Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 154: Phương Di Mai nịnh hót Lưu Mộng Y





Thành quả của việc thu hút đầu tư ngày thứ hai rất đáng mừng, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều có vẻ phấn khởi, mấy trăm triệu tiền vốn đối với một huyện mà nói chính là một chuyện vô cùng lớn, một nhà máy xi măng khổng lồ đã đăng kí hộ khẩu tại xã Xuân Trúc, đối với hai người mà nói đều là chiến tích rất tốt.
Sau khi trở về từ chỗ của Hứa Phu Kiệt, Thôi Vĩnh Chí liền gọi Diệp Trạch Đào đến phòng của y.
Ánh mắt quét qua người Diệp Trạch Đào, tâm trạng của Thôi Vĩnh Chí rất tốt, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào à, lần này tỉnh chúng ta tham gia triển lãm đã đạt được sự đột phá lớn, cậu đã làm được lượng công việc lớn đấy!
Đây là lời ca ngợi đối với Diệp Trạch Đào.
Hôm nay Thôi Vĩnh Chí cũng thật sự vui mừng, Hứa Phu Kiệt đã biểu dương đối với công việc của hắn, sau khi nhận được sự khen ngợi của Hứa Phu Kiệt, Thôi Vĩnh Chí đương nhiên khi trở về cũng muốn khen người thực sự làm ra thành tích là Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ yếu là các hạng mục chính sách của huyện làm đến nơi đến chốn, hơn nữa Huyện ủy lại coi trọng công tác thu hút đầu tư, nếu như không có sự coi trọng của Huyện ủy, nếu như không có sự chỉ huy của anh, tất cả công việc đều không thể nào tiến hành được!
Thành tích đương nhiên không thể độc chiếm cho bản thân mình, Diệp Trạch Đào có ý nịnh hót.
Thôi Vĩnh Chí lại nghe phấn khởi, cười ha hả nói:
- Nói hay lắm, bước tiếp theo huyện sẽ tiến thêm một bước về cường độ thu hút đầu tư! Trạch Đào à, chuyện công việc cậu có thể buông tay làm, chỉ cần có lợi cho sự phát triển, Huyện ủy đều ủng hộ mạnh mẽ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thu hút đầu tư là bắt buộc, nhưng mà, giữ bọn họ lại mới là chuyện quan trọng hơn, điều tôi lo lắng là công tác phục vụ nếu như không theo được, sẽ ảnh hưởng đến mức độ thu hút đầu tư!
Diệp Trạch Đào cũng không chỉ ra, nhưng Thôi Vĩnh Chí cũng hiểu hạng mục công tác này là do Binh được phân công đảm nhiệm, liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Ông ta biết giữa Lý Binh và Diệp Trạch Đào có mối bất hòa, lần này Diệp Trạch Đào làm được thành tích lớn như vậy, luận công lĩnh thưởng là bắt buộc, nhưng mà, Lý Binh là một thường vụ phó Chủ tịch huyện, chuyện này còn phải nghĩ thật tốt một chút mới được.
Nhìn thấy Thôi Vĩnh Chí đang trầm tư, Diệp Trạch Đào không ép nói chuyện này, mà nói:
- Bí thư Thôi, khu công nghiệp của xã Xuân Trúc không chỉ là một xí nghiệp là được, chúng ta sẽ tiến một bước mở rộng mức độ thu hút đầu tư!
Tâm trạng Thôi Vĩnh Chí chấn động, bản thân sao lại quên được chuyện của Lưu Mộng Y, bây giờ Lưu Mộng Y còn chưa ra tay kìa!
Nếu như Lưu Mộng Y cũng tham gia hoạt động đầu tư lần này, chẳng phải nói là sẽ có một khoản tiền vốn lớn hơn rót vào hay sao?
Hiện tại Thôi Vĩnh Chí đang muốn biết thái độ của Lưu Mộng Y.
Một nhà máy xi măng có thành tích như vậy, nếu như bọn Lưu Mộng Y cũng đến đầu tư, mức độ thu hút đầu tư lần này sẽ quá lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thôi Vĩnh Chí cũng hăng say.

- Trạch Đào à, sao không thấy Mộng Y?
Thôi Vĩnh Chí hỏi.
Vừa nói những lời này, điện thoại trên người Diệp Trạch Đào liền kêu lên.
Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói:
- Nghe đi.
Lúc Diệp Trạch Đào cầm ra, vừa nhìn lại là điện thoại của Lưu Mộng Y, đành phải nói:
- Là điện thoại của Lưu Mộng Y!
Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói:
- Mau nghe đi!
Nhận điện thoại, Lưu Mộng Y liền vui mừng nói:
- Trạch Đào, nghe nói các anh đã kí một hạng mục năm trăm triệu à?
- Đúng vậy, là Tổng Giám đốc Vệ đến đầu tư, dự tính xây dựng nhà máy xi măng ở xã Xuân Trúc.
Lưu Mộng Y liền cười nói:
- Đã gặp Vũ Hinh chưa? Cô ấy đối với anh thật sự rất tốt!
Lời này Diệp Trạch Đào thực sự nghe ra một chút mùi vị của sự ghen tuông, đành phải nói:
- Đã gặp rồi!
Qua một lúc, Lưu Mộng Y mới nói:
- Năm trăm triệu chẳng là cái gì, em nhất định vượt qua!
Diệp Trạch Đào phát hiện Lưu Mộng Y có chút tranh hơn thua, mỉm cười nói:
- Đã về rồi sao?
- Sắp đến rồi, anh đến đón bọn em!

Diệp Trạch Đào liền nói:
- Được!
Nhìn thấy ánh mắt nhìn lại của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào dập máy nói:
- Bọn họ sắp đến tỉnh thành rồi, nghe nói đầu tư có thể vượt qua tiền vốn đầu tư nhà máy xi măng.
Diệp Trạch Đào bình thản nói, ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí lại có vẻ sáng lên, hơi thở kia hình như cũng dồn dập lên nhiều.
- Trạch Đào à, tiếp đãi tốt nhà đầu tư cũng là một công việc quan trọng của chúng ta, đám Tiểu Lưu có ý đến huyện Thảo Hải đầu tư, đây là niềm vinh dự của Thảo Hải, cậu nhất định phải làm tốt công việc tiếp đãi!
Nói tới đây, Thôi Vĩnh Chí vẫy tay nói:
- Thế này đi, nhân viên ở Huyện cậu có việc cứ mặc ý điều động, chuyện ở Hội chợ triển lãm tôi sẽ cử người khác phụ trách. Bây giờ cậu tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào chuyện tiếp đãi bọn Tiểu Lưu trên các phương diện.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thôi, Huyện trưởng Lý Ca ở đó làm sao?
Trừng mắt, Thôi Vĩnh Chí mói:
- Cậu làm chuyện của cậu là được rồi, đừng quản những chuyện khác.
Nhìn Diệp Trạch Đào rời đi, Thôi Vĩnh Chí đã cầm điện thoại ra gọi cho Hứa Phu Kiệt.
Thật ra Diệp Trạch Đào đã hiểu suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí từ lâu rồi, những lãnh đạo này nhìn thấy số tiền đầu tư hàng trăm triệu, những người không động lòng rất ít.
Xã Xuân Trúc xem ra bước tiếp theo sẽ thật sự trở thành vùng nóng một phương!
Lúc đón một đoàn của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào đã bảo Phương Di Mai tìm một khách sạn cao cấp đặt phòng.
Mọi người cùng đến khách sạn cao cấp đó.
Mới đi vào, đã thấy Phương Di Mai ăn mặc vô cùng xinh đẹp đang đi ra, mỉm cười, Phương Di Mai nói:
- Chủ tịch xã, tất cả đã sắp xếp xong rồi.
Lúc ánh mắt chuyển hướng đến Lưu Mộng Y, Phương Di Mai mỉm cười nói:

- Cô Lưu, phòng của các cô đã sắp xếp xong rồi.
Lưu Mộng Y phát hiện người sắp xếp phòng là Phương Di Mai, ánh mắt liền nhìn lên người Phương Di Mai.
Lúc nhìn thấy vẻ xinh đẹp của Phương Di Mai không kém gì mình, lại nghĩ đến Vệ Vũ Hinh đã đầu tư ở xã Xuân Trúc, Lưu Mộng Y không biết làm sao, trong lòng có chút hoảng sợ.
Phương Di Mai thấy Lưu Mộng Y kéo một hòm hành lý lớn, liền dự tính đến giúp cô ấy.
Lưu Mộng Y vội nói:
- Tôi tự làm, sao có thể phiền cô được chứ?
Phương Di Mai cười nói:
- Các cô là khách mà!
Lời nói này khiến cho Lưu Mộng Y liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng ít nhiều có chút không vui, lời nói này sao nghe cứ thấy không tự nhiên, không ngờ mình là người ngoài, Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai lại là người một nhà!
Phương Di Mai là một người vô cùng khôn khéo, lập tức nhìn sự thay đổi vẻ mặt của Phương Di Mai, nhìn thấy sự thay đổi này, Phương Di Mai cười nói:
- Chủ tịch xã của chúng tôi nghe nói cô Lưu đến, lại vội vàng đến, pha một cốc trà lại bận không uống được.
Lưu Mộng Y vừa nghe những lời này, sắc mặt liền khôi phục lại, strong mắt lộ ra sự đau lòng nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng không cần gấp như vậy mà!
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai, lại không phát hiện ra Phương Di Mai có bất kì một sự thay đổi sắc mặt nào, ít nhiều cũng có chút khó hiểu, cô Phương Di Mai này chẳng nhẽ chuyển sang yêu người khác sao?
Người này, đúng là một động vật kì lạ, trước kia Phương Di Mai rất để tâm, suy nghĩ của Diệp Trạch Đào còn chần chừ không quyết, bây giờ nhìn thất Phương Di Mai hình như đang đẩy mình và Lưu Mộng Y vào một chỗ, suy nghĩ trong lòng đối với Phương Di Mai liền có chút không muốn.
Nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt.
- Anh chàng đẹp trai này, Mộng Y của nhà chúng tôi bị kéo đi chơi, rất không vui, nghe nói tình nhân cũ của anh bỗng dưng đầu tư mấy trăm triệu, kéo bọn tôi chạy đến, anh phải bồi thường mới phải!
Vương Hải Lộ cười hi hi nói.
Bị Vương Hải Lộ nói làm cho lòng hoảng hốt, Lưu Mộng Y vội vã giải thích nói:
- Sao cậu lại nói linh tinh chứ, tôi vội vàng lúc nào!
Chu Nguyệt Tú cũng cười nói:
- Còn không vội, xin Chủ tịch xã của chúng ta xem này, sắc mặt của đồng chí Tiểu Lưu rất khó coi!
Chu Nguyệt Tú lúc này nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Anh chàng đẹp trai, đừng nói với tôi anh không biết suy nghĩ của Mộng Y, nhân tiện bây giờ có nhiều người như vậy, anh nói vài câu thật lòng, anh có yêu Mộng Y hay không?
Không ai ngờ được Chu Nguyệt Tú lại đưa ra chuyện này trước mặt nhiều người như thế.

Diệp Trạch Đào sửng sốt.
Lưu Mộng Y cũng không nói, ánh mắt liền nhìn Diệp Trạch Đào.
Lúc này Phương Di Mai động lòng, cười nói:
- Các cô cũng thật là, chuyện này hai người bọn họ sao lại dễ dàng nói ra, tôi biết, Chủ tịch xã rất chú ý cô Lưu, mỗi lần nhận được điện thoại của cô Lưu đều lén lút trốn tránh, chính là sợ chúng tôi nghe thấy!
Lời nói của Phương Di Mai làm cho các cô gái cười phá lên.
Chu Nguyệt Tú huých Lưu Mộng Y một cái nói:
- Được rồi, hai người đã có tư tình từ lâu rồi, còn giả vờ, được rồi, nếu mọi người đều có ý, vậy thì đừng giả vờ ngây thơ nữa, các cậu làm việc là được rồi!
Cô Chu Nguyệt Tú này thật sự là một nhân vật nóng tính, lúc huých Lưu Mộng Y, đúng lúc Lưu Mộng Y không đề phòng, liền bổ nhào vào lòng Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vừa rồi sửng sốt, bản thân cũng hiểu, dù sao cũng phải có một quyết định, hơn nữa, khoảng thời gian này của mình cũng đã nghĩ kĩ, Lưu Mộng Y thực sự là một người rất thu hút mình, trong lòng cũng bắt đầu càng ngày càng để ý đến sự tồn tại của cô ấy, bây giờ có cơ hội như thế này, lúc ôm Lưu Mộng Y, liền nhìn về phía Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y cảm thấy toàn thân đều đang run, đặt mình vào trong lòng của Diệp Trạch Đào, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có, Lưu Mộng Y cảm thấy tay chân mình đều không có chỗ nào đặt.
Lúc này trong đầu Diệp Trạch Đào đột nhiên xuất hiện chuyện Lý Binh muốn xử lý mình, chẳng nhẽ trong chuyện này còn có tình cảm nam nữ sao?
Vỗ nhẹ lên lưng Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào không cứng rắn đẩy Lưu Mộng Y ra, mỉm cười nói:
- Các cô nói thế nào thì là thế đi!
Lời nói này chính là đồng ý chuyện của Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y vốn dĩ còn không biết nên làm thế nào mới tốt, trong lòng có quá nhiều sự lo lắng, nghe thấy câu nói này của Diệp Trạch Đào, hình như áp lực của toàn thân đều biến mất, trong lòng tràn đầy ý thân mật, cứ như vậy dựa vào lòng Diệp Trạch Đào.
- Được rồi, được rồi, đừng làm thân mật tình cảm như thế nữa, tôi chịu không được rồi, mau sắp xếp cho chúng tôi vào phòng đi, tôi phải đi tắm.
Chu Nguyệt Tú lớn tiếng nói.
Phương Di Mai đồng thời nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y, thầm thở dài một tiếng, toàn thân đều cảm thấy khó chịu, sự việc này cô vốn muốn như vậy, không ngờ tận mắt nhìn thấy chuyện này xảy ra, lại vẫn cảm thấy buồn.
Liếc nhìn Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, gọi mọi người đi về phía chiếc thang máy.
- Em cũng mệt rồi, đi nghỉ một chút đi!
Bản thân Diệp Trạch Đào cũng không biết mình đang có cảm giác như thế nào, nhỏ giọng nói với Lưu Mộng Y.
Khẽ ừ một tiếng, sắc mặt Lưu Mộng Y tràn đầy sự tươi cười.