Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 168: Sự quan tâm và ủng hộ.





Tang Văn Thanh chỉ nói đến vấn đề đó, các vị lãnh đạo của tỉnh đều biết, đối với sự phát triển của xã Xuân Trúc hẳn là đã trở thành một vấn đề quan trọng!
Quả thực cũng phải coi trọng việc này, xã Xuân Trúc là nơi mà ngay cả đồng chí Hạo Vũ cũng phải coi trọng. Bây giờ Chủ tịch Tang lại đứng trước dân chúng khen ngợi như vậy. Các vị lãnh đạo vốn đối với phương án tu bổ con đường vẫn có một số cái nhìn khác cũng không dám nói nữa. Họ biết rằng, con đường này bắt buộc phải thông qua từ xã Xuân Trúc. Vả lại phải sửa cho tốt, tu bổ sao cho có quy cách cao một chút.
Gần đây vì vấn đề của tu bổ đường mà không ít ồn ào. Các vị lãnh đạo khắp nơi đều đến yêu cầu, áp lực của tỉnh cũng lớn. Bây giờ thì được rồi, Tang Văn Thanh đã nói như thế rồi, phương án tu bổ đường này coi như được định rõ ràng rồi.
Bí thư Tỉnh ủy Dương Hiên khẽ cười nói:
- Chủ tịch Tang yên tâm, tỉnh sẽ làm cho khu kinh tế công nghiệp của xã Xuân Trúc thành một tinh phẩm khu công nghiệp.
Lời nói này của Dương Hiên càng rõ ràng hơn, chủ tịch Tang đã xem trọng xã Xuân Trúc rồi, tỉnh cũng phải nể tình. Cho dù thế nào cũng phải đem khu kinh tế công nghiệp của xã Xuân Trúc phát triển đi lên. Cho dù không có điều kiện thì cũng phải tạo ra điều kiện tốt.
Lời nói của Dương Hiên làm cho mọi người nhìn qua lại thấy Diệp Trạch Đào có thần sắc khác. Nếu như nói Tang Văn Thanh chỉ là tùy tiện nói, Dương Hiên chính là thay mặt cho tỉnh ủy. Đây chính là thái độ. Tin rằng sau khi có được diện mạo này, việc phát triển của xã Xuân Trúc sẽ tiến đến việc có đường xe tốc hành.
Lúc này Tang Văn Thanh lại phát hiện ra một cái mới. Ông ta phát hiện Lưu Mộng Y đó có biểu hiện thân mật với Diệp Trạch Đào. Lại nghĩ tới việc bọn Lưu Mộng Y đầu tư một số tiền rất lớn giúp đỡ việc phát triển, lòng của Tang Văn Thanh rất vui, bụng nghĩ việc này thú vị, thú vị thật!
Lưu Mộng Y lại qua lại với một dân đen, không biết thái độ của nhà họ Lưu như thế nào.
- Lần sau tôi sẽ đến xã Xuân Trúc thăm quan!
Mặt của Tang Văn Thanh lộ vẻ tươi cười, gật gật đầu, tự nhiên rất để ý đến lời nói của Dương Hiên.
Sau khi Tang Văn Thanh có thái độ như vậy, mọi người biết nếu không làm xã Xuân Trúc phát triển lên là không được. Cho dù xã Xuân Trúc bây giờ không có bất cứ dự án nào, có được câu nói này của ông ta, tỉnh phải nổ lực phát triển nếu không lần sau Tang Văn Thanh thật sự sẽ đến xã Xuân Trúc, khi ông nhìn thấy một xã Xuân Trúc không hề phát triển lên được, thì đó chính là việc làm mất mặt của Tang Văn Thanh. Đến lúc đó, thì không ai có thể biết là sẽ xảy ra việc gì.
Tang Văn Thanh là người như thế nào! Người ta là một trong chín người, nhưng lại là người luôn đứng đầu!
Chủ tịch tỉnh Chu Cương lại nhìn Diệp Trạch Đào một lần nữa, trong lòng có rất nhiều ý tưởng. cuối cùng khẽ gật đầu nói:
- Tin rằng Chủ tịch Tang lần sau mà đến nữa, xã Xuân Trúc sẽ có sự thay đổi lớn!
Đây chính là thái độ của Chủ tịch tỉnh, là một chủ tịch tỉnh quản lý kinh tế. Thái độ của Chu Cương liền rõ ràng hơn. Bây giờ bắt đầu phải coi trọng tinh thần phát triển của xã Xuân Trúc.
Tất cả mọi người trong lòng đều thầm than vãn, lần đàm phán này người được lợi lớn nhất không chừng chính là tên Diệp Trạch Đào đó rồi.

Tang Văn Thanh lại cầm lấy một tập sách tuyên truyền nhỏ của xã Xuân Trúc. Nhìn thấy những đứa trẻ đang mở to những ánh mắt đầy khát vọng ở trên đó, lẩm nhẩm một hồi, đầy tình cảm nói:
- Một số dân chúng của chúng ta trong khu vực nghèo đói còn rất khó khăn, họ cần có sự ủng hộ và giúp đỡ của chúng ta! Làm quan vì dân, đây là một hệ tư tưởng rất là quan trọng. Tôi hy vọng mọi người đều quan tâm nhiều hơn đến người dân. Người dân nơi nào cần đến chúng ta, thì chúng ta nên có mặt ngay ở đó.
Đi qua vỗ nhẹ vào vai của Diệp Trạch Đào, Tang Văn Thanh nói:
- Chủ tịch xã Diệp, lần sau khi tôi đến xã Xuân Trúc, hy vọng cậu đã đưa xã Xuân Trúc phát triển lên rồi!
Diệp Trạch Đào thái độ rất kích động nói:
- Xin Chủ tịch yên tâm, đông đảo cán bộ của xã Xuân Trúc có niềm tin sẽ làm tốt công tác này!
Mọi người nhìn cảnh tượng này, nhìn vào bàn tay đang vỗ nhẹ vào vai của Diệp Trạch Đào, đều hy vọng bàn tay này đang vỗ vào vai của mình.
Có được thái độ này của Tang Văn Thanh, tên Chủ tịch xã Diệp này đúng là đã ngồi vững chức Chủ tịch xã này rồi.
Lúc gần đi, Tang Văn Thanh mỉm cười nói với Lưu Mộng Y:
- Mộng Y cô cũng rất khá!
Khi câu nói không đầu không đuôi này được nói ra, tất cả các ánh mắt bỗng đều chuyển qua nhìn Lưu Mộng Y đang ở bên cạnh.
Chủ tịch Tang biết cô gái này!
Đây là nhận xét của tất cả mọi người, rất nhiều người cũng bắt đầu đoán thử cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Trong lòng của Thôi Vĩnh Chí kích động một hồi, lòng thầm nghĩ, hèn chi, hèn chi!
Triệu Vệ Giang tâm trạng cũng không tốt gì so với Thôi Vĩnh Chí. Nghe được câu nói này, nghĩ tới lúc Lưu Mộng Y từ thủ đô đến lại quen với Tang Văn Thanh. Trong đầu liền đem một số người họ Lưu từ Trung ương đến ra bắt đầu tính toán. Khi nghĩ tới việc người đàn bà này cùng Diệp Trạch Đào có quan hệ đó, trong lòng bắt đầu trở nên nóng vội hẳn lên.
Ngô Hiểu Bình sửng sốt, nhìn qua cô gái có ý đồ hoàn thành việc đầu tư với huyện ủy. Khi lại nghĩ đến cô ta hình như quan hệ mật thiết với Diệp Trạch Đào, trong lòng của Ngô Hiểu Bình lạnh lẽo hẳn. Nếu như người đàn bà này là người yêu của Diệp Trạch Đào, bản thân đã đắc tội với hắn, không phải là hành vi tự chôn mình sao. Nghĩ đến đây, không kìm được đành rụt lại.
Lưu Mộng Y mỉm cười, lúc định nói chuyện, chỉ thấy Tang Văn Thanh đã xoay người rời khỏi.

Một nhóm người theo chânTang Văn Thanh đi ra khỏi gian triển lãm.
Gian triển lãm vừa rồi ồn ào náo nhiệt, bây giờ lại trở nên yên tĩnh hẳn.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào nhìn vào mắt của mình, Lưu Mộng Y cắn môi rồi nói:
- Có dịp em sẽ nói cho anh biết tình hình.
Bởi vì vẫn có rất nhiều người đang chú ý tới nơi này, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Mặt của Lưu Mộng Y chợt lộ vẻ tươi cười, nói với Thôi Vĩnh Chí:
- Bí thư Thôi, việc ta mới bàn xong, hay là chúng ta ký một hiệp ước đi!
Thôi Vĩnh Chí có chút cung kính tôn trọng, gật đầu liên tục nói:
- Được, hoàn toàn không có vấn đề!
Triệu Vệ Giang cũng mỉm cười nói:
- Có được Tổng giám đốc Lưu tới huyện chúng tôi đầu tư, tin chắc rằng sự phát triển của huyện chúng tôi lại bước lên một nấc thang mới!
Trịnh Tiểu Nhu vẫn luôn đứng ở bên kia quan sát sự việc, trong lòng đang ngổn ngang suy nghĩ. Đặc biệt là nghe được Diệp Trạch Đào giới thiệu về sự phát triển của xã Xuân Trúc. Khi nhìn vào bộ dạng đầy niềm tin của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu không biết làm sao, liền tiến hành so sánh chồng mình với hắn, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Trịnh Tiểu Nhu quả thật không biết bản thân rốt cuộc phải làm sao đối mặt với Diệp Trạch Đào.
Mọi người đang nói chuyện, Trịnh Tiểu Nhu thì có một chút thất thần. Trong mắt đột nhiên xuất hiện ra cảnh cô ta đang cùng Diệp Trạch Đào trong căn phòng đó làm mưa làm gió.
Quá mạnh mẽ!
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu lại lần nữa đem chồng mình và Diệp Trạch Đào ra so sánh. Cho dù từ phương diện nào mà xem xét thì Diệp Trạch Đào cũng chứa đầy một luồng khí mạnh mẽ, nguồn sức mạnh đó thực sự làm cho người ta phải động lòng.

Hơi thở bắt đầu dồn dập. Trịnh Tiểu Nhu suýt chút nữa bật lên tiếng rên.
Chính vào lúc này, điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thần khí của Trịnh Tiểu Nhu mới hồi phục lại, nhanh mắt nhìn xung quanh mặt chợt đỏ ửng lên.
Khi lấy điện thoại ra, Trịnh Tiểu Nhu bắt điện thoại.
- Cái gì?
Nội dung trong cuộc điện thoại làm cô ta rất hoảng hốt, giọng cô ta liền lớn hẳn lên.
Lưu Mộng Y vốn đang cùng mọi người nói về dự án, nghe thấy giọng thất thanh của Trịnh Tiểu Nhu liền hiếu kỳ nói:
- Sao vậy?
Cầm lấy điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu liền kéo Lưu Mộng Y qua một bên, nói nhanh vào tai cô ta.
Khi mọi người nhìn thấy Lưu Mộng Y đang nghe Trịnh Tiểu Nhu thuật lại, mặt cô ta liền thay đổi, có vẻ rất hoảng sợ.
Sau khi hai người nói xong, Lưu Mộng Y nói với Diệp Trạch Đào:
- Hiệp ước của dự án đã được ký xong, bây giờ em cùng chị dâu còn chút việc phải đi xử lý.
Diệp Trạch Đào thấy trên mặt hai người họ có vẻ rất nghiêm trọng, quan tâm hỏi tới:
- Xảy ra việc gì, có cần tôi giúp một tay không!
Cười một cách mạnh mẽ, Lưu Mộng Y nói:
- Việc này anh không cần giúp đâu, bọn em có thể tự giải quyết!
Trịnh Tiểu Nhu nhíu mày, liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy bọn Lưu Mộng Y phải đi, Thôi Vĩnh Chí nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, anh đi theo xem sao, nếu như cần chúng tôi giúp đỡ, thì cậu cứ gọi về.

Thôi Vĩnh Chí bây giờ rất là quan tâm đối với việc của Lưu Mộng Y. Gã nói với Diệp Trạch Đào giọng rất quan tâm.
Lưu Mộng Y nghe thấy lời căn dặn của Thôi Vĩnh Chí, ngậm nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói:
- Trạch Đào, các anh cứ làm việc của mình đi, đừng lo cho bọn em, không có việc gì lớn đâu!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bọn Lưu Mộng Y không muốn mình can thiệp vào, cũng không có khẩn cầu nào, gật đầu nói:
- Nếu như cần tôi giúp đỡ, cứ gọi cho tôi là được!
Khi nói lời này, Diệp Trạch Đào cũng nhìn thoáng qua Tiểu Nhu, chỉ nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu lúc này có vẻ rất là suy tư.
Xem ra chắc là việc của nhà Trịnh Tiểu Nhu không phải việc của nhà họ Lưu!
Đây là kết luận mà Diệp Trạch Đào suy đoán.
Bây giờ không khí mới thực sự trở nên tĩnh mịch. Nhân viên của xã Xuân Trúc rất phấn khởi. Khi nghĩ tới xã Xuân Trúc dưới sự dẫn dắt của Diệp Trạch Đào không ngừng phát triển. Mọi người nhìn vào ánh mắt của Diệp Trạch Đào đều lộ ra ý kính trọng. Chủ tịch của chính mình mới là người giỏi nhất!
Trong lòng của Phương Di Mai rất vui, nghĩ tới khi bản thân cùng Diệp Trạch Đào xảy ra chuyện đó, thì tâm trạng của cô ta rất tốt. Cho dù là Lưu Mộng Y có khả năng trở thành vợ của Diệp Trạch Đào. Bản thân ít nhất cũng có quan hệ sớm với Diệp Trạch Đào hơn Lưu Mộng Y đó. Cô ta tin là sau khi có được quan hệ đó, trong lòng của Diệp Trạch Đào đã có chỗ cho mình.
- Trạch Đào, có được sự quan tâm của nhiều vị lãnh đạo như vậy, xã Xuân Trúc nếu mà hoạt động phải nắm lấy cơ hội này để dốc sức mà phát triển!
Trong lòng của Thôi Vĩnh Chí sinh ra rất nhiều cảm xúc. Thật không ngờ được, nơi mà gà không đẻ trứng của xã Xuân Trúc đã được Diệp Trạch Đào làm cho nó phải đẻ ra. Nghĩ đến có được sự chú ý của nhiều vị lãnh đạo như vậy. Thì Thôi Vĩnh Chí có một chút áp lực. Đây là một con dao hai lưỡi. Nếu như mà làm tốt việc, thăng chức là việc tất nhiên. Nếu như mà làm không tốt, thì áp lực chắc hẳn sẽ rất nhiều.
Làm sao bây giờ, sức mạnh của cả huyện đều đã tập trung đầy đủ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Trạch Đào có chút gì đó không được ổn định, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Nhà của tiểu Lưu chắc là có chút chuyện, cậu cứ hỏi thử xem sao, nếu cần sự giúp đỡ của chúng ta thì cứ nói. Tiểu Lưu đã tới huyện chúng ta đầu tư thì huyện ta phải lo lắng cho nhà đầu tư chứ.
Triệu Vệ Giang cũng nói:
- Đúng, làm tốt công tác phục vụ cũng là một công việc quan trọng của chúng ta. Trong việc này nhất định không được lơ là!