Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 224: Ngọa hổ tàng long huyện Thảo Hải





Diệp Trạch Đào hiếm hoi lắm mới lên tỉnh một chuyến, nhân tiện học hỏi luôn Điền Lâm Hỉ, ông ta cũng có ý cất nhắc Diệp Trạch Đào nên hắn cũng muốn giao lưu một chút kiến thức quan trường.
Hai người nói chuyện rất lâu, Diệp Trạch Đào thấy mình được giác ngộ ra nhiều điều, mỗi lần nói chuyện với Điền Lâm Hỉ hắn đều nảy sinh rất nhiều cảm xúc.
Ninh Quân gọi điện thoại tới đúng bữa cơm chiều, vừa nhấc điện thoại Ninh Quân cười nói:
- Đợi sốt ruột chưa?
- Cũng không việc gì, ở đây an dưỡng thôi!
Diệp Trạch Đào nói giỡn.
Ninh Quân nói:
- Qua đây cùng ăn cơm nhé.
Nói địa điểm xong Ninh Quân liền gác máy.
Thấy cũng đến lúc đi ăn cơm, Diệp Trạch Đào liền đi ra ngoài.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Bên ngoài có hai chiếc xe, nếu cậu biết lái thì tự lái xe mà đi!
Diệp Trạch Đào vui mừng đi ra ngoài thấy chiếc xe Jeep, trong lòng phấn khởi, lúc nhảy lên hắn phát hiện nội thất chiếc xe khác hẳn với các xe Jeep thường, thử vận hành máy, quả là rất tốt!
Trên xe có cài đặt thiết bị chỉ đường, sau khi Diệp Trạch Đào khởi động máy chiếc xe phóng vọt đi.
Nhìn chiếc xe lao đi, Điền Lâm Hỉ lộ rõ vẻ mặt tười cười.
Bây giờ Điền Lâm Hỉ rất coi trọng Diệp Trạch Đào, ông ta đã cảm nhận được tiềm năng của hắn, tin rằng chỉ cần vận động thêm một chút thì Diệp Trạch Đào rất có khả năng còn phát triển hơn nữa.
Lão tự lẩm bẩm :
- Lão Lưu kia không được rồi, nhìn Trạch Đào đi, chưa biết chừng có tác dụng rất lớn đấy!
Nghĩ đến mọi sự thay đổi, Điền Lâm Hỉ đang nhíu mày, rất nhiều chuyện phải sắp xếp mới ổn.
Tâm trạng của Diệp Trạch Đào khá tốt, hắn phóng xe rất nhanh.
Hắn vừa mới phát hiện ra cảnh sát giao thông hình như đều phớt lờ chiếc xe của hắn!
Vữa nãy không để ý đến biển số, đoán chừng cũng không phải dạng tầm thường!
Vừa lái xe đến chỗ hẹn với Ninh Quân thì thấy anh ta cũng vừa xuống xe.
Diệp Trạch Đào đỗ xe ngay bên cạnh xe của Ninh Quân.

Ninh Quân thấy Diệp Trạch Đào đi chiếc xe Jeep đến, liếc nhìn vào trong xe một lát.
- Anh Ninh, đến rồi ạ!
Diệp Trạch Đào mở cửa xe bước ra.
Ninh Quân không nói gì cả chỉ nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng có chút gì đó lưỡng lự, thầm nghĩ sao Diệp Trạch Đào lại đi chiếc xe này nhỉ?
Ninh Quân mỉm cười rất nhanh nói:
- Trạch Đào, cậu đến đúng giờ quá!
Khi Ninh Quân từ trong xe bước ra, ngay sau đó một thanh niên nữa cũng từ trong xe bước ra.
Nhìn thấy người thanh niên này, Diệp Trạch Đào chợt sửng sốt.
- Trạch Đào, chúng ta lại gặp nhau rôi, ha ha!
Bí thư đảng ủy thị trấn Ly Thủy huyện Thảo Hải- Cao Vệ từ trong xe bước ra.
Không ngờ là Cao Vệ !
Diệp Trạch Đào hơi kinh ngạc, hắn không ngờ lại gặp Cao Vệ trên tỉnh, càng không ngờ anh ta lại xuất hiện cùng với Ninh Quân.
Cao Vệ và Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải gặp gỡ nhau không ít lần, từ trước đến nay Cao Vệ luôn thể hiện thái độ gần gũi với hắn, nhưng dù sao mối quan hệ của hai người cũng chưa trở nên thân thiết được, bây giờ thấy anh ta xuất hiện ở đây Diệp Trạch Đào cũng hơi giật mình.
Trong huyện đồn rằng Cao Vệ là người có danh thế, xem ra đúng như lời đồn thổi.
Còn nhớ Thường Minh Quang cũng đã nhắc đến con người này, nhưng bọn họ lại không tìm hiểu được tình hình của Cao Vệ, chỉ là thấy rằng anh này có chút năng lực, có thể là cán bộ nguồn ở tỉnh.
Đám người Thôi Vĩnh Chí chắc cũng không nắm được rõ tình hình của Cao Vệ mà chỉ biết người này lai lịch không tầm thường mà thôi.
Lại nghĩ tại sao Thôi Vĩnh Chí lại không đến tìm Cao Vệ, Diệp Trạch Đào nhớ lại một chút thái độ của Thôi Vĩnh Chí với Cao Vệ khi ấy, hắn thầm nghĩ có lẽ Thôi Vĩnh Chí coi Cao Vệ là người của cánh khác!
Trong đầu Diệp Trạch Đào nghĩ đến các vị lãnh đạo họ Cao ở tỉnh một lượt, một nhân vật hiện ra trước mắt.
Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Cao Tuyên!
Nghĩ một hồi lâu, lai lịch của Cao Vệ quả nhiên là lớn thật!
Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng, huyện Thảo Hải này vốn không phải là mảnh đất màu mỡ gì, lại có thêm đám con cháu họ Cao này chẳng trách xảy ra nhiều chuyện như thế.
Nghĩ về lãnh đạo trong tỉnh ủy, Diệp Trạch Đào cũng có cái lý của hắn. Ninh Quân là thư kí của Bí thư Hô Diên, anh ta chẳng đời nào tùy tiện đi cùng người khác đến đây, hôm nay anh ta cố tình như vậy là muốn hắn làm quen với Cao Vệ đây, việc này cũng cho biết thế lực của Cao Vệ lớn đến chừng nào.
Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể hình dung được, một số việc ở Thảo Hải không phải do một mình anh ta cầm trịch, không khéo còn có cả nhân vật Cao Vệ này nữa.
Có không ít chuyện không thể hiểu nổi, bây giờ biết thêm thân phận của Cao Vệ Diệp Trạch Đào chợt hiểu rõ thêm nhiều chuyện.

- Bí thư Cao, thật vui được gặp anh!
Cao Vệ liếc nhìn chiếc xe Jeep một lượt rồi nhìn Diệp Trạch Đào, tươi cười nói:
- Năng lực của Trạch Đào rất tốt, muốn giao lưu với cậu từ lâu rồi mà mãi không có cơ hội, lần này Thư kí Ninh nhắc đến cậu tôi liền muốn gặp luôn!
Ninh Quân cười nói:
- Đi thôi, chúng ta vào bên trong nói chuyện.
Cao Vệ bắt tay Diệp Trạch Đào, hai người vui vẻ đi vào phía trong.
Khi ba người sắp xếp chỗ ngồi, Cao Vệ mỉm cười nói:
- Bí thư Ninh làm chủ, tôi và Trạch Đào nghe theo!
Diệp Trạch Đào và Cao Vệ hai người ngồi hai bên Ninh Quân.
- Hai vị quen biết nhau từ trước, lại thân thiết thế, tôi không giới thiệu kĩ nữa nhé, ha ha!
Ninh Quân cười nói.
- Trạch Đào là người có năng lực ở huyện Hải Thảo, anh ấy đã đưa xã Xuân Trúc phát triển rất nhanh, tôi cũng muốn học tập kinh nghiệm từ lâu rồi!
Cao Vệ cười nói.
Thực ra, khi nói ra câu này trong lòng Cao Vệ cũng có chút xấu hổ, khi về Thảo Hải hai người đều có điều kiện như nhau, kết quả lại không bằng Diệp Trạch Đào. Huyện Thảo Hải bây giờ, nói đến Diệp Trạch Đào là nhắc đến mẫu người tài ba!
Diệp Trạch Đào là người có tố chất, anh ta còn khá hơn mình rất nhiều.
Nghĩ đến khả năng huyện sẽ thay đổi trong thời gian tới, mục đích quan trọng của Cao Vệ hôm nay là muốn thân thiết hơn nữa với Diệp Trạch Đào, chỉ cần hai người bắt tay liên kết với nhau thì trong huyện Thảo Hải này không ai có thể dễ dàng làm khó bọn họ được.
Cao Vệ quá hiểu Diệp Trạch Đào, hắn có rất nhiều mối quan hệ, lại là người có năng lực nữa, bây giờ lại thấy hắn đi xe của quân đội đến, ý tưởng muốn liên kết với hắn càng trỗi dậy mãnh liệt.
Lại nghĩ đến việc bố anh ta nhắc nhở anh ta rất nhiều lần phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Diệp Trạch Đào, Cao Vệ hiểu rằng trong huyện Thảo Hải nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Cao là người tài năng của Thảo Hải, tôi mới tham gia công tác nên chưa có nhiều kinh nghiệm, còn phải học hỏi Bí thư Cao nhiều.
Diệp Trạch Đào khiêm tốn nói.
Cao Vệ nói:
- Trạch Đào có vẻ hơi khách sáo với tôi rồi, cậu và Thư kí Ninh đây là chỗ anh em, sao lại xưng hô với tôi như thế.Như vậy đi, tôi lớn hơn cậu một chút, cậu cứ gọi tôi là anh, tôi gọi cậu là Trạch Đào, như vậy sẽ thân mật hơn.

Diệp Trạch Đào mỉm cười khẽ gật đầu.
Ninh Quân nói:
- Phó chủ tịch Cao trên tỉnh là bố của Cao Vệ!
Anh ta còn giới thiệu qua một chút thân thế của Cao Vệ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thiếu gia họ Cao giấu gia thế kĩ quá!
Cao Vệ cười một cách khổ sở nói:
- Đừng gọi tôi là thiếu gia, nghe kì cục lắm, cứ gọi tôi là anh Cao được rồi, bố tôi muốn tôi về cơ sở rèn luyện, chẳng còn cách nào khác.
Cao Vệ tỏ ra rất tự đắc, trong nhà anh ta là đối tượng được bồi dưỡng đặc biệt.
Tình hình trên tỉnh Diệp Trạch Đào cũng không phải là không biết gì. Khi phân tích tình hình ở tỉnh hắn chợt giật mình, Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Khâu Hướng Chí bị cách chức rồi, không lẽ Cao Tuyên cha của Cao Vệ sẽ lên chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh sao?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, hắn mỉm cười nói:
- Chúc mừng anh Cao!
Cao Vệ và Ninh Quân quay sang nhìn nhau, trong mắt hai người lộ rõ vẻ khen ngợi.
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Hai anh đều ở huyện Thảo Hải phải thường xuyên giúp đỡ nhau, tôi tin rằng chỉ cần các anh phối hợp với nhau thì công việc của huyện Thảo Hải sẽ được triển khai tốt hơn!
Cao Vệ lại muốn thăng chức rồi!
Đây là tình hình mà Diệp Trạch Đào phân tích được từ câu nói của Ninh Quân.
Huyện Thảo Hải có nhiều sự thay đổi lớn như vậy, dựa vào công lao của Cao Vệ và kinh nghiện chính trị của anh ta, việc vào ủy viên thường vụ huyện không phải là chuyện không thể!
Ánh mắt sáng lên, Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Cao Vệ.
Cao Vệ cười nói:
- Trạch Đào, anh em chúng ta đã đến lúc phải kết hợp với nhau, chỉ cần chúng ta kết hợp thì cho dù là ai đến phụ trách Thảo Hải họ cũng không làm gì chúng ta được!
Nói đến đây, con người Cao Vệ toát lên đầy vẻ khí phách.
Xem ra Cao Vệ cũng giống mình, lần này không trở thành lãnh đạo chính, nhưng lên cái chức ủy viên thường vụ huyện ủy là có khả năng, nếu như hai người hợp tác thì đây quả là một sức mạnh rất lớn.
- Anh Cao, sau này mong anh chỉ bảo nhiều!
Diệp Trạch Đào thể hiện sự khiêm tốn.
Cao Vệ liền cười nói:
- Câu này phải do tôi nói mới phải, anh có nhiều kinh nghiệm thế phải chỉ giáo tôi đấy nhé!

Mọi người bắt đầu nói chuyện vui vẻ.
Ninh Quân hỏi:
- Trạch Đào, cậu kiếm đâu ra cái xe Jeep này vậy?
Diệp Trạch Đào không dấu diếm nói:
- Trên tỉnh em có một ông thầy dạy môn Ngũ Cầm Hí tên là Lâm Điền Hỉ, thấy em đến đây vội quá lại đi bộ, ông ấy bảo em lái xe đến đây.
Câu nói này làm cho Ninh Quân và Cao Vệ sững người lại một lát, hai người nhìn Diệp Trạch Đào dường như lại phát hiện thêm một vài thứ.
Cao Vệ thở dài nói:
- Trạch Đào này, từ này chúng ta phải tăng cường liên hệ nhé, trong huyện cũng không có nhiều bạn tốt, phải giúp đỡ nhau nhiều mới được!
- Anh Cao nói đúng đấy ạ, chúng ra phải giúp đỡ lẫn nhau! Nào, em chúc anh một ly!
Uống xong chén rượu Ninh Quân lại nói tiếp :
- Bí thư Hứa về rồi à?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Ông ấy lên tỉnh làm việc, xong việc là về ngay.
Cao Vệ khẽ nhíu mày nói:
- Tình hình trên thành phố rất phức tạp, sao làm xong nhanh thế nhỉ?
Anh ta rõ ràng hiểu được tình hình trên thành phố và cảm nhận được Hứa Phu Kiệt lên tỉnh làm việc gì.
Ninh Quân liền cười nói:
- Trạch Đào, Bí thư Hứa đi gặp thầy của cậu phải không?
Diệp Trạch Đào cười thầm, Ninh Quân cũng đang thăm dò khẩu khí của mình đây, từ việc ông Điền cho mình mượn chiếc xe Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rõ dụng ý của ông ta, đó là nhân chuyện này thể hiện thái độ với Bí thư Hô Diên!
- Hai người họ gặp nhau rồi, nói chuyện một lúc rồi đi!
Diệp Trạch Đào nói.
Cao Vệ sắc mặt hơi thay đổi, đồng thời nhìn về phía Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Như vậy xem ra tình hình trên thành phố sẽ lắng xuống rất nhanh, tiếp theo ở huyện cũng thế!
Ninh Quân cũng gật đầu nói:
- Tốt đấy, trong huyện cũng sẽ có kết quả nhanh thôi!