Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 211: Sự khẩn trương của huyện Thảo Hải





Lập tức liền phái tới một tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố, sự việc này khiến cho các vị đại lão có chút căng thẳng, ai mà chẳng có chút vấn đề, sợ nhất chính là Ủy ban Kỷ luật. Hiện tại lại thành lập 1 tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật, lại thêm những chuyện xảy ra gần đây ở huyện Thảo Hải, mọi người cảm thấy sắp có trò hay để xem rồi.

Đừng xem tổ trưởng tổ công tác Liêu Vận Diễm tuổi còn trẻ, đối với mọi sự sắp xếp của huyện đều không để ý tới. Những người đi theo cũng tự mình đặt phòng riêng của họ, ở một khách sạn không xa huyện ủy. Động thái này của bọn họ khiến cho những người như Thôi Vĩnh Chí càng cảm thấy căng thẳng.
Ngày xưa đại loại các tổ công tác đến, thì chỉ chăm chăm rượu tốt, thức ăn ngon, chào đón. Buổi tối lại thêm một chút sự cám dỗ của nữ sắc. Những việc lớn đều rất dễ dàng giải quyết. Lần này lại hoàn toàn khác biệt, người thanh niên trẻ họ Liêu căn bản là không để mình bị mua chuộc, bày ra dáng điệu giải quyết việc công, điều này khiến cho những người như Thôi Vĩnh Chí hoảng sợ.
Lúc mới đầu mọi người còn tưởng rằng tổ công tác này xuống có thể chính là nhằm vào những sự việc gần đây ở trong huyện dẫn đến, thế nhưng, chứng kiến dáng vẻ như thế của Liêu Vận Diễm, dường như lại không phải hoàn toàn như vậy. Có khả năng là muốn nhằm vào tình hình toàn huyện mà tiến hành kiểm tra, đây chính là muốn làm lớn những sự việc đã qua rồi!
Thôi Vĩnh Chí là người kinh ngạc nhất trong mọi người, hắn biết rõ sự việc của mình, không cần nói là Bành Học Vân kia nắm được nhược điểm của mình, cho dù là không nắm được nhược điểm, nếu người của Ủy ban Kỷ luật đến đây kiểm tra, vẫn là có thể tra ra vấn đề.
Một cuộc điện thoại gọi đến chỗ của Hứa Phu Kiệt, Thôi Vĩnh Chí cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh nói:
- Bí thư Hứa, Ủy ban Kỷ luật thành phố đến Thảo Hải rốt cuộc là có mục đích gì?
Thấy Thôi Vĩnh Chí đang tìm hiểu tình hình, Hứa Phu Kiệt mặc dù không phải rất vui, vẫn là muốn châm biếm một chút, nghiêm túc nói:
- Công việc của Ủy ban Kỷ luật là gì ông không phải là không biết? Huyện Thảo Hải gần đây xảy ra một số việc không bình thường, bọn họ đi điều tra một chút cũng là tốt…
- Bí thư Hứa, làm như vậy, huyện ủy rất bị động ạ, hiện tại lòng người hoang mang!
- Nếu không có chuyện, còn sợ điều tra?
Hứa Phu Kiệt cũng có chút phiền muộn, ban đầu nghĩ đến chính là người thanh niên Liêu Khảm Hoàng kia, sau khi tới huyện Thảo Hải rồi rất dễ dàng có thể bị bọn Thôi Vĩnh Chí đối phó, thế nhưng, hiện tại mới phát hiện bản thân sơ suất , việc này xem ra bị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chiêm Thì Mộ tính kế rồi, cũng không biết Liêu Vận Diễm này là bị ai sai khiến, không ngờ lại muốn làm lớn sự việc đã qua.
Sự việc đều phơi bày ở trong này rồi, Hứa Phu Kiệt cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào sự việc của Thôi Vĩnh Chí cũng không phải quá lớn.
Nghe thấy âm thanh Hứa Phu Kiệt gác máy trong điện thoại, tâm trạng Thôi Vĩnh Chí trầm lắng cực độ.
Không còn lòng dạ đi làm, Thôi Vĩnh Chí đứng dậy đi vào trong nhà.
Vào nhà, Thôi Vĩnh Chí liền nhìn thấy vợ mình đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện cùng Miêu Phong, trên bàn còn đặt mấy xấp tiền.

Hiện tại Thôi Vĩnh Chí đang có chút nhạy cảm với tiền, nhìn thấy chỗ tiền trên bàn, tâm trạng vô cùng không tốt, nói như là gào lên:
- Các bà một ngày là muốn làm ra tiền, tôi xem các bà còn có thể làm mấy ngày!
- Ông làm sao thế?
Miêu Vũ Hương cảm thấy tâm trạng Thôi Vĩnh Chí không bình thường, vội đứng lên đỡ ông ta hỏi.
Miêu Phong kia cũng đứng dậy bắt chuyện.
Hét lên một tiếng, Thôi Vĩnh Chí đi ngang qua rồi ngồi xuống.
Nhận chén trà của Miêu Vũ Hương, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố tới rồi đó!
Tình hình gần đây ở trong huyện mọi người đều biết hết rồi, Miêu Vũ Hương lo lắng nói:
- Ông Thôi, đã nói rồi, Bành Học Vân kia thật sự nham hiểm, lần này hắn nắm được nhược điểm, có phải là kết quả do hắn gây ra hay không?
Hừ một tiếng, Thôi V ĩnh Chí chẳng muốn cùng bà ta bàn việc này, ánh mắt liền nhìn về phía Miêu Phong nói:
- Các ngươi a!



Thôi Vĩnh Chí vốn đang thuận buồm xuôi gió không nghĩ tới tình hình lại trở nên tồi tệ như thế, tâm trạng vô cùng không tốt, liền đi vào phòng sách.

Nhìn theo dáng của Thôi Vĩnh Chí đang đi vào, trong ánh mắt của Miêu Phong toát lên một vẻ mặt nghiêm nghị, hắn biết lần này Thôi Vĩnh Chí có thể vượt qua cửa ải hay không, mấu chốt vẫn là những bằng chứng kia. Trong lòng liền nghĩ, phải giải quyết những hậu họa về sau mới được.
Thôi Vĩnh Chí thì tình hình như vậy, Bành Học Vân kia so với hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Từ sau khi tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố xuống, trước tiên Bành Học Vân liền gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Diệc Hiền.
Triệu Diệc Hiền lần này cư xử với Bành Học Vân tỏ ra lạnh nhạt rất nhiều.
Triệu Diệc Hiền cũng có ý nghĩ của chính ông ấy. Bành Học Vân quả thật đầu quân về phe mình, bản thân quả thật cũng muốn lợi dụng Bành Học Vân để động Diệp Trạch Đào một chút, nhưng mà, suy cho cùng Bành Học Vân kia là người Châu Đầu tới, nguồn gốc của hắn bản thân cũng không phải nắm rõ, cũng không ai biết là hắn ở huyện Hải Thảo rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Nếu như tra ra những vấn đề quan trọng, bản thân lại là người đi che chở hắn thì rất có thể bản thân mình cũng lún sâu vào trong.
Triệu Diệc Hiền bề ngoài thì đuổi Bành Học Vân đi, nhưng suy nghĩ việc khác là lại tìm kiếm người có thể sử dụng.
Gọi điện thoại xong, Bành Học Vân đã hiểu được, bản thân đã bị Triệu Diệc Hiền vứt bỏ, trong lòng còn có một nỗi sợ hãi. Vấn đề lớn nhất của bản thân không nằm ở vấn đề kinh tế, mà ở vấn đề chính trị, dùng điểm yếu của đối thủ tiến hành uy hiếp, điều này trong quan trường là tối kị, việc này làm được ra ngoài, rất có thể sẽ gây ra chuyện lớn!
Suy nhĩ một hồi, Bành Học Vân cảm thấy còn có một cách khác, đó là nói chuyện bình thường với Thôi Vĩnh Chí. Bản thân có thể không cần uy hiếp người khác, tập hợp lực lượng của cả hai người lại cùng nhau để bình ổn sự việc này trước, chỉ cần trong huyện bình ổn được sự việc, tin rằng bọn bí thư Hứa cũng sẽ cảm thấy lạc quan. Cùng lắm thì điều mình đi đến một địa phương khác.
Thở dài một hơi, Bành Học Vân đến bây giờ cũng không hiểu, bản thân hành động bí mật như thế mà vì sao lại bại lộ ra.
Ngẫm lại cũng khiến cho người ta bị đè nén, dành nhiều tâm huyết như thế để làm ra mà cục diện lại hoàn toàn đi xa khỏi dự đoán của bản thân, việc này rốt cuộc là ai đang âm thầm thúc đẩy đây?
Càng nghĩ thì càng cảm thấy việc này rất có khả năng chính là Triệu Vệ Giang đang thúc đẩy. Cũng chỉ có hắn mới có khả năng mạnh như thế, cũng chỉ có hắn mới hy vọng đảo loạn tình hình ở huyện, từ đó mà lật đổ Thôi Vĩnh Chí.
Thầm mắng một tiếng, Bành Học Vân cười nhạt một tiếng, thật đúng là không ngờ, Triệu Vệ Giang này cũng là một người làm việc vụng trộm.
Hừ, Triệu Vệ Giang ngươi cho rằng lần này làm cho hai con người điêu đứng là có thể nắm trong tay toàn bộ huyện sao?
Ánh mắt của Bành Học Vân trở nên âm u lạnh lẽo, nhất định không thể để cho Triệu Vệ Giang có được cuộc sống tốt đẹp.
Nghĩ đến mấy hôm trước không biết là ai đã âm thầm đưa những tập tài liệu có liên quan đến hành vi vi phạm kỷ luật của Triệu Vệ Giang khi làm đường, Bành Học Vân lại đem ra lần nữa.
Mở tập tài liệu ra, Bành Học Vân lại xem xét kỹ lưỡng một hồi.

Ban đầu đột nhiên xuất hiện một tập tài liệu như thế mặc dù có lí lẽ, có căn cứ, rất tỉ mỉ, thế nhưng, Bành Học Vân cũng không dự định lấy dùng. Thứ này chỉ có thời điểm mấu chốt dùng mới có hiệu quả. Tấn công một Chủ tịch huyện cũng không phải là thời điểm, nên ông ta cũng chỉ là đem tài liệu này vào trong két sắt.
Bành Học Vân cũng đang suy đoán xem kẻ nào đang âm thầm khuấy động sự việc.
Hiện tại sự việc đã phát triển đến mức này, nếu thật sự không trụ vững được, vậy thì cũng kéo Triệu Vệ Giang cùng xuống là được rồi!
Bành Học Vân cầm lấy điện thoại gọi cho Thôi Vĩnh Chí, hai người tìm một chỗ bí mật bắt đầu tiến hành bàn bạc sự việc.
Trước lợi ích chung, hai người họ đều biết, hợp tác thì mới mang lại lợi ích cho cả hai. Chỉ có cùng nhau hành động, ổn định lại sự việc, mọi người mới không đến nỗi xuất hiện những mối nguy cơ trong sự việc này.
Ngay khi Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân bí mật đi cùng một chỗ, cũng ở một địa điểm bỏ hoang bí mật, Trần Tỏa Nguyên và Bàng Huy cũng lại tập hợp đến cùng nhau.
Hai người ngồi ở đó, trong ánh mắt của mọi người toát lên một vẻ vui thích.
Sự có mặt của tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố, mọi người đều biết là nhằm vào cái gì mà đến. Nếu như hoạt động tốt, huyện Thảo Hải sẽ là một chấn động lớn. Đến lúc đó, hai người bọn họ đều có triển vọng.
- Anh thấy thế nào?
Trần Tỏa Nguyên hỏi.
Mặc dù bản thân cũng có chút ý kiến, nhưng gã vẫn hy vọng muốn nghe ý kiến của Bàng Huy.
Bàng Huy nói:
- Đối với một vài người mà nói huyện Thảo Hải bây giờ cần chính là những bước đi ổn định. Chỉ có ổn định, sự việc mới có thể che đậy được, cũng chỉ có như thế, mới có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không!
Thở dài một hơi, Trần Tỏa Nguyên nói:
- Thành ủy cũng không hy vọng sự việc bị làm to ra!
Bàng Huy gật đầu nói:
- Việc của lão Triệu mấu chốt ở chỗ không biết có vấn đề hay không!
Hiểu được những gì Bàng Huy nói, Trần Tỏa Nguyên cũng đồng ý gật đâu. Nếu Triệu Vệ Giang kia không có vấn đề, gã sẽ có thể giữ vững được vị trí, còn nếu như có vấn đề, rất có thể lần này đi xuống sẽ là ba người.
Liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của mọi người toát ra một sự hưng phấn. Coi như là những người ở trên quan trường lâu năm như bọn họ cũng bị lợi ích to lớn sắp đến này lay động, ba vị trí, vậy có được bao nhiêu người tiến bộ đây!

Hai người bọn họ đều hiểu, nếu thật sự xuất hiện sự việc ba người xảy ra chuyện, thì mọi người đều có khả năng càng phát triển rồi.
- Rất nhiều sự việc không lộ ra, kết quả sẽ là một tình huống khác!
Bàng Huy nói.
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Ông Bàng nói rất đúng!
Hai người nhanh chóng tạm biệt rời khỏi, mọi người đều biết, để thúc đẩy sự việc này cần phải gấp rút, nếu không, qua thôn này là sẽ không phải cửa hàng này rồi!
Ngay khi Ủy ban Kỷ luật thành phố đến, Diệp Trạch Đào đang cùng ông Điền đi lại trên công trường đang thi công của khu công nghiệp.
Không ngờ ông Điền lại đột nhiên đi đến, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào ngạc nhiên.
Nhìn thấy cách đi nhanh thoăn thoắt của lão Điền, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy ấn tượng với sinh lực dồi dào của ông ta, lớn tuổi như vậy rồi, vốn nhìn không ra phong thái tuổi già!
- Rất tốt! Thật là không ngờ, sự thay đổi nơi đây lại lớn như vậy!
Hai tay chống trên hông, ông Điền nhìn thấy một cảnh tượng thi công náo nhiệt, tâm trạng rõ ràng là rất tốt.
- Trạch Đào, cần phải có sự hăng say làm việc như thế. Một người sống trên đời cần phải có một vài việc lớn, rất nhiều người sống cả đời, tìm mãi cũng chẳng thấy một việc đáng nói. Cậu khá lắm, trẻ như vậy mà đã làm được một vài việc rồi! Chỉ cần khu công nghiệp này phát triển lên, tin rằng không chỉ riêng xã Xuân Trúc các anh, mà toàn tỉnh đều có lợi từ việc đó, đây là một việc tốt, cũng là một việc lớn có liên quan đến sự phát triển của toàn tỉnh!
Thấy ông Điền vui như vậy, Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ dần dần có nhiều doanh nghiệp đi vào, ngoài các dự án đã thỏa thuận trong cuộc họp trao đổi với nhau, cùng với những kế hoạch làm đường mà huyện đã công bố, lại có không ít doanh nghiệp đến xã Xuân Trúc để khảo sát!
Ông Điền gật đầu nói:
- Phương án chính thức được công bố rồi, xã Xuân Trúc chắc chắn trở thành nơi giao nhau của ba tỉnh, vị trí địa lý của các cậu cực tốt, nguồn tài nguyên cũng nhiều, sẽ phát triển lên rất nhanh, nhất định phải nắm lấy cơ hội hiếm có này, cần phải toàn lực phát triển!