Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 141: Trách nhiệm của các ban ngành





Diệp Trạch Đào ngồi bên này, bọn Hứa Phu Kiệt và Thôi Vĩnh Chí cùng cấp dưới đi theo ngồi bên kia. Trong căn phòng chỉ có Diệp Trạch Đào là một Chủ tịch xã tép riu mà thôi.
Vừa tiễn Hô Diên Ngạo Bác về là Diệp Trạch Đào bị gọi ngay đến đây.
- Tiểu Diệp, ngồi xuống nói chuyện.
Khuôn mặt của Hứa Phu Kiệt lộ rõ vẻ tươi cười.
Diệp Trạch Đào biết thừa bọn người này đang rất muốn biết cái gì. Nếu như nói trước kia không nói cho bọn họ biết vì không biết ông Hô Diên Ngạo Bác ấy, bây giờ lại không nói rõ ràng, thì đúng là bị trách về thái độ của mình rồi. Lẽ nào phải chờ lãnh đạo hỏi rồi mới nói sao?
Thầm kêu khổ, Diệp Trạch Đào biết bắt buộc phải chủ động nói ra trước.
Khi đưa mắt nhìn về phía Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang, hắn thấy ánh mắt bọn họ lóe lên.
Cầm tách trà lên, Hứa Phu Kiệt nhấp một ngụm trà. Thôi Vĩnh Chí cũng đang hướng cặp mắt về phía Diệp Trạch Đào.
Mặt Triệu Vệ Giang rạng rỡ, nhìn Diệp Trạch Đào cứ như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật vậy.
- Thưa các vị lãnh đạo, tôi có một chuyện muốn báo cáo với các vị một chút.
Diệp Trạch Đào nói.
Trông thấy Diệp Trạch Đào có vẻ rất thành khẩn, muốn kể hết sự tình, vẻ mặt ai nấy đều rạng rỡ, vui vẻ.
Hứa Phu Kiệt rút một điếu thuốc đưa cho Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Ngồi xuống rồi từ từ nói. Đây không phải cuộc họp, không việc gì phải nguyên tắc như thế. Tiểu Diệp này, công tác của xã Xuân Trúc làm tốt lắm!
Diệp Trạch Đào vội vàng cầm bật lửa ở trên bàn bật lên rồi theo thứ tự cao thấp mà châm lửa cho họ.
- Cậu cũng châm thuốc hút đi, tôi biết cậu cũng là người nghiện thuốc đấy!
Hứa Phu Kiệt mỉm cười nói.
Diệp Trạch Đào đành cầm thuốc lên châm lửa hút.
Nhìn bọn họ hút thuốc, Diệp Trạch Đào mới kể lại chuyện gặp bọn Trịnh Thiệu Giang thế nào, sau đó giúp bọn họ tu sửa mộ phần ra sao, rồi mới có mối quan hệ với Hô Diên Ngạo Bác như thế. Nhất loạt đều kể hết.
Nghe xong, trên mặt ba người hiện rõ vẻ kỳ quái, khó hiểu. Duyên kỳ ngộ của thằng ranh Diệp Trạch Đào cũng tốt quá đi. Một người không rõ tung tích lai lịch mà hắn cũng có thể đưa tay ra giúp được!
Triệu Vệ Giang tự đặt mình vào tình huống đó, nếu như lúc ấy Trịnh Thiệu Giang bước vào văn phòng hỏi han tình hình, mình có thể sẽ giới thiệu sơ qua một chút, nhưng chắc chắn là sẽ không tận tay đi giúp như vậy. Lắc đầu, than thầm một tiếng, thằng ranh Diệp Trạch Đào đúng là rất biết việc!

Muốn làm được việc trước tiên phải biết làm người. Câu này thật đúng!
Trong lòng Thôi Vĩnh Chí lại có ý tưởng mới. Ông ta không tin lắm vào những gì mà Diệp Trạch Đào vừa kể. Ông ta cho rằng trong chuyện này còn có điều gì đó mà không thể tiết lộ ra được.
Hứa Phu Kiệt liếc nhìn Diệp Trạch Đào, ông ta cũng đang có suy nghĩ giống như Triệu Vệ Giang.
Lẽ nào thằng ranh Diệp Trạch Đào này chỉ có mỗi quan hệ với Hô Diên Ngạo Bác thôi sao?
Hứa Phu Kiệt đang suy tính rốt cuộc Diệp Trạch Đào còn có mối quan hệ nào khác nữa không.
Để đến được chức vụ như hiện nay, ai cũng có một hậu thuẫn nhất định cho riêng mình. Ông ta không để ý lắm đến ý tưởng của Hô Diên Ngạo Bác, nhưng nếu như có thể không nói ra những lời đắc tội với người khác thì cố gắng đừng nói ra.
Hứa Phu Kiệt có thể nghĩ như vậy, nhưng Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang thì không dám có ý nghĩ như vậy. Hô Diên Ngạo Bác tuyệt đối là người có thể dễ dàng lấy đi cái mũ quan của bọn họ. Ông nội của nhà Hô Diên được mai táng ở đây, việc này rõ ràng không phải là chuyện nhỏ nữa.
Hứa Phu Kiệt rất có hứng thú với dự án xây dựng khu công nghiệp của Diệp Trạch Đào. Nếu như việc này làm tốt, thì hoàn toàn có thể kéo theo nền kinh tế đi lên. Việc này cương quyết cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, từ trước đến nay Hứa Phu Kiệt vẫn luôn rất hâm mộ anh chàng thanh niên trẻ tuổi này. Ông ta cảm thấy ở người Diệp Trạch Đào toát ra một luồng khí rất phấn chấn, năng động, điều mà hầu hết các vị quan viên khác không có.
- Tiểu Diệp này, việc của xã Xuân Trúc các cậu được các vị lãnh đạo tỉnh ủy quan tâm cao độ. Từ những việc mà các cậu đã làm có thể thấy, hầu hết các ý tưởng của các cậu đều vượt mức quy định, rất có tiềm lực phát triển. Các cậu nhất định phải làm thật tốt công việc của mình!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chính phủ huyện ủy vẫn luôn coi trọng công tác của xã chúng tôi. Việc xây dựng khu công nghiệp lần này huyện cũng đề cao sự chú ý. Nếu như khả thi, thì xã chúng ta sẽ có một sự phát triển vượt bậc.
Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói:
- Bí thư Hứa, lần này đối với huyện chúng ta mà nói thì nó đúng là một cơ hội, nếu như dự án xây dựng khu công nghiệp khả thi, tôi tin nó sẽ có tác dụng xúc tiến, đẩy mạnh đối với huyện. Huyện ủy cũng đề cao chuyện này. Nhất định phải làm cho thật tốt!
Triệu Vệ Giang cũng không muốn bị tụt lại, nói:
- Bí thư Hứa, trông thái độ của Bí thư Hô Diên, thì dự án xây dựng khu công nghiệp chắc chắn sẽ không gặp phải nhiều trở ngại. Bước tiếp theo nếu như việc tu sửa đường xong rồi, xã Xuân Trúc sẽ là trung tâm của ba tỉnh, tiền đồ phát triển cực lớn. Huyện chúng ta sẽ nắm được cơ hội phát triển rất nhanh!
Hứa Phu Kiệt khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, việc này đối với các cậu mà nói thì đúng là một cơ hội lớn. Bí thư Hô Diên cũng rất xem trọng công tác thoát nghèo của các cậu. Thoát nghèo là một công tác hàng đầu!
Diệp Trạch Đào ngồi nghe mọi người nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng phấn khởi. Bây giờ xem ra tất cả mọi người đều ủng hộ cho công tác thoát nghèo của xã Xuân Trúc. Đây đúng là chuyện tốt. Đối với quần chúng nhân dân toàn xã mà nói thì đúng là một chuyện vô cùng tốt.
Các vị lãnh đạo đã coi trọng công tác của xã Xuân Trúc rồi, thì công tác phát triển của xã đã dễ dàng triển khai, nên Diệp Trạch Đào phấn khởi lắm.

Diệp Trạch Đào và Ôn Phương đưa bọn Hứa Phu Kiệt, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang về huyện.
Tiễn xong, Diệp Trạch Đào thở dài. Hô Diên Ngạo Bác là một vị lãnh đạo cấp cao như thế, nói không cần người tiễn là không cần người tiễn, ngồi lên xe là đi. Còn mấy vị lãnh đạo huyện và thành phố lại bắt phải đưa về huyện. Việc này đúng là các lãnh đạo càng lớn thì càng không để ý đến chuyện nhỏ nhặt.
Về huyện, đương nhiên Diệp Trạch Đào phải về thăm nhà một chuyến.
Diệp Trạch Đào không biết khi hắn vừa rời khỏi Huyện ủy, thì Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang có cuộc nói chuyện với nhau.
Hai người bọn họ ngồi ở Huyện ủy nói chuyện ngôi mộ đó ở xã Xuân Trúc.
Thật ra thì chính Triệu Vệ Giang đích thân đến văn phòng của Thôi Vĩnh Chí để nói chuyện.
- Bí thư Thôi này, tôi cho rằng công tác của một số ban ngành chúng ta làm việc vẫn hơi mơ hồ. Một ngôi mộ như thế được chôn tại xã Xuân Trúc mà không có ai biết chuyện, thật tắc trách! Phải biết, người nằm trong ngôi mộ đó là một lão hồng quân đấy!
Thôi Vĩnh Chí ngạc nhiên nhìn về phía Triệu Vệ Giang, trong lòng thầm nghĩ, không biết có phải lão hồng quân không nữa, liền nói:
- Cũng không biết đó có phải lão hồng quân không, nếu không hỏi, e là Tiểu Diệp cũng không biết!
- Cho nên tôi mới nói một số cán bộ của chúng ta làm việc hơi tắc trách, chuyện như vậy mà cũng không biết!
Liếc nhìn Triệu Vệ Giang, Thôi Vĩnh Chí nghĩ bụng, lẽ nào tay Triệu Vệ Giang muốn mượn chuyện này để tranh giành chút quyền lực?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy!
Nhưng Thôi Vĩnh Chí cũng cảm thấy bực mình quá, một chuyện lớn như vậy mà sao ông ta lại không biết được cơ chứ. Ông ta đã ở huyện Thảo Hải này bao nhiêu năm rồi. Chuyện này đúng là một quả bom tấn. Nào ai biết Hô Diên Ngạo Bác nghĩ gì nhỉ. Nghe đồn nhà Hô Diên ở thủ đô cũng là một gia tộc có thế lực. Thân sinh ra ông ta vẫn còn tại thế, việc này đúng là rối rắm!
Phải tìm vài đứa đến đây để khiển trách mới được, cho dù cho truy cứu, hay xử lý một vài người cũng được.
Thôi Vĩnh Chí nhanh chóng cân nhắc lợi hại, thiệt hơn rồi ra quyết định.
- Ừm, ông nói đúng lắm. Tác phong công việc của một số cán bộ vẫn còn hời hợt. Huyện lần này không phải sẽ tiến hành điều chỉnh sao, theo tôi nên ra tay một chút.
Triệu Vệ Giang khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Thôi nói đúng lắm!
Hai người đi đến thống nhất việc điều chỉnh cán bộ.

Diệp Trạch Đào lại không hề nghĩ đến chuyện đó, khi về đến nhà là lúc cả nhà đang ăn cơm, mọi người đang quây quần bên mâm cơm.
Trông thấy Diệp Trạch Đào về, cả nhà ai cũng mừng rỡ. Bà Tôn Trí Phương vội kéo Diệp Trạch Đào lại hỏi han đủ điều.
- Trạch Đào à, đừng làm quá sức nữa, nghỉ ngơi được thì phải nghỉ chứ!
Bà Tôn Trí Phương không ngừng dặn dò chuyện nghỉ ngơi với Diệp Trạch Đào.
Chị cả Diệp Oánh đã bưng bát cơm đến trước mặt Diệp Trạch Đào, nói với Lâm Phi:
- Trạch Đào lâu lắm mới về nhà, anh đi rót cho cậu ấy cốc nước.
Thấy Lâm Phi định đứng dậy đi rót nước, Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Không cần đâu, không cần đâu, để em tự đi lấy.
Nhưng Lâm Phi vẫn rót Diệp Trạch Đào rót một cốc nước.
Ông Diệp Hằng Thành cũng rót cho Diệp Trạch Đào một chén rượu nhỏ:
- Uống chút rượu này cho khỏe người, chỉ không nên uống nhiều thôi!
Cảm nhận được sự ấm áp của mọi người dành cho mình, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười ngồi xuống.
Vừa ăn được miếng cơm thì điện thoại của Diệp Trạch Đào lại vang lên.
Lấy ra xem thử, hóa ra là điện thoại của Ôn Phương gọi đến, hỏi xem hắn đã ăn cơm chưa.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đang ăn.
Nghe Diệp Trạch Đào nói đang ăn, Ôn Phương cũng không nói gì nữa, chỉ nói:
- Nghỉ ngơi đi nhé!
Nói xong liền cúp máy.
Vừa cúp điện thoại thì lại thấy tiếng chuông vang lên, là điện thoại của Hoàng Tuyết Lệ gọi đến. Cô ta kể về tình hình hiện tại của mình. Cô ta đã được điều lên văn phòng để làm việc, nghe nói Cục trưởng đối đãi với cô ta rất tốt, trong giọng nói ẩn chứa gì đó khó hiểu.
Trước mặt mọi người nên Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói nhiều, đành bảo:
- Tôi đang ăn cơm với gia đình.
Thấy Diệp Trạch Đào tắt điện thoại, mắt bà Tôn Trí Phương sáng lên:

- Bạn gái hả?
Bà rất quan tâm đến chuyện này.
- Không ạ, là bạn học cũ gọi thôi.
Bà Tôn Trí Phương nói:
- Bạn học được đấy, bạn học được đấy.
Chị cả Diệp Oánh cười nói:
- Em trai bây giờ là Chủ tịch xã rồi, mẹ cũng đừng quá quan tâm đến chuyện đó nữa. Con gái theo đuổi cậu ấy cả đàn, mẹ đừng có lo lắng quá như thế!
Vừa ăn được mấy miếng cơm thì điện thoại lại kêu.
Ông Diệp Hằng Thành lắc đầu:
- Đương kim Chủ tịch xã thối, lắm điện thoại thật!
Sắc mặt bà Tôn Trí Phương không vui, lớn tiếng nói:
- Có bản lĩnh thì ông làm Chủ tịch xã thối cho tôi xem xem!
Ông Diệp Hằng Thành cầm chén rượu lên uống, không dám nói thêm câu nào nữa.
Diệp Trạch Đào nhìn thì thấy đó cuộc gọi của Tiền Trung Lập. Cười méo mó, biết thể nào Tiền Trung Lập cũng hẹn hắn ra ngoài rồi.
Quả nhiên, sau khi Tiền Trung Lập nói vài câu, liền bảo Diệp Trạch Đào qua đó, nói rằng mọi người đang ăn cơm, gọi hắn đến ăn cùng.
Dù sao thì Tiền Trung Lập cũng là Phó Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào không thể từ chối được, đành gật đầu đồng ý.
Nói xong điện thoại, Diệp Trạch Đào cười đau khổ:
- Phó Chủ tịch huyện Tiền gọi đến, gọi con đi ăn cơm!
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Phó Chủ tịch huyện Tiền gọi thì con đi mau đi!
Cả nhà họ Diệp đều biết, nhà họ Diệp có được như ngày hôm nay, nhà Diệp Oánh đều có việc làm, người chịu thiệt thòi nhất là Tiền Trung Lập, vì thế mà bà Tôn Trí Phương rất có thiện cảm với tay họ Tiền này.