng trong lòng của Dương Hiên rồi.
Mọi người càng hiểu rõ hơn đối với cách đối xử của Diệp Trạch Đào sau này nhất định phải cẩn thận mới được.
Dương Hiên nhìn về phía Tô Trung Toàn, hỏi:
- Phải chuyển vào Vườn trường mới?
Tô Trung Toàn vội nói:
- Bí thư Dương, kế hoạch đã định vào tuần sau.
Dương Hiên ngậm ngùi: - Tôi cũng muốn gia nhập, nhưng đáng tiếc là thời gian không cho phép!
Hứa Phú kiệt liền nhìn về phía Diệp Trạch đào hỏi:
- Trạch Đào, ngày mai có chắc là kịp lúc đi không?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tô Trung Toàn.

Tô Trung Toàn biết rõ đây là một cơ hội, liền nói ngay:
- Thực ra sớm có thể chuyển đi rồi, chỉ là muốn mời một số người đến dự lễ nên mới nên kế hoạch vào tuần sau.
Hứa Phu Kiệt cười rồi nói:
- Được rồi, hôm nay làm gấp một chút, chiều mai là có thể hoàn thành.
Tô Trung Toàn nói lớn:
- Không thành vấn đề.
Hứa Phu Kiệt hỏi Dương Hiên:
- Ngày mai có cần mời Bí thư Dương bớt chút thời gian đến xem không?
Dương Hiên vui mừng vuốt cằm nói:
- Nếu như không phiền thì tôi cũng đến tham gia một lát.
Nói đến đây, Dương Hiên tiếp lời:

- Chuyện tôi được nghe nhiều nhất là chuyện đồng chí Tiểu Diệp cứu người và việc xây lại trường học. Đừng coi đấy đơn giản chỉ là một khu trường học. Sự tốt xấu của một ngôi trường cũng liên quan đến sự phát triển của cả một xã. Điều quan trọng là nằm ở từng hộ gia đình. Đây không phải là chuyện nhỏ!
Sở Tuyên nói:
- Bí thư Dương nói rất hay. Bước tiếp theo thành phố của chúng ta phải đẩy mạnh hơn nữa việc đầu tư vào phương diện này. Tiến hành thanh tra, kiểm tra toàn bộ các trường học trong toàn thành phố, cải thiện hoàn cảnh dạy học của toàn thành phố.
Dương Hiên nói:
- Ý kiến rất tuyệt!
Mọi người đều cảm thấy vô cùng hào hứng.
Sau khi tan họp, Diệp Trạch Đào nói với Tô Trung Toàn và Thường Minh Quang:
- Nhất định phải làm tốt việc này, thế này đi, cần những ai thì cứ điều động từ khu công nghiệp!
Ôn Phương ở 1 bên nói
- Chủ tịch huyện Diệp xin hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ ngay lập tức điều động nhân sự tham gia công việc này. Nhất định trong vòng tối nay sẽ chuẩn bị xong mọi khâu!
Thường Quang Minh nói:
- Các thôn chúng ta cũng sẽ có thông báo, tin chắc rằng những người dân thành thị sẽ tới.
- Liệu thông báo có đến kịp không?
Cao Vệ ở bên này hỏi.
- Phó Chủ tịch huyện Cao yên tâm, hiện giờ các thôn đều đương trang bị điện thoại cả, hoàn toàn không thành vấn đề.
Cao Vệ lại hỏi tiếp:
- Vậy cần trên Huyện ủng hộ thế nào ?
Ông ta hiện được xem là lãnh đạo chủ chốt bên phía chính phủ, nghĩ đến ngày mai khi Bí thư Dương phải tham gia nghi thức chuyển nhà, đây là một chuyện lớn, nên không tránh khỏi có đôi chút lo lắng.
Thường Minh Quang mỉm cười nói:
- Xã Xuân trúc hiện nay đã không còn như trước nữa. Những việc này đã được làm từ lâu, mọi công tác chuẩn bị cũng gần như đã hoàn tất, chỉ cần phân công công việc nữa là ổn, không lâu sau là có thể hoàn thành rồi.
Cao Vệ lúc này mới an tâm được phần nào.

Diệp Trạch Đào quả là rất rõ tình hình xã Xuân Trúc. Chỉ cần chính quyền xã và khu công nghiệp liên hợp lại với nhau cùng thực hiện, chuyện này thực sự không hề khó.
Dặn dò xong mọi chuyện, Diệp trạch Đào vội vã đi lo chuyện cơm nước, ăn ở. Hoàn toàn không thể quản được vấn đề chuyển trường trung học.
Sáng ngày hôm sau theo như đã định, Dương Hiên vào trong các khu công nghiệp và gặp mặt lãnh đạo các đơn vị, và hơn cả là gặp đại biểu của doanh nghiệp bên phía nước ngoài.
Nghe xong báo cáo của các doanh nghiệp, Dương Hiên đã nhìn thấy những bước tiến đầu trong sự phát triển của xã Xuân Trúc.
Cả một buổi sáng, Dương Hiên đều tỏ ra vô cùng thoải mái, suốt dọc đường đều nói cười rất vui vẻ.
Ăn xong bữa cơm trưa, Tô trung Toàn tới tìm Diệp Trạch Đào và nói :
- Chủ tịch huyện Diệp, mọi thứ đã chuẩn bị xong ,tất cả đều tiến hành theo quy tắc ban đầu, do Hiệu trưởng Ngưu Trọng Trung tiến hành chủ trì.
Diệp Trạch Đào thoạt nhìn, nghi thức đầu tiên là cắt băng khánh thành, sau đó là lời phát biểu của các vị lãnh đạo, rồi đến việc chuyển giao phòng học.
Cân nhắc một chút về chi tiết nội dung trên cơ sở pháp luật. Diệp Trạch Đào biết rằng, đây không còn là vấn đề quá lớn.
Nhìn thấy đạt được những gì đã đặt ra quả không tồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Cứ như vậy đi.
Buổi chiều, khi Dương Hiên len ra khỏi đám đông, tới được trường học, gã vẫn không khỏi kinh ngạc vì sự ồn ào, náo nhiệt ở nơi đây. Chỉ thấy trường học như một cái chợ vỡ, thôn dân ở đây chen chúc vòng trong vòng ngoài.
Diệp Trạch Đào cũng có chút hãi hùng, nhìn sang Thường Minh Quang hỏi:
- Sao lại nhiều người đến thế này?
- Chủ tịch huyện Diệp, ngài không biết sao, nghe nói sắp chuyển trường. Người dân ở các thôn đều muốn đến xem, nhiều người trong làng này còn đi suốt đêm để đến đây.
Dương Hiên thở dài:
- Điều đó chứng mình gì chứ? Chứng minh rằng các vị tiền bối rất coi trọng sự giáo dục! Trong chuyện này, đồng chí Diệp Trạch Đào đã lại làm được một việc tốt!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Đều là nhờ kết quả của sự quan tâm từ các cấp lãnh đạo. Tôi chỉ làm những việc mình nên làm!
- Một việc nên làm rất tốt. Nếu như mỗi người cán bộ chúng ta đều làm tốt nhiệm vụ của mình thì mọi mặt của công việc sẽ có bước tiến xa hơn nữa!
Hai ngày nay, Dương Hiên đều ra sức khen ngợi Diệp Trạch Đào. Xem ra y rất hài lòng về hắn.

Thật vui mừng khi đứng trước tòa nhà cao vút có đề chữ 5 chữ: “ Trường Trung học Xuân Trúc ”. 5 chữ lớn ấy đã khiến cho tòa nhà kia có vẻ khí thế khác thường. Trên sân thể dục rộng lớn, cả thầy và trò đã ở đó đợi từ sớm, có thể thấy rõ sự vui sướng hiện lên trên khuôn mặt của từng người.
Những người dân của các thôn cũng chiêm ngưỡng tòa nhà với một niềm vui tương tự.
Khi bọn Dương Hiên đến, dưới sự ra hiệu của hiệu trưởng Ngưu Trọng Trung, thầy và trò nhất loạt nổ một tràng pháo tay hoan nghênh.
Trông thấy sự nồng nhiệt như vậy, Dương Hiên tỏ ra vô cùng vui mừng, y nói:
- Lòng dân. Đây chính là lòng dân!
Dưới sự chủ trì của Ngưu trọng Trung, các cấp lãnh đạo đã lần lượt tiến hành đọc diễn văn phát biểu, thể hiện sự đánh giá cao về việc xây dựng lại trường trung học.
Sau khi các vị lãnh đạo phát biểu xong, Ngưu trọng Trung nhìn quanh các thầy cô và học trò một lượt rồi nói lớn :
- Sau đây, xin mời Phó chủ tịch huyện Diệp Trạch Đào lên phát biểu!
Ngưu Trọng Trung vừa dứt lời, mọi người liền nổ một tràng pháo vỗ tay ròn rã.
Mọi người đều nhận thấy sự khác biệt của tràng pháo tay này, nó kéo dài mãi không dứt. Mỗi người dường như đều có cùng suy nghĩ: không chỉ đơn giản chỉ là truyền lực vào đôi bàn tay mà từ những chàng vỗ tay ấy còn chứa đựng tất cả sự cảm kích của họ.
Diệp Trạch Đào dường như cũng cảm nhận được sự nhiệt thành ấy, trong lòng tràn ngập một cảm xúc xao động.
Bản thân hắn chẳng qua chỉ là làm chút việc nên làm mà thôi, vậy mà lại nhận được sự đón nhận nhiệt tình của mọi người đến vậy!
Đứng trước đài phát biểu được lắp đặt chuyên biệt, Diệp Trạch Đào hướng về phía trước, thứ mà hắn nhìn thấy trước mặt là sự tín nhiệm của các học sinh.
Tiếng vỗ tay dần dừng lại, Diệp Trạch Đào nói :
- Hôm nay là một ngày vô cùng ý nghĩa với xã Xuân Trúc. Chúng ta cuối cùng cũng giã từ được những phòng học cũ nát để chuyển đến những dãy nhà khang trang và mới mẻ. Một năm trở lại đây, xã Xuân Trúc đã có sự chuyển biến rõ rệt. Chúng tôi hi vọng cùng với cuộc sống của mọi người được cải thiện, điều kiện kinh tế chuyển biến tích cực, không một gia đình nào có trẻ em thất học. Các bạn, tương lai nằm trong tay các bạn, tôi tin chắc, rất nhiều nhân tài có ích cho xã hội sẽ bước ra từ ngôi trường này. Và tôi dám chắc rằng tương lai của chúng ta sẽ còn tươi đẹp hơn nữa…
Diệp Trạch Đào nói trong sự xúc động vô bờ. Nghĩ lại những ngày một mình tự tay xây dựng lên ngôi trường này, trong lòng hắn có quá nhiều cảm xúc không nói được thành lời.
Bởi trước đó đã có rất nhiều các vị lãnh đạo diễn thuyết, nên Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói nhiều, hắn chỉ lo cho bọn trẻ ngồi dưới cái nắng gay gắt lâu như vậy sẽ ngất vì không chịu nổi mất.
Diệp Trạch Đào vừa nói xong, lúc bước xuống thì nhìn thấy Ngưu Trọng Trung cười nói:
- Chờ một chút, Chủ tịch huyện Diệp. Các em nói muốn tặng ngài một món quà.
Đây là nội dung nằm ngoài sự sắp đặt của chương trình. Diệp Trạch Đào sững sờ.
Ngưu Ngọc Trung nói:
- Hôm nay bọn nhỏ tìm tôi, nói rằng bất luận thế nào đi nữa cũng phải gửi đến ngài thành ý của chúng.
Diệp Trạch Đào đứng lặng ở đó.
Ngưu Trọng Trung nói với các học sinh:
- Sau đây mời các em đem món quà của mình dành tặng Chủ tịch huyện Diệp.

Lúc này, từng em từng em rút ra từ trong người của mình một thứ giống như những bài thi khảo sát. Trên gương mặt của các em hiện rõ sự nghiêm trang và chân thành.
Mọi người xếp thành hàng, tiến về phía Diệp Trạch Đào.
Các vị lãnh đạo trên khán đài không hiểu chuyện này là thế nào. Chỉ biết nhìn cảnh tượng kì lạ này.
Dẫn đầu là Dương Ngọc Tiên, cô nghiêm nghị bước lên trước khán đài, hướng về phía Diệp Trạch Đào và nói:
- Thưa thầy Diệp, thầy đã vì mọi người làm biết bao việc tốt, bọn em sớm đã bàn bạc xong, phải tặng thầy một món quà đặc biệt. Chúng em không có món đồ nào đắt giá, chỉ có một tấm lòng này. Thầy vẫn dạy chúng em phải trở thành một người tốt trong xã hội, chúng em liền nghĩ , chỉ có một thành tích học tập xuất sắc mới có thể đền đáp lại sự quan tâm và trân trọng của thầy dành cho các học sinh của mình. Lần này, bọn em đã dành những điểm thi cao nhất gửi tặng thầy và hi vọng thầy sẽ đón nhận lấy món quà này của bọn em!
Những bài thi đạt điểm tối đa!
Tất cả đều nhìn về phía những em học sinh giản dị này.
Diệp Trạch Đào trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, giọng nghẹn ngào nói:
- Thầy xin đón nhận món quà của các em!
Dương Ngọc Tiên hai tay dâng bài thi 100 điểm của mình đặt vào tay Diệp Trạch Đào.
Hướng về Diệp Trạch Đào hành lễ đội, rồi Dương Ngọc Tiên mới đi xuống.
Tiếp đó, từng học sinh xếp thành hàng đi lên, mỗi em đều mang trên tay bài kiểm tra của mình, sau đó, lại nghiêm trang hành lễ đội rồi mới đi xuống.
Diệp Trạch Đào cầm những bài thi trên tay, không khỏi dâng tràn cảm xúc. Mỗi trang bài là một tấm lòng sâu nặng. Hắn cảm thấy đặt những trang bài ấy trên tay trách nhiệm của mình càng lớn hơn.
Các vị lãnh đạo và dân làng đều chứng kiến cảnh tượng cảm động ấy. Bọn họ không ngờ được rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra, được chứng kiến thấy những tâm hồn trong sáng, thuần khiết của tất cả các em học sinh!
Nhìn những bài thì 100 điểm mà bon trẻ lưu giữ lại, Diệp Trạch Đào biết không phải lần nào kiểm tra bon trẻ cũng có thể được 100 điểm, đây là thành tích chúng đạt được vì hắn, không biết đã phải vất vả như thế nào.
Tấm lòng ấy còn quý báu hơn nhiều so với ý nghĩa của một món quà đơn thuần!
Hàng trăm bài thi đạt điểm 100 thể hiện cho tâm ý của tất cả các học sinh trong ngôi trường này.
Trên tay cầm một tập dày những bài thi 100 điểm, Diệp Trạch Đào không biết phải nói sao mới phải. Chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ứ lại.
Đưa ánh mắt nhìn bọn trẻ, thật không dễ dàng gì mới kiềm chế được những tâm sự rung động ấy. Diệp Trạch Đào nói bằng giọng khàn khàn :
- Cảm ơn! Xin cảm ơn các em!
Sau khi Diệp Trạch Đào dứt lời, một lần nữa, những tiếng vỗ tay vang như sấm lại vang lên.
Chàng vỗ tay này kéo dài mãi không ngừng.