Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 274: Diệp Trạch Đào lại đưa ra một phương án





Diệp Trạch Đào đưa cho Quách Xán xem phương án xây dựng nông thôn mới của xã Xuân Trúc do chính hắn tự thiết kế, hắn ngồi hút thuốc trên ghế sofa, cái phương án này đã được sửa lại từ bản thiết kế của bọnThường Minh Quang về Âm Lương Thiến, sau khi hắn suy đoán thật nghiêm túc, lại dựa vào tình hình thực tế xã Xuân Trúc mới cho ra được phương án này, hắn có cảm thấy rằng nếu như phương án này có thể thực hiện được thì điều kiện chỗ ở của người dân xã Xuân Trúc sẽ có sự thay đổi lớn.
Sau khi Tôn Cương đi không quay lại, khoảng thời gian này huyện Thảo Hải rất yên bình, uy tín của Diệp Trạch Đào và Cao Vệ trong cả huyện rất cao, Diệp Trạch Đào cũng bỏ ra rất nhiều thời gian để phát triển.
Đối với Diệp Trạch Đào thì bây giờ là thời cơ rất phát triển.
Sau khi xem xong phương án của Diệp Trạch Đào, Quách Xán ngẩng đầu nhìn hắn nói :
- Trạch Đào này, phương án này thực sự khả thi chứ?
Xem xong phương án, ông ta thấy rằng Diệp Trạch Đào rất có khả năng làm việc, cái phương án mà cậu ta nghĩ ra rất phù hợp với tinh thần của trung ương, nếu như thực hiện được thì chưa biết chừng sẽ là một thành tích chính trị, chỉ có điều sau khi xem xong ông ta có chút gì đó không yên tâm.
Quách Xán là Bí thư huyện ủy, đương nhiên là ông ta cũng hi vọng trong huyện có một vài chiến tích, mặc dù đây là phương án do Diệp Trạch Đào nghĩ ra nhưng cũng là một chiến tích đối với ông ta, cũng là sự ủng hộ về mặt tinh thần rồi.
- Thưa Bí thư Quách, chú cũng biết rồi đấy, xã Xuân Trúc vốn đã rất nghèo, điều kiện về chỗ ở của người dân cũng rất kém, đây là vấn đề mà chúng cháu đang phải suy nghĩ gấp!
Quách Xán khẽ gật đầu nói :
- Chắc chắn là như vậy rồi, Trung Quốc đã phát triển bao nhiêu năm rồi, diện mạo nông thôn ở khắp nơi trên toàn quốc cũng đã thay đổi, mỗi lần nhìn thấy tình hình nông thôn ở huyện ta như vậy tôi cũng cảm thấy không yên lòng, không giúp được dân được ở trong một ngôi nhà tốt, không giúp được dân có cơm ăn, áo mặc, như vậy là chúng ta chưa làm tròn bổn phận của mình!
Quách Xán so với Tôn Cương thì thiết thực hơn chút, ông ta là người có lập trường làm việc riêng, sau khi xem phương án mà Diệp Trạch Đào đưa ông ta thấy rất thực thi nhưng thấy độ khó cũng tương đối.
Nghĩ đến Thảo Hải đang phát triển, Tôn Cương- Chủ tịch huyện lại không còn ở huyện nữa, việc này làm cho Quách Xán không hài lòng.
Bản thân Diệp Trạch Đào cũng đã cân nhắc về phương án này, liền nói :
- Thưa Bí thư Quách, nếu như việc này đặt vào trước kia thì cháu không dám chắc, nhưng tình hình xã Xuân Trúc bây giờ cũng đã thay đổi nhiều rồi, khi bắt đầu thực thi thì rất có điều kiện ạ.
- Cháu nói cụ thể hơn nữa với chú xem nào
Quách Xán nói một cách rất hứng thú.

- Thưa chú, từ khi xã Xuân Trúc mở rộng trồng cây Linh Chi trên toàn xã, thu nhập của mọi người cũng được nâng cao rất nhiều, đặc biệt là đang tiến hành phương thức hợp tác giữa công ty, hộ nông dân và Chi bộ thôn trong việc trồng cây Linh Chi, sau khi áp dụng phương phức này thì các doanh nghiệp được lợi lớn, hộ nông dân cũng được lợi nhưng thấp hơn họ, Chi bộ thôn cũng thu được chút lợi nhuận, phương thức này đã khích lệ tính tích cực của các bên, đặc biệt là vai trò của Chi bộ thôn cũng được nâng cao rõ rệt.
Quách Xán là Bí thư huyện ủy, đương nhiên rất coi trọng những việc như thế này, ông ta cũng đi tìm hiểu một cách rất nghiêm túc tình hình chi bộ đảng nông thôn xã Xuân Trúc, được biết Chi bộ đảng nông thôn xã này qua mấy kì dẫn dắt của Diệp Trạch Đào đã dẫn đầu trong các hoạt động, đặc biệt là các dự án về nông thôn, đang bắt đầu trở thành trung tâm của mọi việc trong xã.
- Trạch Đào à, Bí thư thành ủy Hứa rất tin tưởng vào sự phát triển của Chi bộ đảng nông thôn huyện chúng ta, trong cuộc họp lần trước trên thành phố, Bí thư Hứa yêu cầu huyện chúng ta nhất định phải lấy kinh nghiệm này làm gương đấy.
Diệp Trạch Đào nói :
- Một Chi bộ đảng cơ sở có sức chiến đấu phát huy tác dụng rất lớn!
Quách Xán cũng tán thành câu nói của Diệp Trạch Đào. Bất kể là Bí thư thành ủy hay là Bí thư huyện ủy cũng tốt, mọi người đều hi vọng có một cái gì đó nổi bật trong công tác xây dựng đảng, lần trước Quách Xán nhận ra trong ánh mắt của Hứa Phu Kiệt tỏ rõ sự tán thưởng sau khi nghe ông ta giới thiệu với Hứa Phu Kiệt về tình hình tổ chức đảng xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói :
- Bây giờ Chi bộ đảng xã Xuân Trúc đã trở thành trung tâm mọi hoạt động, mọi người đều có ý thức phấn đấu, sau khi mở rộng dự án trồng cây Linh Chi thì các chi bộ đảng đều bắt đầu phải suy nghĩ làm dự án, theo tình hình thực tế của địa phương, công tác gieo trồng và thu mua cây nguyên liệu thuốc Đông y cũng được tăng cường, việc chăm sóc cây thuốc cũng bắt đầu phát triển, nhân dịp xã đang xây dựng khu công nghiệp trong xã có nhiều dân đi làm thuê, thu nhập trong các gia đình cũng được tăng lên. Cứ tình hình này, dưới sự chỉ đạo của chính phủ và chi bộ thôn đến thực thi thì xã Xuân Trúc hoàn toàn có thể đẩy nhanh tiến độ xây dựng nông thôn.
Quách Xán nói :
- Tôi đã xem phương án của cậu, điều kiện thì rất đầy đủ rồi, chỉ lo lắng một điều đó là vấn đề tài chính, các cậu muốn dùng hình thức vay tín dụng đến lúc hoàn trả liệu có nảy sinh vấn đề không?
Trong vấn đề tài chính thì dù sao cũng phải có một tiền đề, đó là chính quyền xã đứng ra đảm bảo, các thôn sẽ lấy một số dự án ra làm thế chấp, nếu như xảy ra vấn đề thì rất có thể sẽ có những chuyện không thể lường trước được.
Diệp Trạch Đào biết sự lo lắng của Quách Xán chính là tình hình của cả huyện, liền nói :
- Chuyện này thì cháu cũng suy nghĩ kĩ rồi, chỉ cần lập ra một bản kế hoạch trả nợ tỉ mỉ do chính quyền xã tiến hành giám sát, đồng thời coi đây là nhiệm vụ của chi bộ thôn, thêm vào đó là các dự án mà được các thôn lấy làm thế chấp phải là các dự án tối ưu nhất, thanh toán tiền nợ thực ra không phải là vấn đề với xã Xuân Trúc hiện nay.
Quách Xán khẽ gật đầu rồi nói tiếp :
- Theo cháu việc này có nên mở rộng trên toàn huyện không?

Sau khi Diệp Trạch Đào tiến hành giải thích thì Quách Xán bắt đầu dao động, ông ta nghĩ nếu như cả huyện cùng nhau làm và thực sự có hiệu quả, thì đối với ông ta - một Bí thư huyện ủy đây là một chiến tích vô cùng lớn.
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói :
- Cháu nghĩ, chỉ có xã Xuân Trúc điều kiện mới chín muồi, còn các xã khác thì chưa chắc!
Thấy dáng vẻ nghi ngờ của Quách Xán, Diệp Trạch Đào nói :
- Việc này có mấy phương diện cần phải suy nghĩ, thứ nhất là tổ chức đảng cấp cơ sở có kiện toàn hay không, có sức chiến đấu không, thứ hai là trong thôn có dự án nào mà ngân hàng cho rằng có thể đảm bảo được, thứ ba là có thể huy động được tính tích cực của quần chúng hay không.
Quách Xán thở dài một tiếng, đương nhiên là ông ta biết tình hình các xã trong huyện không giống nhau, cái quan trọng nhất là không phát huy được tính tích cực của quần chúng, đặc biệt là quan hệ giữa các quần chúng đảng viên không được hòa hợp như xã Xuân Trúc, xem ra chỉ có xã Xuân Trúc mới có đầy đủ các điều kiện nói trên.
Bị Diệp Trạch Đào nói như vậy, Quách xán chỉ biết âm thầm thở dài, điều kiện chưa chín muồi rồi!
- Bí thư Quách, chúng ta tiến hành thí điểm ở xã Xuân Trúc đầu tiên, nếu thí điểm thành công, mọi người sẽ nhìn thấy xã Xuân Trúc phát triển chắc chắn sẽ làm theo ạ.
- Được, phương án này của cậu tôi thấy có thể làm thử được, toàn bộ công tác thí điểm sẽ được làm ở xã Xuân Trúc, sự phối hợp giữa ngân hàng và các đơn vị giao cho cậu làm đấy nhé!
Mục đích của Diệp Trạch Đào là có được sự ủng hộ của Quách Xán, hắn gật đầu nói :
- Việc này cháu sẽ tích cực hành động.
- Điều mà tôi lo lắng là nếu như làm việc này một cách ồ ạt thì sẽ gây ra cảnh hỗn loạn, mọi người sẽ đổ xô ra ngân hàng vay tiền.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói :
- Nếu mọi người muốn làm thì không phải là không được, nhưng vấn đề mấu chốt là phải do chính ngân hàng đi thẩm định đánh giá, nếu như các dự án hạng mục được đánh giá là không có khả năng chi trả thì ngân hàng sẽ không bao giờ xuất tiền, nếu như thật sự có người vẫn muốn làm thì hậu quả sẽ do họ chịu, trong cuộc họp đảng thường kì sẽ có một nghị quyết về việc này.
Quách Xán lúc này mới mỉm cười nói :

- Được rồi, trông chờ cả vào xã Xuân Trúc của các cậu đấy.
Diệp Trạch Đào là Phó chủ tịch huyện, trực tiếp phụ trách xã Xuân Trúc, toàn bộ công tác xây dựng nông thôn xã này do hắn tiến hành chỉ đạo, chuyện này Quách Xán không lo lắng là phải, ông ta còn yên tâm nữa là đằng khác.
Ra khỏi văn phòng của Quách Xán, Diệp Trạch Đào đến văn phòng của Trần Tỏa Nguyên.
Trần Tỏa Nguyên đang ngồi sửa tài liệu, thấy Diệp Trạch Đào đến liền vội vàng đứng dậy ra tiếp đón.
- Bác Trần, bác có quen biết bên ngân hàng không ạ?

Trần Tỏa Nguyên liền hỏi :
- Phó chủ tịch Diệp, có chuyện gì cần chúng tôi làm sao?
Xem chừng ông ấy rất quen thuộc chuyện này.
Diệp Trạch Đào liền nói đến việc muốn đem một số dự án trong thôn để thế chấp, số tiền vay được dùng để phát triển.
Trần Tỏa Nguyên liền cười nói :
- Giám đốc Ngân hàng Nông nghiệp huyện Thảo Hải và Giám đốc chi nhánh Ngân hàng Xây dựng tôi đều quen biết, các anh ấy từ lâu đã muốn được ngồi nói chuyện với cậu rồi, để tôi liên hệ một chút nhé.
Diệp Trạch Đào dù sao cũng mới tham gia công tác được một năm, các mối quan hệ trong huyện đương nhiên cũng không quen thuộc bằng Trần Tỏa Nguyên, thấy ông ấy đang ngồi gọi điện thoại, Diệp Trạch Đào thấy rằng có một trợ thủ như Trần Tỏa Nguyên thật là tốt.
Một lát sau, Trần Tỏa Nguyên gọi điện thoại xong rồi cười nói :
- Chủ tịch Diệp, nghe nói cậu mời các anh ấy đi ăn cơm, ai cũng vui vẻ đồng ý.
Diệp Trạch Đào rút một điếu thuốc đưa cho Trần Tỏa Nguyên rồi nói :
- Lần này cháu có việc phải nhờ vả đến họ rồi!
Diệp Trạch Đào kể một lượt đại khái dự định của mình với Trần Tỏa Nguyên.

Sau khi nghe Diệp Trạch Đào kể xong, Trần Tỏa Nguyên liền bật cười rồi nói :
- Chủ tịch Diệp à, cậu còn không rõ tình hình cây Linh Chi xã Xuân Trúc sao? Bây giờ đừng nói đến huyện Thảo Hải, chứ mọi người ở thành phố Hắc Lan ai mà chẳng biết xã Xuân Trúc trồng nhiều Linh Chi, đây là một loại cây quí, là một bảo vật không phải cứ muốn là có được đâu, nói thật nhé, rất nhiều người muốn nhờ tôi kiếm cho họ Linh Chi đấy.
Diệp Trạch Đào thật sự không được biết chuyện này, trong suy nghĩ của hắn sản xuất ra Linh Chi là chủ yếu nhờ vào Lưu Mộng Y tiêu thụ giúp, bây giờ xem ra dự án cây Linh Chi xã Xuân Trúc lại có sự ảnh hưởng rất lớn.
- Cháu thực sự là không rõ chuyện này đâu ạ!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Trần Tỏa Nguyên cũng cười rồi đứng dậy nói:
- Mục đích cho vay tiền của ngân hàng không nằm ngoài vấn đề sinh lợi, chỉ cần có thể sinh lợi, bọn họ làm sao lại không xuất tiền cho vay chứ, cậu yên tâm đi. Tôi đảm bảo hai ngân hàng này sẽ đồng ý cho xã Xuân trúc đem dự án cây Linh Chi của các thôn để thế chấp.
Diệp Trạch Đào nói :
- Để tiến hành gặp mặt bước đầu xem sao đã, sự phát triển của xã Xuân Trúc sẽ cần một lượng tiền mặt rất lớn.
Trần Tỏa Nguyên nói :
- Sự phát triển của xã Xuân Trúc đã đi vào quỹ đạo rồi, mọi người đều muốn đầu tư vào, chỉ là chưa có cơ hội thôi, giám đốc hai ngân hàng này tìm tôi không ít lần, họ cũng hi vọng thiết lập được một mối quan hệ với cậu.
Nói đến đây, Trần Tỏa Nguyên lại cười nói :
- Phó chủ tịch Diệp, nói thật nhé, không cần nói đến dự án cây Linh Chi làm thế chấp, chỉ dựa vào danh tiếng lẫy lừng của cậu, hoặc chỉ cần cậu lên tiếng là họ sẽ chịu bỏ tiền tiền ngay!
Mình tai to mặt lớn từ khi nào thế!
Diệp Trạch Đào không nói năng gì!