Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 123: Chuyển chính thức





Tổ công tác Ban Tuyên giáo Trung ương làm việc ở huyện Thảo Hải hai ba ngày rồi cuối cùng cũng đi. Xã Xuân Trúc lại trở lại thanh bình như cũ.
Trong truyện này Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút náo nhiệt. Trong khoảng thời gian ngắn đó, lấy danh nghĩa là Chủ tịch xã đã tỏa sáng rất nhiều trong giới truyền thông.
Những chuyện này Diệp Trạch Đào không muốn để tâm, hắn tiếp tục dồn tâm huyết vào công tác tu sửa đường.
Xã Xuân Trúc muốn phát triển thì phải đánh vỡ cái bình cảnh này đi trước đã.
Khi Ôn Phương lần nữa cho gọi Diệp Trạch Đào đến văn phòng của mình, thì trông thấy toàn thân Diệp Trạch Đào đầy bùn đất.
- Trạch Đào, bây giờ ở trên mạng cậu nổi tiếng lắm đấy!
Hai người giờ đây đã thân với nhau rồi, Diệp Trạch Đào biết Ôn Phương đang trêu ghẹo mình, liền cười nói:
- Là thằng ranh Dương Phẩm Chí kia làm đấy. Tôi không ngờ thằng ranh đấy lại làm chuyện này!
Ôn Phương nói với giọng hâm mộ:
- Tôi còn hy vọng có người làm cho tôi như vậy mà không được đấy!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn về phía Ôn Phương có chút sững sờ.
Cảm giác thấy lời nói của mình có chút hớ hênh, mặt Ôn Phương liền đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào:
- Nhìn cái gì mà nhìn.
- Nhìn đỏ mặt kìa.
Bất giác cả hai người đều nhớ lại chuyện xảy ra ở quán hôm nọ. Văn phòng đột nhiên tĩnh lặng.
Một lát sau, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Gọi tôi có việc gì vậy?
Ôn Phương cũng đã bình tĩnh lại, liếc Diệp Trạch Đào một cái rồi nói:
- Chức Quyền Chủ tịch xã của cậu cũng nên chuyển chính thức rồi đấy. Cuộc họp Hội đồng nhân dân của xã sắp khai mạc rồi, cậu nên liên lạc với Ngưu Chủ tịch nhiều hơn mới phải.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới sực nhớ cuộc họp Hội đồng nhân dân sắp sửa khai mạc. Sau khi cuộc họp này kết thúc, bản thân hắn sẽ chính thức trở thành Chủ tịch xã. Đây đương nhiên là một chuyện lớn rồi.
- Ừ, tôi sẽ chủ động liên hệ với Ngưu Chủ tịch.
- Với tình hình của xã hiện nay thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Ôn Phương vẫn lo sẽ có sự cố xảy ra. Uy tín của Diệp Trạch Đào trước toàn xã sẽ được biểu hiện ở đó.
Rời khỏi văn phòng của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào liền đi đến phòng làm việc của Ngưu Thường Thắng.
Mấy ngày hôm nay Ngưu Thường Thắng vô cùng bận. Cuộc họp Hội đồng nhân dân sắp sửa khai mạc, có rất nhiều công việc mà ông ta phải đảm đương phụ trách. Ý đồ của Huyện ủy có được thể hiện trong cuộc họp hay không, đó chính là một cuộc thử nghiệm cái chức Chủ tịch của hắn. Mặc dù ông ta đã rất nhiều lần suy xét đến tình hình của toàn bộ cuộc Hội nghị, nhưng Ngưu Thường Thắng vẫn không yên tâm. Nếu như xảy ra sự cố, không thể thể hiện được đầy đủ ý đồ của Huyện ủy thì chức Chủ tịch của hắn coi như chấm dứt.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào, Ngưu Thường Thắng mừng rỡ vô cùng, vội vàng dậy bắt tay với Diệp Trạch Đào. Sau đó hai người cùng ngồi xuống.
Bây giờ Ngưu Thường Thắng đã thay đổi, không bao giờ dám đặt mình là Chủ nhiệm của Diệp Trạch Đào nữa mà biết Diệp Trạch Đào là lãnh đạo của chính mình.
Đưa cho Ngưu Thường Thắng một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào nói:
- Lúc nãy Bí thư Ôn có gọi tôi đến để nói chuyện về cuộc bầu cử Hội đồng nhân dân sắp tới.
Ngưu Thường Thắng liền mỉm cười nói:
- Mọi công tác chuẩn bị đã xong rồi, chỉ chờ khai mạc cuộc họp thôi. Tôi tin chắc lần này ý đồ của Huyện ủy sẽ được thể hiện một cách đầy đủ, toàn diện.
- Chỗ nào cần sự phối hợp của tôi thì cứ nói.
Diệp Trạch Đào nói.
Gật gật đầu, Ngưu Thường Thắng rít một hơi thuốc rồi nói:
- Bây giờ việc cần suy xét chính là sự phát triển tiếp theo của toàn xã, trong cuộc họp anh phải tiến hành báo cáo đấy.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, việc này hắn đã giao cho Phương Di Mai làm rồi. Bản thân hắn chỉ cần nói những ý tưởng của hắn cho Phương Di Mai nghe, dựa vào năng lực của cô ta, Diệp Trạch Đào tin là Phương Di Mai sẽ làm tốt chuyện này.
Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy được thái độ của Ngưu Thường Thắng đối với mình. Lão Ngưu này cũng là một người được đấy chứ.
Từ văn phòng của Ngưu Thường Thắng bước ra, Diệp Trạch Đào liền đi thẳng tới văn phòng Đảng chính. Lúc này thì văn phòng Đảng chính cũng đang bận. Trông thấy Phương Di Mai đang hý hoáy bên máy vi tính, không thấy những người khác đâu cả, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Mọi người đi hết cả rồi à?
Xoay người lại trông thấy Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai liền vội vàng đứng dậy, nói:
- Chủ tịch xã Diệp, anh đến đấy à?
Tự tìm chỗ ngồi, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Báo cáo đã làm xong chưa?
- Ừ, đã hoàn thành rồi, tôi đang định mang sang bên đó cho anh xem.
Nói rồi đưa tập bản thảo đã in ra đưa cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cầm lấy tập bản thảo rồi ngồi đó xem.
Phương Di Mai đi lấy một chiếc cốc giấy rót cho Diệp Trạch Đào một cốc trà, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Diệp Trạch Đào.
Ngắm nhìn Diệp Trạch Đào đang chăm chú xem bản thảo, ánh mắt Phương Di Mai lộ rõ vẻ thán phục.
Nghĩ đến tình hình hiện tại của Diệp Trạch Đào, trong lòng Phương Di Mai cảm thấy có chút ngao ngán. Cái tay Diệp Trạch Đào này vào xã công tác còn sau mình, thế mà bây giờ hắn ta đã sắp chính thức trở thành Chủ tịch xã rồi. Còn mình đến bây giờ vẫn chỉ là một Chủ nhiệm dưới trướng của hắn mà thôi. Xem chừng sự chênh lệch này càng ngày càng lớn rồi!
Đối với việc Diệp Trạch Đào mãi vẫn không chấp nhận mình là người yêu của hắn, Phương Di Mai cứ nghĩ đến là lại thấy sốt ruột.
Nhớ lại Diệp Trạch Đào dẫn đến những người đẹp càng ngày càng có địa vị, lai lịch. Lần đầu tiên Phương Di Mai thấy mất lòng tin vào chính mình.
Tự mình so sánh với những cô gái mà Diệp Trạch Đào dẫn về, ngoài nhan sắc ra thì quả thật cô chẳng có ưu thế siêu việt gì cả. Mà một cô gái không có ưu thế thì tất nhiên là không thể trở thành vợ của Diệp Trạch Đào được rồi!
Dạo này Phương Di Mai cũng thường hay nghĩ đến chuyện thăng tiến của Diệp Trạch Đào, càng nghĩ, cô ta càng phát hiện ra bản thân cô chẳng có ưu thế gì đáng nói cả.
Phương Di Mai nhìn vấn đề với con mắt rất thực tế, cô hiểu rất rõ, Diệp Trạch Đào là người rất trọng sự nghiệp. Mỗi bước đi của hắn đều hy vọng trên con đường hoạn lộ của mình đều đánh dấu những bước phát triển to lớn. Nếu như mình lấy hắn ta, thì về cơ bản mình không thể giúp đỡ hắn ta cái gì cả. Ngược lại, hai cô Vệ Vũ Hinh và Lưu Mộng Y kia lại là những người có tiền, là những người có quyền, có thế. Bọn họ mới là những người có thể giúp đỡ cho Diệp Trạch Đào. Cô tin hiện tại Diệp Trạch Đào đang tiến hành lựa chọn một trong hai cô ấy.
Diệp Trạch Đào ngồi đó xem xét bản thảo, còn Phương Di Mai thì suy nghĩ miên man. Ánh mắt thì nhìn Diệp Trạch Đào, nhưng tâm hồn thì hỗn độn như một mớ bòng bong. Phương Di Mai cảm thấy bản thân mình phải củng cố lại mối quan hệ giữa mình và Diệp Trạch Đào.
- Ừ, nội dung bản báo cáo này về tổng thể mà nói thì được rồi!
Diệp Trạch Đào đã xem xong bản thảo nội dung của báo cáo. Đối với bản báo cáo phải phát biểu trong cuộc họp Hội đồng nhân dân sắp tới do Phương Di Mai làm, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất hài lòng.

Cũng không ngẩng đầu lên, Diệp Trạch Đào nói:
- Chỗ này nên thêm một số nội dung vào.
Nói xong câu này mới phát hiện ra Phương Di Mai không phản ứng gì. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phương Di Mai đang ngẩn người nhìn mình.
Nhìn Phương Di Mai, trông thấy thân hình quyến rũ của cô, đặc biệt là cái dáng vẻ mê hoặc lòng người ấy, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến tình ý mà cô ta vẫn âm thầm trao cho mình.
Bản thân hắn có chút tình ý gì với cô ta không nhỉ?
Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu hắn.
Kỳ thật thì Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ đến vấn đề này không chỉ một lần. Bản thân hắn đối với Phương Di Mai hình như chỉ có cảm giác hứng thú chứ không có cảm giác yêu đương.
Diệp Trạch Đào cũng từng tự phân tích tình cảm của mình. Có lẽ vì hắn luôn cho rằng Phương Di Mai và tay Huyện trưởng của Huyện kia có quan hệ gì đó không minh bạch!
Hiện tại thì nghĩ như thế thôi!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt lại dán về phía đôi chân thon dài của Phương Di Mai. Trong đầu liền nghĩ đến dáng điệu đong đưa, uốn éo của cái eo nhỏ khi cô di chuyển.
- Chủ tịch xã, anh đến đấy à!
Ninh Thu Cúc bước vào trong văn phòng.
Giọng của Ninh Thu Cúc có vẻ to nên ngay lập tức đã đánh thức hai luồng tư tưởng của hai người.
Trên khuôn mặt của Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ nghiêm túc, mỉm cười gật gật đầu nhìn về phía Ninh Thu Cúc.
Bây giờ Ninh Thu Cúc không dám tùy tiện trước mặt của Diệp Trạch Đào nữa. Trong lòng có chút sợ hãi, nên cô bước đến ngồi xuống rất dè dặt.
Diệp Trạch Đào quay sang Phương Di Mai nói:
- Có mấy chỗ cần phải sửa đổi một chút nội dung đấy.
Phương Di Mai cũng đã định thần lại, cô ta đứng dậy đi đến bên Diệp Trạch Đào, nhìn theo hướng ngón tay của Diệp Trạch Đào chỉ, nghe rõ những ý nghĩ của Diệp Trạch Đào đang nói cho nghe.
Tiếp xúc với Diệp Trạch Đào ở khoảng cách gần như vậy, ngửi thấy mùi đàn ông toát ra từ cơ thể của hắn, bất giác Phương Di Mai nổi hứng tình. Nó gần như là khát vọng. Cô hy vọng được người đàn ông đẹp trai này ôm chặt trong lòng và cùng nhau làm chuyện thân mật hơn nữa.
Diệp Trạch Đào cũng vậy, từ cơ thể của Phương Di Mai toát ra một mùi nước hoa dịu nhẹ hòa quyện với mùi thanh tao của người thiếu nữ làm cho Diệp Trạch Đào cũng chẳng yên được. Trong đầu hắn lại nhớ lại cảnh hắn và Ôn Phương ở trong căn phòng kia. Bộ phận nhạy cảm của cơ thể hắn lại có sự thay đổi.
Hít mấy hơi thở, lại cầm cốc trà lên uống một ngụm to mới dập tắt được lửa dục tình đang manh nha ở trong lòng.

Hai người cố hết sức để tâm vào bản báo cáo trước mặt. Diệp Trạch Đào nói lại một số nội dung mà hắn đang suy nghĩ tường thuật lại cho Phương Di Mai nghe.
Sau khi tường thuật xong, Diệp Trạch Đào âm thầm dùng Vận khí pháp trong Ngũ Cầm Hí tiến hành vài lần mới có thể khiến cho bộ phận nhạy cảm của đàn ông trở lại bình thường được.
Đứng dậy, Diệp Trạch Đào nhanh chóng rời khỏi văn phòng Đảng chính.
- Chủ nhiệm này, Chủ tịch xã Diệp đúng là vừa trẻ vừa đẹp trai, chị nhất định phải giữ cho chặt đấy!
Ninh Thu Cúc thấy Diệp Trạch Đào đi rồi, vỗ vỗ ngực thở phào, mỉm cười nói với Phương Di Mai như vậy.
Khi Ninh Thu Cúc đi tới, cô ta đương nhiên biết Phương Di Mai rất có tình ý với Diệp Trạch Đào.
Nghe thấy Ninh Thu Cúc nói như vậy, trong lòng Phương Di Mai có chút bồi hồi, cô ta nói:
- Tôi ra ngoài một chút, cô trông văn phòng nhé.
Nói rồi nhanh chân rảo bước đi.
Nhìn theo bóng dáng của Phương Di Mai, trên mặt Ninh Thu Cúc lộ rõ nụ cười, nói thầm: “rõ ràng tình xuân lai láng rồi còn giả vờ!”
Cảm thấy văn phòng khi không có lãnh đạo thật là tự do, thoải mái, Ninh Thu Cúc cất tiếng hát.
Diệp Trạch Đào ngồi trong văn phòng của mình, trong lòng cũng có chút xáo động. Bóng hình của mấy cô gái đang nhảy múa trước mắt. Rốt cuộc hắn không biết mình phải làm thế nào bây giờ cả.
Trong mấy người phụ nữ ấy, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy trong đầu hắn xuất hiện nhiều nhất là bóng dáng của Ôn Phương. Bộ phim của ngày hôm ấy trong căn phòng mờ ảo ánh đèn lại chầm chậm hiện ra trước mắt hắn.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến hai cô gái Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan.
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy lòng mình không yên tĩnh chút nào.
Rốt cuộc là làm sao vậy!
Diệp Trạch Đào đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, nhanh chóng đi đến ngọn núi nhỏ phía sau trường học, bắt đầu triển khai tư thế, chăm chú luyện từng chiêu từng thế của Ngũ Cầm Hí.
Khi luyện Ngũ Cầm Hí, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy trong cơ thể hắn bắt đầu có một tia hơi thở dao động, Ngũ Cầm Hí dường như có một ít biến hóa.