Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 277: Điều khiển Thảo Hải từ xa.





Tuy rằng học ở trường Đảng vài ngày, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nắm khá rõ tình hình của huyện Thảo Hải, đương nhiên là Trần Tỏa Nguyên và Tôn Dân Phú không ngừng báo cáo những chuyện xảy ra ở huyện. Trong bóng tối còn có đám người Phương Di Mai, Lâm Vũ Tiên, Phùng Phỉ Phỉ thỉnh thoảng báo cáo tình hình, còn có Thường Minh Quang, Lý Giang Sơn và cả một đám người mà Diệp Trạch Đào đã đề bạt báo cáo tình hình cho hắn. Có thể nói nhất cử nhất động của huyện Thảo Hải hắn đều nắm chắc.
Vừa nói chuyện điện thoại với Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào nhíu mày, tên Tôn Cương sau khi đến huyện Thảo Hải còn rất cao giọng!
Tổ kết hợp điều tra thực tế hiện tại đã đến Thảo Hải, hai xí nghiệp ô tô đều đang tiến hành điều tra thực tế ở các mặt, dự án như thế này không phải là một hai ngày là có thể làm xong, tuy nhiên, Diệp Trạch Đào rất rõ, nhà họ Tôn không can thiệp được vào công ty của ô tô Wall của Đức nhưng công ty Phi Tiêu trong nước thì Tôn gia hoàn toàn có thể nhúng tay vào, chuyện xây dựng nhà máy sản xuất ô tô liên doanh ở huyện Thảo Hải căn bản sẽ không có sự thay đổi quá lớn, chẳng qua làm từng bước một cho đúng với một vài chính sách mà thôi.
Để giữ một công ty liên doanh thành phố ô tô ở Thảo Hải, tin rằng tỉnh sẽ bỏ ra lợi ích rất lớn.
Những người đó của Tôn Cương lại sôi nổi!
Đây là một tin tức mà Tôn Dân Phú chuyển đến.
Mang theo quyển sách, Diệp Trạch Đào một lần nữa đi vào trong phòng học.
Cả lớp học bồi dưỡng hay còn gọi là lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên, có hơn bốn mươi người, đến đây Diệp Trạch Đào mới biết mình coi như là người trung gian xen vào học, người ta mở lớp đã nửa tháng.
Mọi người rõ là coi trọng mình.
Thầy giáo ngồi ở trên là một người trung niên, đang mặt mày hớn hở giảng nội dung về phương diện kinh tế của phương Tây.
Nhìn vài bạn học đang ngồi ở bên trong, Diệp Trạch Đào phát hiện không ít người đều đã trong bộ dạng mắt không mở ra được nữa.
Mọi người đến tỉnh thành phần lớn thời gian vẫn là dùng cho hoạt động gặp gỡ, buổi tối đều đi chơi đến rất muộn mới trở về, chẳng có mấy người thực sự tập trung tâm trí vào việc học tập!

Người trong lớp này rất phức tạp, đến từ mọi nơi, nhưng mà, đều có một điểm chung đó là mọi người đều ít nhiều có chút lai lịch, trường học cũng không quản quá nghiêm đối với lớp này.
Vừa nghe, Diệp Trạch Đào cũng vừa nghĩ đến chuyện của huyện Thảo Hải.
-Ông em, nếu như đêm nay không có việc gì, cùng đi chơi với bọn anh?
Phó chánh văn phòng Sở giáo dục tỉnh Chử Hướng Tiền ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào nói. Cùng sống ở một kí túc xá, hai người cũng coi như quen biết, Chử Hướng Tiền nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.
-Được ạ!
Diệp Trạch Đào lên tiếng trả lời.

Chử Hướng Tiền liền cười, gã cũng cảm thấy tò mò về Diệp Trạch Đào, anh chàng thanh niên này nửa chừng chạy đến lớp học, nếu như không có hậu thuẫn, sao có thể vào chứ.
Thời gian buổi sáng đã kết thúc, mọi người lập tức giải tán, túm năm tụm ba đi về khắp chốn.
Ở đây cũng có phe phái, Diệp Trạch Đào và bọn họ cũng không quen lắm, chỉ có thể một mình đi về kí túc xá của mình.
Chử Hướng Tiền đã nhập vào trong đám người đó từ lâu.
Tuy là cùng một kí túc xá, bản thân Chử Hướng Tiền có nhà ở tỉnh, gã căn bản chưa từng đến ở, kí túc xá cũng trở thành kí túc xá của mình Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào phát hiện những chuyện mà mình cần làm quá nhiều, lần này đến học, nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất hòa nhập vào, lời mời của Chử Hướng Tiền đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội.
Trước tiên không nghĩ những cái này nữa, vẫn phải làm tốt chuyện của Thảo Hải mới được.
Tiến vào kí túc xá vừa mới vào phòng vệ sinh thì Phương Di Mai liền gọi điện thoại đến.
-Phó chủ tịch huyện Diệp, tan học rồi à?
Lời nói của Phương Di Mai rất nề nếp, cô có thể cũng đang lo lắng bên cạnh Diệp Trạch Đào có người khác.
-Một mình anh ở kí túc xá.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào sống một mình, Phương Di Mai thay đổi sự nghiêm túc, cười nói :
- Trạch Đào, học hành có căng thẳng không?
- Cũng khá lâu rồi không động vào sách vở nên không ngồi yên được.
Phương Di Mại lại cười phá lên.
Sau khi cười, Phương Di Mai nghiêm túc nói :
- Trạch Đào, tình hình ở huyện càng ngày càng phức tạp, mấy ngày nay Tôn Cương rất kiêu ngạo, mấy người kia của gã lại tụ tập lại rồi!

Loại tình huống này là điều tất yếu, Diệp Trạch Đào không thấy bất ngờ, hỏi:
- Chuyện dự án sao rồi?
- Dự án thì vẫn thế, quan trọng là sáng nay Phó chủ tịch tỉnh Hoàng Minh Vũ đã phê bình khu công nghiệp của chúng ta!
Hoàng Minh Vũ đã phê bình công việc của khu công nghiệp à?
Diệp Trạch Đào hơi bất ngờ nói :
- Gần đây công việc ở khu công nghiệp không nắm chắc được à?
- Tình hình khu công nghiệp như thế nào anh không phải là không biết, sao có thể xảy ra vấn đề được?
Diệp Trạch Đào liền cảm thấy hơi kỳ lạ, nói:
- Nếu như không có vấn đề, gã phê bình cái gì?
- Nói là công tác phục vụ của bọn em không theo kịp, tố chất của đội ngũ cán bộ kém!
Nghĩ lại Diệp Trạch Đào liền hiểu ra tình hình, xem ra tên Hoàng Minh Vũ này đứng bên Tôn Cương, mượn những chuyện này để ủng hộ Tôn Cương, giúp Tôn Cương điều chỉnh bộ máy ở khu công nghiệp ở bước tiếp theo.
-Công tác phục vụ các em nên nắm vững, nhất định phải nắm chắc, tuyệt đối không thể buông lơi.
Diệp Trạch Đào vẫn nhắc nhở một câu.
Phương Di Mai gọi điện thoại để nói những chuyện này, gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ đến chuyện của Hoàng Minh Vũ, tuy Hoàng Minh Vũ vì chuyện của con trai không thể vào ủy ban thường vụ, nhưng mà, dẫu sao ông ta vẫn là một Phó chủ tịch tỉnh, lời nói của ông ta đối với các cán bộ trong huyện mà nói, đó chính là áp lực vô cùng rõ ràng.
Lại nghĩ đến chuyện vào ủy ban thường vụ của Hoàng Minh Vũ không được sự ủng hộ của Tạ Dật, Diệp Trạch Đào có cảm giác có lẽ Hoàng Minh Vũ đã dựa dẫm vào Tôn Tường Quân rồi.
Chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Tôn Tường Quân cần một vị lãnh đạo cấp cao ở tỉnh che chở cho con trai ông ta ở Ninh Hải, mà Hoàng Minh Vũ cũng không có chỗ dựa vững chắc, bị Tôn Tường Quân lôi kéo, rất dễ sẽ dựa vào, đây cũng là một loại kết hợp có lợi cho cả đôi bên.
Khó trách Hoàng Minh Vũ chạy đến huyện Thảo Hải, mục đích của ông ta chính là để ủng hộ Tôn Cương, thể hiện một ý với mọi người ở huyện Thảo Hải, Tôn Cương nhận được sự ủng hộ của cấp lãnh đạo của tỉnh.
Suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho Bàng Huy.

Nhận được điện thoại Diệp Trạch Đào gọi, Bàng Huy nói :
- Trạch Đào, tôi đang muốn gọi điện thoại cho anh, sáng nay Phó chủ tịch tỉnh Hoàng lúc khảo sát khu công nghiệp của xã Xuân Trúc đã tiến hành phê bình đối với vấn đề xây dựng bộ máy của khu công nghiệp, cho rằng bộ máy của khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc của chúng tôi không trang bị tốt, ngụ ý chính là muốn điều chỉnh bộ máy khu công nghiệp lại lần nữa.

- Ý của Chủ tịch huyện Tôn thì sao?
- Chủ tịch huyện Tôn đã tìm Bí thư Quách, nói là muốn xác thực lại cho chắc chắn tinh thần bài phát biểu của Chủ tịch tỉnh Hoàng.
Dùng Phó chủ tịch tỉnh Hoàng để ép các vị lãnh đạo trong huyện.
Tôn Cương có vẻ cấp bách!
- Lão Bàng, anh nghĩ sao?
- Trạch Đào, bí thư Quách nhất định sẽ nể mặt của Phó chủ tịch tỉnh Hoàng, nhưng mà, điều chỉnh như thế nào cũng phải theo trình tự nhất định mới được!
Diệp Trạch Đào nói :
- Chủ tịch huyện Tôn hơi vội một chút, chuyện này cho dù là thảo luận trên hội nghị thường vụ, gã cũng không gặt hái được bao nhiêu!
- Trạch Đào, có một chuyện có thể anh sẽ không ngờ được, Tôn Cương đề cử Ôn Phương đến đảm nhiệm chức Chủ nhiệm khu công nghiệp, nói là lượng công việc của anh lớn, hiện tại lại đang học, không có nhiều tinh thần và sức lực chú ý mọi mặt.
Đề cử Ôn Phương giữ chức Chủ nhiệm?
Diệp Trạch Đào không thể không suy nghĩ việc đề cử này của Tôn Cương.
- Trạch Đào, chuyện này vẫn phải có mấy ngày, bí thư Quách chưa bày tỏ thái độ gì, đến lúc đó anh có thể phải trở về họp, trước tiên anh suy nghĩ chuyện này một chút.

Gọi xong cuộc điện thoại này Điệp Trạch Đào thấy hơi đau đầu, tên Tôn Cương này thật sự có chút lợi hại, đánh chiêu này làm cho mình có phần không hiểu ra sao cả, đề cử Ôn Phương, là thể hiện với mọi người rằng Ôn Phương rất có thể đã gia nhập vào bên của gã rồi, đây là một sự phản bội, tin rằng sẽ ảnh hưởng đến một số người ở phía dưới mình.
Rốt cuộc Ôn Phương có thái độ gì chứ?
Tôn Cương cũng có một khả năng làm chuyện này, đó chính là Ôn Phương không phản bội mình, Tôn Cương chỉ muốn mượn chuyện này để phân hóa làm tan rã mối quan hệ giữa mình và Ôn Phương, nếu như mình thực sự cô lập Ôn Phương, Ôn Phương cuối cùng không thể không nhảy vào phía gã.
Quả nhiên là mưu kế hay, cũng không biết ai đã giúp Tôn Cương đưa ra chủ ý.
Mình không nhường vị trí chủ nhiệm, có thể sẽ khiến Ôn Phương có suy nghĩ, nhường vị trí, nếu như Ôn Phương là người của Tôn Cương, khu công nghiệp thật sự sẽ rơi vào trong tay của Tôn Cương!

Diệp Trạch Đào cũng không phải là thật sự muốn không nhường vị trí chủ nhiệm khu công nghiệp, điều mấu chốt là hắn không hy vọng đường lối của mình bị làm loạn. Đổi người đến khu công nghiệp làm chủ nhiệm, suy nghĩ của mình sẽ không thể làm cho chắc chắn được, Phương Di Mai rõ ràng không được, cô vừa được đề xuất lên làm Phó chủ nhiệm, một số người khác đều không phải là tầng nhân viên hạt nhân mũi nhọn của mình, nói đi nói lại thì bên trong nội bộ của mình vẫn hơi ít một chút.
Nếu như Ôn Phương là người thật sự quyết tâm đi theo mình thì có thể đặt cô ở vị trí Chủ nhiệm khu công nghiệp, hiện tại lại khiến Diệp Trạch Đào hơi khó xử, trong việc cư xử với Ôn Phương, Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Tôn Cương thật sự đã đưa ra một vấn đề khó cho mình!
Do dự một chút, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Phùng Phỉ Phỉ.
Phùng Phỉ Phỉ gần đây cũng thường xuyên gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào báo cáo chuyện ở huyện, hoàn toàn coi mình là người thân cận của Diệp Trạch Đào.
Vốn dĩ trong phòng làm việc, Phùng Phỉ Phỉ đã cầm điện thoại ra khỏi văn phòng, đi đến một nơi không có người mới nói:
- Phó chủ tịch huyện Diệp, vừa nãy trong phòng làm việc nhiều người.
Diệp Trạch Đào tất khen ngợi về sự cẩn thận của người phụ nữ này, đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng không hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ này, mà ngầm thông qua các con đường khác tiến hành hiểu biết người phụ nữ này, đáp án nhận được chính là năng lực mạnh, có suy nghĩ trù tính, không có hậu trường.
- Phó chủ tịch huyện Diệp, hai ngày này Huyện trưởng Tôn mời Ôn Phương ăn cơm hai lần, những người cùng ở bên trong không ít người đều là người của Chủ tịch huyện Tôn.
Lại là một tin tức nữa báo cáo, chuyện này đã tiến thêm một bước nói rõ Tôn Cương và Ôn Phương đi lại rất gần.
Nghe xong Phùng Phỉ Phỉ nói, Diệp Trạch Đào ngồi trong phòng suy xét các khả năng của chuyện này.
Ti vi đang mở, một học giả bên trong đang nói về nội dung của các chiêu sách lược.

Diệp Trạch Đào nghiêng người dựa vào giường xem vị học giả trong Ti vi kia, cảm thấy lời ông ta nói có chút đạo lý.
Tạm thời không nghĩ đến chuyện của Ôn Phương nữa, Diệp Trạch Đào liền nghe thấy vị học giả kia đang giảng nội dung của các kế phản gián.
Nghe, trong đầu Diệp Trạch Đào bắt đầu hiểu ra, có lẽ Tôn Cương cũng không thể nắm Ôn Phương trong tay.
Đúng là không thể nắm bắt được, Tôn Cương liền sử dụng biện pháp này để mình cho rằng Ôn Phương đã phản bội mình.
Tuy nhiên, nhìn từ tình hình mà Ôn Phương qua lại với Tôn Cương, chẳng nhẽ Ôn Phương còn có suy nghĩ nào sao?
Diệp Trạch Đào có chút không hiểu Ôn Phương.