Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 241: – Lão phu nhân nhà họ Lưu qua đời.





Diệp Trạch Đào về đến nhà liền cho triệu tập mọi người lại tổ chức cuộc họp gia đình, giải thích tỉ mỉ, cặn kẽ với mọi người, nói rõ vấn đề, lại còn đưa tiền để anh rể và chị cả nộp lại, sau khi lấy hóa đơn về mới xem như được thở phào nhẹ nhõm một cái.
Quan sát tình hình một chút, cũng may thời gian này đang đến kỳ thanh toán tiền lương, tất cả mọi người đều có lương, nếu không thì cũng không còn cách nào.
Ông Diệp Hằng Thành đã hiểu rõ sự nguy hiểm mà Diệp Trạch Đào nói đến, ông thở dài một tiếng, nói:
- Xem ra con đường làm quan cũng không dễ dàng gì! Tiểu Oánh, sau này bất kể làm chuyện gì cũng phải bàn với Trạch Đào trước, đừng tự ý quyết định!
Diệp Oánh có chút tiếc nuối nói:
- Trong nhà máy có vài người cũng rất dễ dàng mà có nhà ở, dễ như vậy tội gì không lấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Em cũng không bắt anh chị phải trả mà!
Diệp Oánh lúc này mới cười nói:
- Được rồi, hiện giờ em là người được đãi ngộ như Phó Chủ tịch huyện, quan điểm khác nhau thôi mà!
Diệp Trạch Đào lại truy hỏi cả nhà về mọi chuyện, sau khi biết không có vấn đề gì khác, hắn mới ngồi xem TV, trong lòng bớt đi chút lo lắng.
Khi đang nghĩ về việc của Tiền Trung Lập, Xưởng trưởng Cao Phong Thanh lại tìm đến nhà.
Cao Phong Thanh vừa vào cửa liền nhiệt tình bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe nói Chủ tịch xã Diệp đã trở về, tôi liền lập tức đến đây!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Xưởng trưởng Cao bận rộn như vậy, thật không dám làm phiền!
Cao Phong Thanh liền cười ha hả nói :
- Chủ tịch xã Diệp quá khách khí rồi!
Diệp Oánh đã nhanh chóng pha trà bưng ra.
Cao Phong Thanh mỉm cười nói:

- Phó chủ nhiệm Diệp được lắm, lại còn rất chăm chỉ làm tốt công tác, hiện giờ chính là cán bộ nòng cốt của nhà máy đấy!
Diệp Trạch Đào liền nhìn chị, không ngờ bây giờ chị đã trở thành Phó chủ nhiệm!
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Trạch Đào, Cao Phong Thanh liền nói lấy lòng:
- Lãnh đạo nhà máy vừa có một cuộc họp, trong cuộc họp đã thông qua việc bổ nhiệm đối với đồng chí Diệp Oánh, cô ấy được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm của nhà máy!
Diệp Trạch Đào liền nhìn chị với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Hắn thầm than một tiếng, Cao Phong Thanh thật sự rất hiểu chuyện, có lẽ y đã nghe được vài lời đồn đại về mình, vì thế mới nhanh chóng đưa chị cả lên làm Phó chủ nhiệm, mục đích chính là muốn lấy lòng mình.
Chuyện như vậy Diệp Trạch Đào không thể tìm được lý do để phản đối, dù sao việc này là quyết định của tập thể nhà máy, hắn chỉ có thể mỉm cười nói:
- Vậy phải nhờ Xưởng trưởng Cao giúp đỡ chị tôi nhiều hơn rồi!
- Ha ha, tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! Tiểu Diệp làm việc rất tốt, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà máy!
- Kết quả làm ăn của nhà máy dạo này cũng không tệ phải không?
Diệp Trạch Đào cũng kiếm chuyện để nói.
- Hiện giờ vẫn tốt đẹp, có tiền rồi nhà máy liền nghĩ đến vấn đề thu nhập và nhà ở cho công nhân viên chức.
- Đây là chuyện tốt, chắc là mọi người đều tán thành!
Diệp Trạch Đào nói.
- Chử tịch xã Diệp, tôi đang muốn hỏi một chút, có phải anh có suy nghĩ gì không? Hôm nay Tiểu Diệp đã trả một khoản lớn tiền xây nhà. Đây là tiêu chuẩn của mọi người, cô ấy thuộc dạng gia đình khó khăn, nhà máy đã có cuộc họp đặc biệt nghiên cứu việc này rồi!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đúng lúc lần trước tôi đào được ở xã mấy cây hoa lan, khi mang lên tỉnh không ngờ lại là giống cây hiếm, tôi mới bán chúng kiếm chút tiền. Khi nãy mới nghe chị cả nói phải góp vốn, nhà máy đang gặp khó khăn về vốn, tôi nghĩ không thể tăng gánh nặng cho nhà máy nữa, nên đưa số tiền đó chị ấy góp vốn. Việc này tôi vẫn phải cảm ơn Xưởng trưởng Cao, anh đã rất chiếu cố đến gia đình chúng tôi!
Diệp Oánh đã sớm nhắc tới việc Diệp Trạch Đào bán hoa lan để kiếm tiền ở nhà máy, Cao Phong Thanh cũng đã biết việc này. Y thấy trong chuyện này Diệp Trạch Đào không muốn lợi dụng gì, lại nghĩ đến việc mình vừa đưa Diệp Oánh lên làm Phó chủ nhiệm, nên cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa. Dù sao chỉ cần y không ngừng nâng đỡ Diệp Oánh thì y có thể xây dựng được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào.
Tiễn Cao Phong Thanh ra về, Diệp Oánh tỏ ra rất phấn khởi, nói to:

- Mình cũng là một Phó chủ nhiệm rồi!
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Xem con vui chưa kìa!
Rõ ràng bà cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, cũng khó nói được gì. Hiện giờ chị cả lên làm Phó chủ nhiệm thì càng khó để đưa chị ấy rời khỏi huyện Thảo Hải, thật là đau đầu!
Nghĩ tới chuyện của Tiền Trung Lập, Diệp Trạch Đào đi vào phòng riêng, gọi điện thoại cho thư ký của Hứa Phu Kiệt là Cố Minh Trung, kể lại những chuyện có liên quan đến Tiền Trung Lập mà mình vừa nghe được.
Hắn biết rằng chỉ cần đem chuyện này nói với Cố Minh Trung, anh ta sẽ nói lại với Hứa Phu Kiệt. Cho dù Hứa Phu Kiệt có biết việc này hay không thì cũng coi như mình đã làm một chuyện nên làm.
Cố Minh Trung thấy rất sửng sốt, anh ta nghĩ rằng chuyện này rất quan trọng, phải nhanh chóng báo cáo với Hứa Phu Kiệt.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào đã phân tích xem liệu lần này bộ máy lãnh đạo thành phố Thảo Hải sẽ được điều chỉnh như thế nào.
Chưa nghĩ được bao lâu thì Lưu Mộng Y gọi điện thoại tới, Diệp Trạch Đào vừa nhấc máy, Lưu Mộng Y liền khóc rống lên, nói với hắn:
- Trạch Đào, bà nội em mất rồi!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, lúc này hắn mới nghĩ ra lão phu nhân nhà họ Lưu đã qua đời.
Việc này cũng khiến Diệp Trạch Đào hoảng sợ không ngừng, lão phu nhân nhà họ Lưu là một cây đại thụ của nhà họ Lưu. Việc bà mất đi đối với một gia tộc tồn tại rất nhiều vấn đề như nhà họ Lưu chính là một tai họa, sức ảnh hưởng quả thật rất lớn!
- Chuyện xảy ra khi nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Vừa mới thôi!
Diệp Trạch Đào không còn cách nào khác là phải an ủi Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y dường như đã tìm được một người để nghe cô khóc, cô cầm điện thoại vừa khóc vừa kể lại sự yêu quý mà bà nội đã dành cho cô.
Hiện giờ Diệp Trạch Đào rất muốn đến Thủ đô dự tang lễ, nhưng rồi hắn lại nhớ ra hắn không có thân phận thích hợp để đến đó, hắn cảm thấy rất do dự.

Lưu Mộng Y nói:
- Trạch Đào, anh đến Thủ đô một chuyến đi! Anh là bạn trai của em mà!
Có lời đề nghị của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm rằng cho dù người nhà họ Lưu không muốn gặp mình, mình cũng phải đến dự tang. Hắn nói:
- Được, anh sẽ lập tức đến ngay!
- Sau khi đến Thủ đô thì gọi điện cho em, em sẽ ra đón!
Tâm trạng của Lưu Mộng Y cũng trở nên tốt hơn một chút.
Lão phu nhân nhà họ Lưu đã qua đời!
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào thầm kêu một tiếng, hai nhà Tạ - Lưu vốn đối đầu, lần này lão phu nhân vừa qua đời, nhà họ Tạ chắc chắc sẽ tăng cường tấn công, có phải nhà họ Lưu sẽ gặp chuyện không hay?
Khi xe của Diệp Trạch Đào xuất phát về phía tỉnh, trên đường đi hắn liền nhận được điện thoại của ông Điền, ông ta hỏi:
- Trạch Đào, cậu có biết chuyện gì xảy ra ở nhà họ Lưu không?
- Mộng Y vừa gọi điện thoại tới, nói là muốn tôi đến Thủ đô dự tang, tôi đang trên đường lên tỉnh.
Ông Điền chần chừ một chút mới nói:
- Trạch Đào, người nhà họ Lưu không phải ai cũng đồng ý chuyện của cậu và Mộng Y!
Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện này, nói:
- Thầy, hiện giờ Lưu Mộng Y cần có người ở bên cạnh!
- Được, thầy ủng hộ quyết định vủa cậu! Như vậy đi, thầy cũng muốn đến Thủ đô dự tang lễ, để thầy sắp xếp công việc rồi cùng đi!
Biết là ông Điền lo lắng cho mình khi đến nơi bị người nhà họ Lưu khinh thường nên mới phải đi cùng, Diệp Trạch Đào nói:
- Làm phiền thầy rồi!
Ông Điền thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm.
Khi xe của Diệp Trạch Đào lên đến tỉnh thì trời đã khuya, Diệp Trạch Đào bảo Vương Báo Quốc ở bên ngoài chờ, còn hắn tự đến nhà của ông Điền.
Lúc này ông Điền có vẻ vô cùng đau khổ, ông cầm một tấm ảnh ngắm rất lâu.
Thấy Diệp Trạch Đào đã đến, ông Điền bảo hắn ngồi xuống rồi nói:

- Tình hình nhà họ Lưu trở nên xấu đi như vậy, có lẽ rất nhiều người nhà họ Lưu rất coi trọng việc kết thông gia!
Diệp Trạch Đào vừa nghe đã hiểu, khi lão phu nhân nhà họ Lưu chết đi, để ổn định tình thế nguy hiểm của nhà họ Lưu, việc mà người nhà họ Lưu phải làm chính là tận dụng mọi khả năng để lôi kéo lực lượng từ khắp nơi, việc kết thông gia chính là một biện pháp tìm kiếm hậu thuẫn.
Ông Điền nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Ở Thủ đô có một gia đình có thế lực rất mạnh, con trai nhà họ vẫn rất thích Mộng Y!
Diệp Trạch Đào liền nhíu mày, câu này của Điền lão nhân hắn có thể hiểu được, nhà họ Lưu vì lợi ích của gia tộc, rất có thể sẽ ép gả Lưu Mộng Y cho con trai gia đình kia.
Bản thân mình chỉ là một dân thường, liệu có thể thay đổi được tình thế như vậy hay không?
Lòng Diệp Trạch Đào lập tức trở nên nặng trĩu.
Ánh mắt Điền Lâm Hỉ nhìn Dịp Trạch Đào rồi lại nhìn ra ngoài một lúc, trong lòng ông cũng cảm thấy khó chịu thay Diệp Trạch Đào, gặp phải chuyện như vậy, với lực lượng hiện giờ của Diệp Trạch Đào, vốn không thể có khả năng thay đổi.
- Trạch Đào, cậu còn muốn đến Thủ đô không?
Điền Lâm Hỉ nói chuyện này ra, chính là nói trước cho Diệp Trạch Đào biết, lần này khi hắn đến Thủ đô, hắn sẽ gặp phải nguy hiểm trước nay chưa từng có!
Nếu là người bình thường, lại là một quan chức quen biết nhiều người, chỉ cần biết có lực lượng mạnh hơn tồn tại, cũng rất có khả năng sẽ rút lui một cách có trật tự.
Diệp Trạch Đào sao có thể không hiểu rõ tình hình hiện tại, nhà họ Lưu đi xuống, nhà họ Tạ nhất định sẽ tấn công, lại còn có con trai của một gia tộc còn mạnh hơn nhà họ Lưu thích Mộng Y, tên con trai nhà kia rất có khả năng sẽ vì Lưu Mộng Y mà chèn ép hắn.
Người nhà họ Lưu cũng sẽ chèn ép hắn, ba thế lực hùng mạnh cùng chèn ép, bản thân hắn có đủ dũng khí để đón nhận hay sao?
Một áp lực như núi lập tức vọt tới Diệp Trạch Đào, ép đến mức hắn có cảm giác không thở nổi.
Điền Lâm Hỉ biết đây chính là một thử thách tinh thần đối với Diệp Trạch Đào, lẳng lặng ngồi im không nói gì, ông cũng rất muốn biết, đối mặt với thứ áp lực như núi này, Diệp Trạch Đào sẽ có biểu hiện như thế nào.
Nghĩ tới toàn bộ tình hình và hậu quả có thể xảy ra, Diệp Trạch Đào cũng không hề bị những thế lực hùng mạnh này đe dọa. Khi hắn nghĩ tới bản thân chỉ là một người dân thường, cho dù có bị đánh bại thì nhiều nhất cũng chỉ bị mất chức, trong lòng hắn liền tràn đầy sự không phục, tràn đầy sự phản kháng với những thế lực hùng mạnh kia.
Trong ánh mắt Diệp Trạch Đào từ từ xuất hiện sự sắc bén, toàn thân hắn dường như lập tức có dũng khí, hắn nhìn thẳng Điền Lâm Hỉ vui vẻ nói:
- Tôi nhất định phải đến Thủ đô dự tang lễ, bất kể kết quả sẽ như thế nào, tôi đều phải đối mặt với nó!
Điền Lâm Hỉ nhìn gương mặt Diệp Trạch Đào một lúc rồi gật đầu mạnh một cái nói:
- Cậu phải nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào tôi cũng đều ủng hộ quyết định của cậu!
Điền Lâm Hỉ cảm thấy rất vui mừng, qua sự thử thách về áp lực kia, ý chí đã chôn sâu của Diệp Trạch Đào hẳn đã thức dậy. Ông hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Diệp Trạch Đào, chỉ cần có một sự trợ giúp nhất định, Diệp Trạch Đào hoàn toàn có khả năng tiến lên rất cao. Ông muốn cho người nhà họ Lưu thấy, bọn họ cũng có lúc nhìn nhầm người!